Cuộc Sống Tại Triều Thanh

Những ngày tháng vô vị bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã qua hai tháng, mùa xuân nháy mắt đã tới.

Ngày hôm đó Tuệ Châu vừa mới tỉnh dậy, chợt nghe loáng thoáng có tiếng cười nói xa xa, liền cất giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, Tố Tâm liền vén rèm cửa ra đi vào cười nói: ” Không có gì
hết, đúng rồi, sao chủ tử thức dậy sớm vậy, vẫn có thể chợp mắt thêm một lát nữa.” Nói xong lại nhìn Tuệ Châu, ánh mắt chợt hiện lên tiếu ý nồng đậm.

Tuệ châu không khỏi buồn bực sờ soạng khuôn mặt, không lẽ trên mặt mình
có cái gì. Tố Tâm thấy thế không khỏi cười càng vui vẻ hơn, thật lâu sau mới lấy ra từ trong tủ một bộ Kỳ Phục, đi tới trước mặt Tuệ Châu cười
nói: “Chủ tử, cây lựu trong viện đã nở hoa. Vốn là tháng năm hoa lựu mới nở, nay hoa đã trổ bông. Cây lựu chính là ‘Đa tử’ đó, vậy hoa lựu nở
không phải cũng tượng trưng chủ tử sẽ nở hoa kết trái sao? Đây chính là
điềm lành. Nô tỳ á, đã bàn bạc với Cương Chính và Nguyệt Hà đem chậu lựu kiểng dọn vào trong phòng cho chủ tử. À, còn chậu quất thì cứ để tạm ở
bên ngoài.”

Tuệ châu 囧 nói: “Bây giờ đã đến cuối tháng tư, cây lựu nở sớm hơn cũng bình thường, các ngươi việc gì phải khoa trương như vậy”

Tố Tâm bất mãn nói: “Cái này chủ tử nghĩ sai rồi. Lão nhân này Gia lưu
lại, nhất định là có chủ ý. Cây lựu ‘Đa tử’ xuất hiện, vốn là điềm lành, vậy mà chuyện này chủ tử lại coi là bình thường”.

Tố Tâm nhìn quanh phòng sau đó nhỏ giọng nói: “Đầu tháng không phải nói
Gia sẽ quay về sao. Niên phúc tấn còn đang ở cữ, Vũ cách cách bụng lại
đang lớn, trừ Lý phúc tấn quá đại quý ra… Chủ tử à, đây chính là cơ hội
để gần gũi Gia, sớm sinh một tiểu a ca mới là quan trọng.”

Trong phòng vừa hay không có người ngoài, Tuệ Châu nhìn Tố Tâm bộ dạng y như kẻ trộm, rất tức cười, lại nghĩ tới lời nói của nàng cũng có chút
để ý, liền không nói tiếp.

Đang khi trò chuyện, Nguyệt Hà bưng nước nóng đi vào, Tuệ Châu rửa mặt
xong, trong lúc trang điểm, liếc thấy hai người liên tục cười trộm, giả
vờ quở trách: “Được rồi, không phải các ngươi đang chải đầu cho ta sao,
cứ cười nữa thì không đi thỉnh an Phúc Tấn được đâu.”

Nguyệt Hà vui vẻ nói: “Còn sớm lắm, chủ tử từ từ ăn điểm tâm rồi hẳn đi
thình an cũng không muộn” Nguyệt Hà vừa nói xong, trong mi mắt đều là
dáng vẻ tươi cười.

Tuệ Châu tùy ý để các nàng trang điểm cho mình, tâm tư không khỏi bay ra xa. Nguyên nhân có thể là do Dận Chân không ở nhà nên nữ nhân trong phủ đều sống yên ổn vô sự, mặt khác, đôi khi còn có thể nói cười vài câu
với nhau. Có thể nói, từ lúc vào phủ tới nay đây là những ngày thoải mái nhất, nhất là qua việc Niên thị đẻ non, sau đó Ô Lạt Na Lạp thị trừng
trị hạ nhân, thì nàng càng quý trọng cuộc sống yên tĩnh hiện tại. Có

điều, Dận Chân dù sao cũng sẽ trở về, nên còn phải mặt đối mặt với nhau.

Tuệ Châu lại nâng mắt nhìn thoáng qua hai người Tố Tâm và Nguyệt Hà liền nở nụ cười, bấc đắc dĩ mà lắc đầu. Bản thân mình còn chưa có cái gì các nàng đã cao hứng như vậy, nếu như có gì đó không biết còn cao hứng đến
cái dạng gì đâu, nếu không vì cây lựu ra hoa sớm, hai ngày này hẳn các
nàng sẽ trách Dận Chân sao chưa trở về.

Tuệ Châu dùng xong điểm tâm, như mọi khi dẫn theo Tố Tâm đến sân trong
thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị. Trên đường đi, mặc dù buổi sáng đầu xuân vẫn
còn mang theo hơi lạnh, nhưng những chậu hoa dưới hiên đã khai hoa nở
nhụy, hoa cỏ dưới đất cũng mọc um tùm, ngược lại khắp nơi đều hiện ra
một khung cảnh tràn đầy sức sống mãnh liệt. Nhận thấy trong phủ đều
nhuốm đầy khí tức đầu xuân, tâm trạng Tuệ Châu cũng cực tốt, mang theo
dáng vẻ tươi cười đi tới phòng chính.

Tuệ Châu sau khi nửa quỳ hành lễ vấn an Ô Lạt Na Lạp thị, cuối cùng liền ngồi xuống, chuyện trò cùng Cảnh thị. Tùy ý liếc nhìn qua mọi người,
xem ra mùa xuân thực sự đến rồi, hoa nở cả phòng. Nghĩ vậy, Tuệ Châu khẽ cười thành tiếng, Cảnh thị nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ vì Lý phúc tấn đưa
thiếp mời mong mọi người đến thưởng hoa muội liền phấn khởi vậy sao?”

Tuệ Châu ho nhẹ nói: “Lúc này đáng lý ra phải du xuân dạo chơi, nhưng mà chúng ta lại là phụ nữ hậu trạch không thích hợp xuất đầu lộ diện, Lý
phúc tấn dẫn chúng ta tới hoa viên ngắm hoa, cũng có ý dạo chơi thưởng
xuân đi.”

Cảnh thị cười nói: “Được rồi, muội có lý lẽ, nhưng vẫn có chút vô lý. Ơ
này, hiện tại mặt mày rạng rỡ như vậy không phải vì Gia sắp trở về rồi
hả?”

Khuôn mặt tươi cười của Tuệ Châu nhất thời cứng lại, líu lưỡi vội giải
thích: “Đây, cái này tỷ đã hiểu lầm rồi, Cảnh tỷ tỷ đừng nói như vậy”.

Cảnh thị không nói gì, chỉ dùng khăn tay che miệng nhìn Tuệ Châu mà cười.

Đang lúc nói giỡn, khi người thỉnh an đều đã tới cả, Ô Lạt Na Lạp thị
cùng mọi người hàn huyên vài câu, mới nghiêm túc nói: “Bọn muội muội cần phải biết, hai ngày nữa đáng lẽ Gia sẽ quay về, không ngờ sự tình phát
sinh. Nghĩ lại bây giờ đã qua hai mươi tư, Gia cũng bồi giá Nam tuần
cũng được hai tháng. Chiều qua ta nhận được thư nhà, nói Vạn Tuế Gia tạm thời quyết định đích thân đến lăng Thanh Thái Tổ cúng tế hơn nữa tình
hình thiên tại ở sông Hoàng Hà lần này cực kỳ nghiêm trọng, nên sau khi
xem xét đập Cao Gia và những nơi khác xong, mới quay về kinh thành.”

Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời, liền thấy Vũ thị vội vàng hỏi: “Sao vậy?

Đã đi hai tháng còn chưa thấy hồi kinh, lại còn muốn đi lăng Thanh Thái
Tổ cúng tế, vậy, Phúc Tấn, trong thư Gia có nói khi nào trở về không?”

Lý thị thấy Vũ thị hỏi vậy, nhíu nhíu mày, lại lập tức cười nói: “Vũ
muội muội đây là quá quan tâm Gia rồi, nên mới khẩn thiết hỏi vậy, xin
Phúc Tấn chớ trách. Muội cũng muốn hỏi một chút vậy lúc nào Gia mới có
thể trở về, muội mớinhớ ra tam a ca đã biết bập bẹ, Gia vẫn còn chưa
nghe hắn gọi một tiếng a mã đâu.”

Ô Lạt Na Lạp thị không thèm để ý cười nói: “Tỷ muội oán trách nhau làm
gì, chẳng qua lần này Gia rời phủ hơi lâu, trong thư có nói đi qua Dương Châu, sau đó theo một đường tới Hoài An, rồi mới khởi hành về kinh,
đoán chừng cũng phải cuối tháng mới trở về đi.”

Niên thị khẽ hé đôi môi đỏ mọng, rủ rỉ rù rì nói: “Năm nay là năm nhuận
có hai tháng tư [1], Gia cũng phải qua nhuận tháng tư vậy tháng năm mới
có thể trở về.”

Niên thị nói xong, liền khẽ ho khan vài tiếng. Nhưng mà nàng lại không
biết, lời này của nàng trái lại lại đúng, vào ngày hai mươi tám nhuận
tháng tư, Khang Hi Đế mới khởi hành hồi kinh, Dận Chân cũng thẳng đến
tháng năm đầu tháng ba mới hồi phủ.

[1] cách tính nhuận theo Âm lịch, xem tại đây

Nghe thế, Tuệ Châu không khỏi mừng thầm, Dận Chân nói không chừng phải
đến tháng năm mới có thể trở về, nghĩ tới khóe miệng bất tri bất giác
nhếch lên, chợt nghe tiếng Niên thị ho khan, mới cố áp chế biểu cảm.

Ngay sau đó liền ngẩng đầu, chỉ thấy Ô Lạt Na Lạp thị vẻ mặt ân cần nhìn Niên thị, thanh âm ôn hòa nói: “Niên muội muội thân thể không tốt, cần
phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, đợi lát nữa ta sai Lý thái y đến xem.”

Niên thị cười yếu ớt nói: “Đa tạ phúc tấn quan tâm.”

Ô Lạt Na Lạp thị tùy ý phất tay một cái, tiếp tục nói: “Niên muội muội
không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay thôi. Ngươi chăm sóc thân
thể cho tốt, khi Gia về nhìn thấy cũng vui vẻ an tâm.”


Nói đến đây, Ô Lạt Na Lạp thị liếc nhìn mọi người, ý cười lại càng nồng
đậm nhìn về phía Lý thị, sau cùng lại cười nói với Vũ thị: “Ngoại trừ
Niên muội muội phải chăm sóc tốt thân thể ra, Vũ muội muội càng phải
chăm sóc bản thân thật tốt, bây giờ ngươi chính là hai người rồi. Ai,
Gia được phong Bối lặc từ năm Khang Hi ba mươi bảy đến nay cũng đã nhiều năm, xem ra không bao lâu nữa cũng nên hướng lên trên. Ha ha, ngược lại danh vị trắc phúc tấn lại nhiều thêm một chút, vừa vặn có thể đến Tông
Nhân Phủ thỉnh phong.”

Giọng nói vừa dứt, Ô Lạt Na Lạp thị hài lòng nhìn nét mặt mọi người đều thay đổi.

Tuệ Châu không nén nổi ánh mắt phức tạp lén nhìn Ô Lạt Na Lạp thị, đúng
vậy, Dận Chân là hoàng tử, dưỡng mẫu là Hiếu ý Nhân Hoàng Hậu Đông giai
thị, lại có mẹ đẻ là chủ một cung, mà ở phía trên hắn là ba vị a ca
ngoại trừ nhị a ca là thái tử ra thì hai người khác đều đã phong vương.
Dận Chân hiện tại tuy là Bối Lặc, việc được phong vương cũng chỉ là vấn
đề thời gian. Bối Lặc chỉ có thể có hai vị trắc phúc tấn, nhưng Quận
Vương lại có thể có ba vị, thậm chí tương lai nếu lên Thân Vương còn có
thể có tới bốn vị.

Nghĩ vậy, Tuệ Châu liền ngẩng đầu nhìn về phía Lý thị Niên thị, Niên thị cúi đầu không thấy rõ biểu tình, chỉ thấy nét mặt Lý thị hơi thay đổi,
sau lại vừa cười nói: “Ta cũng biết, Vũ muội muội là một người có phúc
khí. Ừ, nhìn hình dáng cái bụng của Vũ muội muội đi, theo ta thấy nhất
định có thể vì Gia mà sinh một tiểu a ca.”

Đột nhiên, Niên thị chợt ngẩng đầu, thản nhiên nói: ” sinh được hay không còn phụ thuộc số mệnh.”

Niên thị dứt lời, nhất thời trong phòng trở nên trầm mặc. Sau, có thể do Dận Chân lùi lại chuyện hồi phủ, cũng có thể là lời nói của Ô Lạt Na
Lạp thị, mà cũng có thể là lời nói của Niên thị. Nói chung, trong phòng
không còn bầu không khí vui vẻ như trước, sau đó mọi người lại nói vài
câu với nhau, hàn huyên xong, liền tự giải tán.

Rời khỏi chính viện, Tuệ Châu trở lại viện của mình. Vừa mới vào phòng
liền phát hiện chậu quất đã bị đổi thành chậu lựu kiểng, không khỏi buồn cười, Nguyệt Hà này làm việc thật hiệu suất, đang muốn trêu ghẹo nàng
vài câu, chợt nghe thấy Tố Tâm nói: “Nguyệt Hà, ngươi đi quét phía ngoài sân đi, nhìn lá rụng cũng không ít.”

Nguyệt Hà nhìn thần sắc Tố Tâm, nghĩ là có chuyện muốn nói, cũng không nhiều lời, hướng Tuệ Châu thi lễ, liền khom người lui ra.

Đợi Nguyệt Hà lui ra, Tuệ Châu thấy Tố Tâm nhìn chằm chằm vào chậu lựu
kiểng, liền hỏi: “Tố Tâm, làm sao vậy,có phải vì Gia một tháng nữa mới
về nên người liền như vậy?”

Tố Tâm nghe xong, cũng không trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt Tuệ
Châu quỳ xuống, dập đầu một cái, mới nói: “Chủ tử, nô tỳ không phải vì
Gia tạm hoãn hồi phủ mà ủ rũ. Mà là hôm nay sau khi nghe Phúc Tấn nói,
nô tỳ đột nhiên tỉnh ngộ, tiền đồ của chủ tử thập phần không lạc quan.

Chủ tử bây giờ là Cách Cách, người bên ngoài cũng sẽ kính trọng gọi một
tiếng Thứ Phúc Tấn, thế nhưng danh vị này với danh vị Phúc Tấn, Trắc
Phúc Tấn hoàn toàn khác nhau, Cách Cách tuy đã vào Ngọc Điệp [2], nhưng
tên tuổi không được ghi vào sử sách, không được triều đình sắc phong. Nô tỳ nguyên tưởng chờ chủ tử sinh tiểu a ca, cũng có thể thăng vị, thế
nhưng cái danh Trắc Phúc Tấn này, nếu chờ mấy Trắc Phúc Tấn khác phong
xong, thì chủ tử dù cho có sinh được tiểu a ca cũng chỉ có thể là một
Cách Cách, mãi mãi vẫnchỉ là thiếp thất, không giống như Trắc Phúc Tấn
có thể trở thành thê tử của Gia.”

Nói xong Tố Tâm lại dập đầu trước Tuệ Châu một cái, tiếp: “Xin chủ tử
sớm suy nghĩ trước, hạ nhiều công phu ở trên người Gia, thừa dịp trong
khoảng thời gian này, kỳ tuyển tú còn chưa tới, sinh hạ một tiểu a ca,
mau chóng ngồi lên danh vị Trắc Phúc Tấn.”

Tuệ Châu cau mày nói: “Tố Tâm, làm cái gì vậy, mau đứng lên. Trước đây
chúng ta không phải đã nói rồi sao? Đi đến đâu tính đến đấy, tùy theo
hoàn cảnh mà hành sự.”

Tố Tâm tiếp tục nói: “Nô tỳ biết Ngài không thích tranh đấu trong nhà,
nhưng Ngài thân nay đã ở trong cái vòng thị phi luẩn quẩn cởi không ra
này. Chủ tử nếu không vì danh phận Trắc Phúc Tấn, cũng nên vì tương lai
của đứa trẻ mà suy ngẫm lại chứ, một đứa trẻ do Cách Cách sinh ra so với đứa trẻ do Trắc Phúc Tấn sinh ra khác nhau rất lớn, một là con vợ kế,
một là con tiểu thiếp, tước vị trong tương lai cũng hoàn toàn khác nhau, nói vậy chủ tử rõ ràng hơn rồi chứ. Không nói đâu xa, nếu sau này chủ
tử sinh con, với thân phận Cách Cách của Ngài có thể nuôi nấng con cái
sao? Ngài có khả năng bảo hộ hắn bình an lớn lên sao?”

[2] gia phả của hoàng gia

Tuệ Châu có chút ngơ ngẩn, bản thân tự biết tương lai sẽ vì con cái mà
tranh sủng, chỉ là muốn cứ thuận theo tự nhiên thôi. Đúng vậy, nếu tương lai mình không có khả năng tự nuôi nấng hắn, hoặc không thể để cho hắn
bình an lớn lên...

Trong lúc nhất thời, Tuệ Châu cũng nghĩ không ra nguyên do từ đâu, ổn
định lại tinh thần, khom lưng đỡ Tố Tâm dậy nói: “Tố Tâm, trong phủ ta
chỉ thân nhất với mình ngươi, ta biết ngươi vì tốt cho ta, khuyên nhủ ta đi tranh thủ tình cảm, nhưng... Ta làm không được,… ít nhất … Bây giờ ta làm không được. Gia, bây giờ vẫn là Bối Lặc, vẫn chưa tới lúc để
được phong thành Quận Vương hay Thân Vương, ngươi không nên ép ta, để ta suy nghĩ kỹ càng đã.”

Tố Tâm nhìn vẻ mặt mơ hồ bất định của Tuệ Châu, trong lòng có chút hối
hận thế nào cứ như vậy nói ra những lời này, cũng không tránh khỏi quá
nóng lòng. Cuộc sống vô vị của Tuệ Châu vẫn cứ suông sẽ trôi qua, khẳng
định là chẳng tiếp thu được chút nào. Vì vậy đau lòng nói: “Chủ tử, thứ
cho nô ty vượt khuôn phép, những lời đó của nô ty có lẽ còn quá sớm. Ai, cũng liền tùy ý nói qua một chút để chủ tử lúc nào đó rãnh rỗi ngẫm lại mà thôi. Chủ tử, Ngài vừa mới trở về, còn chưa uống miếng nước nữa, vậy nô tỳ mang tới cho Ngài ít điểm tâm và trà nóng.”

Nói xong, Tố Tâm liền hầu hạ Tuệ Châu ngồi xuống mới ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui