Cuộc Sống Thôn Nhỏ Núi Sông Tĩnh Lặng


Editor: Kingofbattle
Cô Tứ Duy ngạc nhiên.


Khỉ nịnh bợ bò dậy, chạy đến bên cạnh cô Tứ Vi, giơ tay nắm lấy ống quần của Cô Tứ Duy, nước mắt rưng rưng, nỗi uất ức tràn ngập trong lòng.


Nếu có thể nói, chắc chắn con khỉ này sẽ khóc ròng: "Trời ơi, thiên hạ khổ vì hầu vương này đã lâu lắm rồi, cũng mong chủ nhân quay lại lâu lắm rồi!"

Thấy con khỉ nịnh bợ tỏ thái độ như vậy, Cô Tứ Duy giơ chân đá lão hầu vương bay xa ba mét.


Cú đá này đủ uy lực khiến đàn khỉ khiếp sợ, an ủi khỉ nịnh bợ.


Có lẽ cảm thấy chưa hết giận, thấy hầu vương bị đá bay xa, khỉ nịnh bợ còn chạy tới, đấm đá lão hầu vương một trận.


Mặc dù Cô Tứ Duy chưa từng làm lãnh đạo, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ?

Chuyện nhỏ thôi, đâu có gì cao siêu, không phải lãnh đạo luôn chăm sóc những kẻ theo phe mình, xử lý những kẻ đối đầu với mình hay sao?

Chuyện nhỏ thôi,

Hiểu rồi!

Bây giờ khỉ nịnh bợ dựa vào Cô Tứ Duy, mặc dù trong mắt hắn, con khỉ này có chút đê tiện, có chút không biết xấu hổ, hoàn toàn là một kẻ phản bội.



Nhưng hắn vẫn phải bảo vệ khỉ nịnh bợ.


Nếu bây giờ đứng về phía hầu vương, những con khỉ khác sẽ nghĩ sao? Tất cả sẽ giống như hầu vương không coi hắn ra gì, chống lại con khỉ mình đề bạt, còn dẫn dắt đội ngũ thế nào được?

Dù Cô Tứ Duy không có ý định làm hầu vương, nhưng kẻ nịnh bợ đã có thái độ, Cô Tứ Duy dù tình dù lý cũng phải quan tâm một chút.


Còn hầu vương nghĩ gì?

Cô Tứ Duy không hề bận tâm.


Thực sự không đáng, Cô Tứ Duy để khỉ nịnh bợ đánh hầu vương, không nói một lời như thể không nhìn thấy, cầm mũ nước đi về phía gốc cây hồng.


Đến gần gốc cây hồng, hắn đổ nước xuống gốc cây.


Lần này Cô Tứ Duy đã có chuẩn bị, vừa đổ nước xong liền nhảy lùi lại ba bước.


Gốc cây lớn lên!

Lớn lên rất nhanh, từ chỗ thân cây to bằng bát ăn cơm, bắt đầu phình ra bốn phía.


Chỉ có điều không lớn nhanh như trong không gian, nhưng cũng không chậm, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Khi thân cây lớn đến khoảng to bằng thùng nước, mặt đất đột nhiên rung chuyển.


Cô Tứ Duy lập tức cảm thấy có điều không ổn, nhưng thấy không gian không hút mình vào, hắn biết điều này không nguy hiểm đến tính mạng, nên yên tâm.


Lúc này cây hồng đã lớn gấp đôi so với trước, cao thêm một nửa, tán cây từ năm, sáu mét rộng ra mười mét.


Ngay lập tức cành lá xoè ra như cái dù.


Lá cây lại mọc ra thêm trong thời tiết lạnh giá, cành cây lại treo đầy quả, dù là dưới ánh trăng, những quả này loé lên ánh cam đỏ rất dụ hoặc.


Đàn khỉ nhìn thấy cảnh này mà ngu người, bao gồm cả khỉ nịnh bợ đang đánh lão hầu vương, tất cả đều nhìn chăm chăm vào gốc hồng đầy quả.



Đối với bầy khỉ, cây hồng này giống như mỏ vàng của con người, cả đời ăn không hết.


Thấy hồng lại mọc ra, Cô Tứ Duy muốn hái một quả để thử.


Đến gốc cây nhìn một lúc, hắn thấy vẫn nên để bầy khỉ hái giúp mình, nhưng nghĩ lại có thể tay bầy khỉ từng chạm vào thứ gì, hắn lại bỏ ý định.


Hai bước nhanh bằng ba bước thường, Cô Tứ Duy nhẹ nhàng leo lên cây hồng, hái một quả, bóc lớp vỏ hồng.


Cắn một miếng, nước rất nhiều, ngon hơn trái hồng trước đó mọc trên cây, nhưng không bằng trái hồng được trồng trong không gian thần bí, vào miệng liền tan chảy, ngọt lịm.


Lại hái thêm một quả hồng, Cô Tứ Duy gọi khỉ nịnh bợ.


“Bắt lấy!”

Không biết khỉ nịnh bợ có hiểu không, nhưng hắn vừa nói là ném quả hồng cho nó.


Thực tế chứng minh loài khỉ khá thông minh, thấy Cô Tứ Duy ném quả hồng tới, khỉ nịnh bợ lập tức giơ tay bắt lấy quả hồng.


Cô Tứ Duy làm động tác ăn.


Khỉ nịnh bợ lập tức ngồi xuống bên cạnh lão hầu vương đang nằm, vui vẻ bóc quả hồng ăn.


Cô Tứ Duy lại hái thêm một số quả hồng, lần này ném cho những con khỉ khác, chỉ trừ hầu vương.



Đàn khỉ ngay lập tức náo động, trước đây chúng ít được ăn hồng, phần lớn quả hồng là do hầu vương ăn, bây giờ có hồng ăn, lập tức cảm thấy từ khi bầy khỉ đổi chủ, cũng không tệ!

Một quả hồng nhỏ sao đủ cho chúng no, nên những con khỉ lớn gan ăn xong, leo lên cây, vừa nhìn Cô Tứ Duy vừa hái hồng.


Thấy những con khỉ lớn gan ăn, đàn khỉ lập tức ùa lên.


Cô Tứ Duy bây giờ có gốc hồng trong không gian, đâu quan tâm tới cây hồng này nữa, bầy khỉ muốn ăn thì để chúng ăn.


Sau một hồi náo động, khi đàn khỉ lại yên tĩnh, Cô Tứ Duy có chút buồn ngủ, chui vào không gian nằm dưới gốc hồng, liền ngủ ngon lành dưới đất cát.


Trong giấc mơ, Cô Tứ Duy trở về ngôi nhà thô sơ của mình, nằm trên giường của mình, trên tủ đầu giường là nửa phần thức ăn nhanh nước ngoài, còn có nửa chai nước ngọt.


Mắt mở hờ, muốn giơ tay với chai nước ngọt, nhưng dù Cô Tứ Duy có cố gắng thế nào cũng không với tới, điều này khiến Cô Tứ Duy rất bực mình.

Lần bực tức này, hắn mở mắt.


Cô Tứ Duy tỉnh lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận