Sau khi tiễn Dận Chân, hàn huyên vài câu, Ô Lạt Na Lạp thị liền cho mọi người đều tự trở về sân của mình.
Tố Tâm thấy xung quanh không có người khác, oán giận nói: “Người xem, hôm nay, chủ tử viện nào không phải ăn diện, người nào không xinh đẹp phiêu lượng, chỉ mỗi chủ tử ngài tuyệt không coi trọng.”
Lời này không sai, hôm nay, thê thiếp Dận Chân người người không sợ giá lạnh, long trang thịnh sức. Kiều diễm như hoa Lí thị, ngọc nhan diễm xuân hồng Vũ thị, liên trưởng nhăn mày giảm thúy, gầy lục tiêu hồng, ngay cả Niên thị cũng chống đỡ tiến đến. Nhưng, mỹ nhân như hoa, một đám đều đỏ hồng hai mắt nhìn Dận Chân, lời nói hàm kiều, nhỏ nhẹ, giống như sắp sinh ly tử biệt, cũng không biết hắn chịu nổi không. Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Tuệ Châu không khỏi “xì” cười, lại thấy Tố Tâm vẻ mặt bất mãn, giả ho khan một tiếng, thu hồi ý cười, nói: “Ngươi khả oan uổng ta, ta hôm nay đâu chuẩn bị trang phục tham dự, kia, một thân kỳ phục cũng là ngươi chọn cho ta đó.”
Tố Tâm liếc nhẹ, cũng không hề phản bác. Sự thật đúng là như thế, Tuệ Châu hôm nay mặc dù mặc bộ đồ mới, nhưng so với những người trong phủ khác mặc thời trang mùa xuân, thật là kém không ít. Gặp Tuệ Châu nói như thế, cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu xưng là.
Nói chuyện thời điểm, đã muốn trở lại sân, lúc này Nguyệt Hà đang đứng ở hành lang hạ nhìn xung quanh, gặp Tuệ Châu đã trở lại, trên mặt nhất thời vui vẻ ra mặt, giương giọng nói: “Chủ tử cùng Tố Tâm tỷ đã trở lại.”
Nói xong, là đến nơi lễ, biên hầu hạ Tuệ Châu hướng buồng trong đi, nhắc đi nhắc lại: “Chủ tử đã trở về, nô tỳ vẫn chờ người a. Chủ tử nay thức dậy sớm, lại chưa dùng điểm tâm, chắc đã đói bụng. Ngô, Hạ Mai đã đem đồ ăn hâm lại, người có thể dùng.”
Trở lại buồng trong, Tuệ Châu đổi một thân thường phục, đang định ngồi xuống, Hạ Mai xách hộp thức ăn tiến vào. Nguyệt Hà giúp đỡ dọn bát đĩa đặt lên bàn.
Tuệ Châu giương mắt nhìn lại, một chén cháo hồng, một cái đĩa bánh bột đậu, một cái đĩa bánh ngô, một cái đĩa gà ti trộn rau, một chén thịt luộc huyết tràng, nhìn rất là ngon miệng, liền trêu ghẹo: “Ta đã biết Hạ Mai cẩn thận, lại nấu ăn ngon, tương lai không biết ai có phúc khí có thể lấy ngươi a.”
Hạ Mai nghe, mặt đỏ bừng cúi đầu, Tố Tâm, Nguyệt Hà xích xích cười, Tuệ Châu thấy thế, tiếp tục nói: “Nguyệt Hà, ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn xuất giá, việc này không thể được, ta còn phải lưu ngươi vài năm đâu.”
Nguyệt Hà dâm dậm chân, giả ý sẵng giọng: “Chủ tử chỉ biết khi dễ ta, các ngươi cũng đều cười ta, hừ, ta không muốn lấy chồng, ta muốn hầu hạ chủ tử cả đời.”
Tuệ Châu nếm thử cháo, nói: “Vậy cũng được, ta đây liền lưu ngươi, sau này không được thầm oán ta nha.”
Nói xong, mọi người cười rộ lên.
Chờ Tuệ Châu ăn cơm xong, rửa mặt súc miệng, liền ngả người nằm lên kháng, cùng Tố Tâm, Nguyệt Hà ở buồng trong làm chút đồ lặt vặt. Ba người vừa làm vừa trò chuyện, dần dần nói đến buổi lễ mừng Hoành Khi một tuổi.
Tuệ Châu nói: “Đứa nhỏ một tuổi thường đưa vòng bạc, khóa trường mệnh, các người nghĩ xem, nếu cứ đưa thế thì Lý phúc tấn khả năng không vui, còn phải thêm chút gì?”
Tố Tâm ngừng kim trên tay, suy tư nói: “Tiểu hài tử cũng không thể đưa những vật quá quý trọng, hay làm cái gì đó mới mẻ tặng Tam A Ca là được rồi. Nha, không phải còn có tập tục tặng gối đầu cho trẻ con sao, thừa dịp còn thời gian
làm một gối đầu nhỏ, ngụ ý chúc Tam A Ca về sau ‘Đầu chẩm kho lúa’( ngụ ý: giàu sang, no đủ), ngày sau đại phú đại quý, lại làm Lý phúc tấn vui vẻ.”
Tuệ Châu buông tay, vui vẻ nói: “Vẫn là Tố Tâm thông minh, cứ như vậy, vừa có thể diện lại còn mới mẻ, cũng không quá to lớn.”
Nguyệt Hà nói tiếp: “Nô tỳ trước đây cũng thấy lễ mừng một tuổi của một hộ phú quý, có thấy tiểu hài tử đeo khóa trường mệnh, đồ chủ tử tặng Tam A Ca hay cũng làm theo hình như vậy. Về phần văn tự đồ án, ngay tại ngay mặt khắc ‘Trường mệnh phú quý’, mặt sau khắc vài câu chuyện phiếm.”
Tuệ Châu bảo Tố Tâm thưởng mười lượng bạc, cho mọi người lui xuống.
Ngày qua thật sự mau, Tuệ Châu đem hạ lễ chuẩn bị tốt không lâu đã đến ngày Lí thị mở tiệc chiêu đãi, Khang Hi năm bốn mươi ba, tháng hai, ngày mười ba, Hoành Khi tròn một tuổi.
Tuệ Châu thu thập thỏa đáng, liền mang theo Tố Tâm đi đến sân viện của Lí thị. Đi vào viện môn, nha hoàn, ma ma hành lễ thỉnh an, đồng thời có nhân truyền lời: “Nữu Hỗ Lộc cách cách đến.”
Truyền lời gian, một cái tiếu nha đầu dẫn Tuệ Châu chủ tớ hướng chính ốc đi, cách xa đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong vọng ra. Vào chính ốc, Lí thị, Vũ thị, Cảnh thị đã đến, Tuệ Châu thỉnh an Lí thị, lại cùng Vũ thị, Cảnh thị làm lễ, rồi về chỗ ngồi.
Hôm nay, Lí thị mặc sườn xám hắc lĩnh, tóc chải kiểu đại kéo sí(???), diễm lệ đoan trang. Mọi người cũng mặc màu sắc vui mừng, vẻ mặt ý cười, đều nói lời cát tường, từ đó có thể thấy địa vị của Lí thị ở trong phủ.
Chỉ chốc lát sau, thê thiếp trong phủ hầu như đã đến đông đủ. Lí thị nhìn thấy mọi người đều đến, liên sai nha hoàn chiêu đãi, lại hàn huyên vài câu, liền có người đến báo: “Phúc tấn đến đây, đã đến ngoài hiên viện.”
Lí thị cùng mọi người liền ra ngoài nghênh tiếp, sau khi hành lễ với Ô Lạt Na Lạp thị, mọi người lại một lần nữa trở lại chính ốc.
Tuệ Châu gặp Ô Lạt Na Lạp thị cũng mặc trang phục mang sắc thái vui mừng, không khỏi thầm nghĩ: Nàng vẫn cấp cho Lí thị thể diện. Xem ra, Lí thị ở trong phủ xác thực rất có thế lực. Bất quá, Niên thị như thế nào còn chưa tới. Tuệ Châu vừa nghĩ tới, liền thấy Hình ma ma mang theo hạ lễ đến đây.
Vào phòng, Hình ma ma đem hạ lễ đưa cho tiểu nha hoàn sau, quỳ xuống hành lễ, nói: “Thỉnh phúc tấn, Lý phúc tấn chớ trách. Thân thể chủ tử nhà ta có bệnh nhẹ. Không thể tiến đến chúc mừng Tam A Ca tròn một tuổi. Đặc sai nô tỳ dâng lên hạ lễ. Mong rằng Lý phúc tấn cùng Tam A Ca xin vui lòng nhận cho.”
Lí thị cố gắng nén cơn tức giận xuống, lạnh nhạt nói: “Nga. Thì ra là thế. Nếu Niên muội muội thân thể có bệnh, tốt nhất nằm trong phòng nghỉ ngơi đi. Mama trở về giúp ta cơm ơn lễ vật của chủ tử nhà ngươi.”
Dừng một chút, Lí thị thở dài, lẩm bẩm: “Kỳ thật, Niên muội muội không đến cũng tốt. Miễn cho nàng thấy cảnh thương tình. Cũng không biết nàng về sau còn có thể dưỡng...... A, ta quên mất. Mama mau đứng lên đi.”
Hình ma ma sắc mặt có chút tái nhợt, khom người đứng lên.
Trong lúc nhất thời, cả phòng chìm trong im lặng. Cũng may, có người tiến lên báo giờ lành để Tam A Ca “chọn đồ vật đoán tương lai” đã đến.
Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Ân. Tam A Ca muốn ‘chọn đồ vật đoán tương lai’. Vậy mama ngươi trước hết đi lui ra đi. Nói cho chủ tử ngươi chú ý tĩnh dưỡng. Qua một thời gian, ta đến thăm nàng.”
Hình ma ma khom người tạ ơn Ô Lạt Na Lạp thị, liền lui ra.
Nha hoàn và mama sớm đã chuẩn bị đầy đủ đồ vật để trên bàn, gồm: Con dấu, nho, tam tự kinh, bút, mực, giấy, nghiên mực, bàn tính, tiền, sổ sách, trang sức, đóa hoa, son, đồ ăn, đồ chơi…. Tiếp đến, Lí thị tự mình đem Hoành Khi đặt ở trung gian. Lúc này, Tuệ Châu mới có thể nhìn rõ Hoành Khi. Hoành Khi vừa tròn một tuổi, một thân béo lùn chắc nịch. Quần áo đỏ thẫm sắc thêu, mỉm cười nhận mọi người chúc phúc. Phần lớn người đều nói Hoành Khi là mệnh đại phú đại quý vân vân... Tuệ Châu chợt cảm thấy buồn cười. Hoành Khi là hoàng tôn. Từ nhỏ đã là đứa bé ngậm chìa khóa vàng sinh ra, sao không đại phú đại quý được cơ chứ.
Lễ Hoành Khi chọn đồ vật đoán tương lai hoàn tất. Mọi người chuyển qua Noãn Các dùng tiệc, hàn huyên vài câu. Sau khi mọi người ổn định vị trí, nửa khắc sau, nha hoàn bưng chén nhỏ mỳ trường thọ tới trước mặt. Mọi người tùy ý ăn hai miếng lấy lệ liền thôi. Sau đó, nha hoàn lại lục tục bưng lên những món ăn khác. Yến hội xem như chính thức bắt đầu.
Dận Chân mặc dù không có mặt, nhưng mọi người vẫn đùa giỡn, trò chuyện, cũng coi như khách và chủ cùng vui. Thẳng đến chính Mùi [ buổi chiều 2 giờ ], yến tiệc coi như kết thúc, mọi người ngồi lại hàn huyên một chút, rồi đều tự cáo từ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...