Editor: Kingofbattle
Cô Tứ Duy nhìn đôi giày lông của mình, thở dài một câu.
"Cô đại ca!"
Cô Tứ Duy đang nghĩ về đôi giày lông của mình, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ bờ sông.
Nhìn về phía tiếng gọi, Cô Tứ Duy phát hiện không biết từ lúc nào, Lưu Đức Trụ đã nhảy khỏi đám cỏ lau mọc gần bờ sông, vẫy tay về phía hắn.
Cô Tứ Duy bị thằng nhóc này làm cho giật mình, đang lo lắng thằng nhóc này có thấy mình lấy con lợn rừng từ không gian ra hay không.
Nhưng nghĩ lại, hắn chắc chắn là không thể, bởi vì khi hắn đặt con lợn rừng lên bè thì chiếc bè mới ra khỏi miệng núi.
"Đức Trụ, sao em lại ở đây?"
Cô Tứ Duy rất ngạc nhiên.
Lưu Đức Trụ vẫn nghĩ Cô Tứ Duy là gián điệp, vì vậy tự nhiên cậu nhóc phải theo dõi, cậu ta là một thằng nhóc ngốc học được vài thứ từ phim ảnh như cậu ta, đâu hiểu cái quái gì là điều tra, tóm lại là cậu ta nghĩ sao làm vậy, hoàn toàn không có kế hoạch gì.
Thấy Cô Tứ Duy vào núi hai ba ngày rồi, cậu ta liền tới đây đợi, đã đợi từ sáng tới bây giờ, nếu Cô Tứ Duy không về, cậu ta sẽ về thôn ăn trưa.
"Em đến xem anh về chưa.
" Lưu Đức Trụ cười ngây ngô.
Cô Tứ Duy không để tâm, tiếp tục đứng trên bè trôi theo dòng nước về thôn, Lưu Đức Trụ thì chạy theo trên bờ.
"Lợn rừng, con lợn rừng này lớn như vậy là do anh săn à?"
Đầu óc Lưu Đức Trụ không được thông minh nhưng cặp mắt lại rất tốt, chạy vài bước đã thấy trên bè của Cô Tứ Duy có con lợn rừng to béo, lập tức hỏi ngay.
"Không phải anh săn, là anh nhặt được đấy.
" Cô Tứ Duy cười nói.
"Sao mà nhặt được, Cô đại ca anh thật may mắn! "
Nhìn thấy con lợn rừng to béo, Lưu Đức Trụ vui mừng đến phát điên, ngay lập tức cậu ta quên mất ý nghĩ Cô Tứ Duy là gián điệp, trong lòng chỉ nghĩ đến con lợn rừng trên bè.
Với chất giọng to khoẻ của Lưu Đức Trụ, khi bè của Cô Tứ Duy vừa vào làng, mọi người đã chạy ra xem con lợn rừng.
Khi bè cập bờ, đám đông bên bờ lập tức phát ra một tiếng reo hò kinh ngạc.
"Lợn rừng lớn quá, chắc nặng gần ba trăm cân nhỉ.
"
"Chắc chắn còn hơn, trời ạ, to như vậy chắc thành tinh rồi.
"
"Cũng quá thần kỳ, một chàng trai trẻ như vậy mà bắt được con lợn rừng lớn thế này.
"
!
Dân làng bàn tán không ngớt nhìn con lợn rừng trên bè.
Cô Tứ Duy nhìn lên bờ, phát hiện Lưu Phúc Lâm và Dương Truyền Vũ không có trong đám đông, nên hắn nói với mọi người trên bờ: "Mọi người giúp một tay, kéo con lợn rừng lên bờ.
"
"Được thôi!"
Nghe vậy, mọi người không chút đắn đo, dù là kẻ ngốc cũng biết con lợn rừng lớn như vậy, chắc chắn thuộc về thôn, nghĩa là mọi người sắp có lộc ăn rồi.
Người lớn dẫn theo trẻ con, mười mấy người không chỉ kéo con lợn rừng lên bờ mà còn kéo cả chiếc bè và giỏ hồng lên bờ.
"Vẫn còn sống.
"
"Chưa chết.
"
Con lợn rừng được kéo lên bờ có lẽ đã dưỡng chút sức, hoặc có thể là hơi hồi quang phản chiếu trước khi chết, đột nhiên kêu lên vài tiếng, khiến mọi người không khỏi kêu lên kinh ngạc.
Lúc này Lưu Phúc Lâm và Dương Truyền Vũ cùng vài ông lão trong làng mới từ từ đến.
Vài người họ vừa mới họp xong, nội dung họp còn liên quan đến Cô Tứ Duy.
Từ khi Cô Tứ Duy mang về vài con gà và hồng, Lưu Phúc Lâm và Dương Truyền Vũ đã thay đổi cách nhìn về hắn.
Một người mới vào làng để làng nuôi chắc chắn là không thể, vì dân làng đều sắp chết đói, lấy đâu ra lương thực để nuôi người mới.
Nhưng giờ hắn ta có khả năng tự nuôi sống mình, hơn nữa dựa vào năng lực săn thú của hắn ta, còn có thể sống rất tốt.
Cho nên người mới này rất có triển vọng.
Đối với một thôn làng, muốn phát triển và lớn mạnh thì trước tiên phải có người, không có người thì nói gì cũng vô ích.
Đặc biệt là những thôn làng nằm sâu trong núi, càng cần dân số, đặc biệt là người trưởng thành, tốt nhất là người từ ngoài đến.
Dân làng không hiểu lý thuyết cao siêu, nhưng những đạo lý đơn giản này thì hiểu, có thể không nói rõ được nhưng bọn họ hiểu.
Sau khi bàn bạc, Lưu Phúc Lâm được giao nhiệm vụ mới, đó là tìm hiểu xem Cô Tứ Duy có muốn định cư ở làng không.
Không chỉ vì kỹ năng săn bắt gà rừng của cậu ta, mà còn một thân sức trẻ thiếu niên, chắc chắn có thể giảm bớt áp lực cho thôn.
Xoẹt!
Nhìn thấy con lợn rừng lớn bên bờ, mấy người họ vô thức hít một hơi lạnh.
Con lợn rừng to béo khiến những người có tiếng nói trong làng phải khiếp sợ, đừng nói là một người, ngay cả khi bọn họ đi săn cùng nhau, nếu không có súng săn, bọn họ cũng chỉ có một cách: chạy.
Chạy càng xa càng tốt!
Lưu Phúc Lâm trợn mắt há mồm liếc nhìn Cô Tứ Duy: "Con lợn rừng này là do cháu săn à?"
Cô Tứ Duy vội nói: "Đâu có, cháu nhặt được đấy, hai con lợn rừng đánh nhau, con này rơi xuống vách đá, vừa hay cháu nhặt được! "
Cô Tứ Duy cảm thấy mình bịa chuyện khá giỏi.
Nhưng những lời này chỉ lừa được người thường, còn những người dân làng có kinh nghiệm, tuổi tác, thì chẳng khác gì hồ ly tinh, làm sao có thể tin được lời cậu ta nói.
Nhưng bọn họ cũng không tra hỏi Cô Tứ Duy, những người có kinh nghiệm giỏi trong làng, trong lòng chắc chắn thầm biết, người ta không muốn nói thì anh không có quyền hỏi, có những chuyện bí mật đều dùng máu của tổ tiên đánh đổi, tại sao người ta phải nói ra?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...