Gió lạnh gào thét, thiên còn chưa sáng, Tuệ Châu đã thay đồ, chuẩn bị mang theo Tố Tâm đi thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.
Đại khái bởi vì hôm nay là nông lịch mùng tám tháng mười hai, dân tộc lấy ngày mồng tám tháng chạp là tết âm lịch, từ nay về sau là “Năm vị”. Một đường, bình thường phủ Bối Lặc còn thập phần im lặng, hôm nay cũng vô cùng bận rộn khắp nơi chuẩn bị.
Tuệ Châu không khỏi nhớ tới kiếp trước, vào thời gian này, ngày mùng tám ngày đó chỉ uống chút cháo đơn giản. Tuy nhiên, từ khi đến Thanh Triều, ngày này hàng năm sáng sớm hiến tế tổ tiên, đến buổi trưa, ngạch nương liền tự mình đem “Cháo mồng 8 tháng chạp”,“Cát tường bánh” và đường đỏ, đường trắng ấm áp, bưng lên bàn, người trong nhà ở trong phòng ấm áp như xuân, hoan nhạc, vui vẻ bên nhau cùng trải qua “Ngày mồng tám tháng chạp”, cùng thưởng thức ngày hội ấm áp cùng an lành. Uống xong cháo, ngạch nương liền cho hạ nhân xuất môn, đem “cháo mồng 8 tháng chạp” cùng bánh xốp đã được chuẩn bị tốt đưa đến lão thái thái, đại phòng cùng quý phủ đồng nghiệp a mã. Trừ lần đó ra, ngạch nương còn muốn chưng hai đĩa bánh củ cải và bánh niên cao. Mặt trên phóng thượng thanh hồng ti, qua nhân, dùng đại liêu cánh hoa điểm thượng hoa sen hình điểm đỏ, tượng trưng may mắn cả nhà. Chờ đến giờ Mùi [13 điểm -15 điểm ], đại ca Đoan Đức sẽ mang theo mình, Tuệ Nhã, Đoan Hiền xuất môn, khi đó, phố xá cửa hàng đã bày bán rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt tết, tiệm thương phẩm tăng, rất nhiều gánh xiếc ảo thuật tề tụ, còn có thể nhìn đến hội hoa xuân dân gian bắt đầu và biểu diễn hoạt động văn hóa. Bầu không khí hài hòa này tràn ngập, thâm tình, tình nghĩa, thắm thiết, hiện tại nhớ đến vẫn cảm thấy ấm áp. Không biết năm nay ở Bối Lặc phủ sẽ như thế nào quá? Theo địa vị của mình là không cần nấu cháo mồng 8 tháng chạp, hiện tại trong phủ chỉ có trắc phúc tấn cùng Niên thị, Lí thị đủ tư cách hầm cháo mồng 8 tháng chạp.
Trong nháy mắt, chủ tớ Tuệ Châu đã đến chính viện của Ô Lạt Na Lạp thị. Lúc này, Bắc Kinh đã vàothời điểm lạnh nhất, nước vừa hắt ra không đến một hồi liền đông lại, bình thường trời sẽ có tuyết rơi, nhưng năm nay lại chỉ có gió lạnh, không hề rời xuống bông tuyết nào. Ngoài phòng, nha đầu hầu hạ vẻ mặt vui mừng giúp Tuệ Châu mở ra rèm cửa, chỉ cảm thấy một đạo nhiệt khí nóng hầm hập mang theo thản nhiên hương thơm nghênh diện đánh tới, nhất thời thân mình một trận sảng khoái.
Vào phòng, Tuệ Châu hành lễ thỉnh an, nói: “Tỳ thiếp thỉnh an phúc tấn, Lý phúc tấn.”
Lại vấn an ba vị khanh khách ngồi ở thêu đôn, rồi lần lượt cùng Cảnh thị ngồi vào phía cuối thêu đôn thượng.
Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Mười ngày qua không gặp Nữu Hỗ Lộc muội muội, nhìn khí sắc là không sai, nay còn sớm như vậy.”
Tuệ Châu đáp: “Tỳ thiếp đến là chậm, phúc tấn cùng các vị tỷ tỷ nhưng là sớm đã tỉnh, mong phúc tấn đừng trách tỳ thiếp lười biếng a.”
Cảnh thị gặp Tuệ Châu cấm chừng này hơn mười ngày, nhưng không thấy cái gì u oán, nhân ngược lại rất có tinh thần, cũng càng thêm chút hoạt bát, liền lặng lẽ cầm Tuệ Châu thủ, hai người đối diện mà cười.
Lí thị nói: “Phúc tấn, Nữu Hỗ Lộc muội muội tuổi tuy nhỏ, cũng là biết lễ. Hôm nay ngày mấy, ta cùng mọi người còn phải đến sớm, nàng lại làm cho chúng tỷ muội chờ. Ai, vẫn là quên đi, nếu hầu hạ gia, càng vất vả công lao càng lớn, đừng nói làm cho muội muội chờ nàng, chính là phúc tấn cũng nên chờ.”
Nói xong, một người ôm khăn nhẹ giọng cười rộ lên.
Chung quanh không khí thay đổi, Ô Lạt Na Lạp thị ánh mắt lóe ra một chút sau, cười nói: “Cũng sắp đến giờ, trong cung ban cho cháo mồng 8 tháng chạp cũng sắp đến, nghe nói năm nay phủ nội vụ có làm chút cháo mới, đến lúc đó, các vị bọn muội muội nên hảo hảo nếm thử.”
Gian ngoài mẹ nói: “Niên phúc tấn đến.”
Chỉ thấy Niên thị bên ngoài mặc áo choàng lông chim đỏ sậm, hàm chứa tươi cười bước vào. Nàng như nhược liễu trong gió, từ Ánh Hồng nâng, thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, rồi ngồi xuống ghế ở bên cạnh, khẽ mở chu môi nói: “Thỉnh phúc tấn chớ trách, muội muội thân mình có điểm không khoẻ, nay lại hầu hạ gia thức dậy tiến cung sớm, liền ấn bình thường thời gian đến, không nghĩ mọi người đều đã đến.”
Ô Lạt Na Lạp thị không ngại cười: “Niên muội muội mới vào phủ, không biết hàng năm, nữ quyến trong phủ vào giờ mẹo sẽ chờ cháo mồng 8 tháng chạp trong cung ban thưởng xuống.”
Tiếp theo, mọi người tiếp tục nói thêm một chút, nhưng đều là trong bông có kim. Ước chừng canh ba, gian ngoài lại truyền đến “Trương Đức công công cầu kiến”, Ô Lạt Na Lạp thị đứng dậy.
Trương Đức mang theo hàn khí đi đến. Hắn đầu tiên đi đến phòng ở chính giữa, dập đầu hành lễ với Ô Lạt Na Lạp thị cùng Lí thị, Niên thị, nói: “Nô tài Trương Đức thỉnh an phúc tấn, hai vị Trắc phúc tấn.”
Ô Lạt Na Lạp thị nâng thủ ý bảo miễn lễ, thản nhiên nói: “Trương công công vất vả. Phòng bếp cháo hầm ra sao. Trong cung, cháo của các chủ tử cùng các huynh đệ gia đã chuẩn bị chưa.”
Trương Đức đứng dậy, khom người đáp: “Hồi phúc tấn nói, nửa đêm tối hôm qua đã muốn dùng lửa nhỏ đôn. Chờ cháo trong cung ban cho xuống sau, có thể ở chính ngọ đem cháo trong phủ theo danh sách thượng đưa xong. Trong đó, đưa các gia khác cháo mồng 8 tháng chạp trừ bỏ cho thêm táo đỏ, còn tìm vài loại trái cây điêu khắc thành các loại đa dạng bỏ vào cháo, cháo mồng 8 tháng chạp hiếu kính trong cung còn cố ý chỉ dùng mứt táo, bánh đậu, củ từ, sơn tra cao tạo thành bát tiên nhân, ông cụ, la hán. Về phần đưa cho hoàng cung đại thần quý phủ cũng đều là cháo ngọt cùng cháo mặn các mười ba loại kiểu dáng. Này đó đã toàn bộ chuẩn bị xong.”
Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong vừa lòng cười nói: “Giao việc cho công công làm, ta thật sự là yên tâm. Ngươi trước hết đi xuống kiểm tra lại. Cần phải làm được tận thiện tận mỹ.”
Trương Đức nói: “Tra.”
Liền cung thân mình rời khỏi cửa phòng.
Cư nhiên còn có thể dùng trái cây làm ra hình nhân, động vật, hoa bỏ vào cháo mồng 8 tháng chạp lý. Đây là ăn cháo sao? Mà không phải ở làm cái gì thực phẩm nghệ thuật. Tuệ Châu nghĩ một nhà phủ Nữu Hỗ Lộc cũng coi như được với là Mãn Châu quý tộc. Trong phủ hàng năm hầm cháo mồng 8 tháng chạp nhưng là rực rỡ muôn màu. Các ở hiện đại, chính là quan to quý nhân cũng không ăn phong phú như thế lại hầm chừng canh giờ cháo mồng 8 tháng chạp. Chính mình mấy năm còn đi theo phía sau ngạch nương cùng nhau chuẩn bị cháo mồng 8 tháng chạp. Nhớ tới buổi tối mùng bảy, ngạch nương cùng Triệu mẹ chỉ huy hạ nhân vo gạo, rửa hoa quả, gọt da, bỏ hạch, tinh lấy. Sau đó lại ở trong nồi bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, hạt dẻ, hạnh nhân, tùng nhân, long nhãn, cây phỉ, nho, ngân hạnh, củ ấu, tóc đen, hoa hồng, đậu đỏ, lạc...... Tổng cộng không dưới hai mươi loại. Lúc ấy, chính mình nghĩ đến này đã muốn là đến đỉnh. Hoàng thất đại khái liền so với này lại tinh xảo chút. Không nghĩ tới cư nhiên có thể có nhiều loại như vậy. Xem ra cháo mồng 8 tháng chạp rất đa dạng. Là tranh kỳ cạnh khéo, thể loại đa dạng. Chỉ tiếc rơi vào tay không khí ngày hội hiện đại cùng sự da dạng của cháo đã sớm không còn.
Khi lấy lại tinh thần, cháo mồng 8 tháng chạp Hoàng Thượng ban cho đã đến. Ô Lạt Na Lạp thị dẫn đầu cùng nhau quỳ tạ hoàng ân. Theo sau, cháo mồng 8 tháng chạp Đức phi ban cho cũng đến. Lại một lần nữa quỳ tạ ơn điển. Khi quý nhân trong cung ban cho nhất chấm dứt, Ô Lạt Na Lạp thị lập tức phân phó Trương Đức bắt đầu hướng các cung chủ tử trong cung, hoàng tử khác, hoàng cung đại thần đưa cháo. Ô Lạt Na Lạp thị làm xong việc thì không có việc gì, tiếp tục cùng thê thiếp trong phủ nói chuyện, cùng nhau chờ Dận Chân hồi phủ, cùng ăn cháo mồng 8 tháng chạp.
Tuệ Châu hôm nay vừa giờ mẹo liền đi, đến bây giờ còn giọt chưa uống, hiện tại đều đã giờ Tỵ, này là muốn đợi đi tiếp. Đang mùa đông, nàng không muốn ăn cháo lạnh.
“Hôm nay làm sao vậy. Đều giờ Tỵ, còn không thấy gia trở về. Tiểu Phúc Tử, đi hỏi thăm hỏi khi nào thì mới có thể hồi phủ.”
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn thoáng qua, có chút không yên lòng phân phó nói. Tiểu Phúc Tử ứng thanh, mới vừa đi đến ốc khẩu, thấy thái giám bên người Dận Chân Tiểu Lộc Tử thông truyền có việc bẩm báo.
Ô Lạt Na Lạp thị vội vàng chiêu Tiểu Lộc Tử vào nhà, không đợi hắn tham bái, chuẩn bị nói cái gì thời điểm, chợt nghe gặp Niên thị hỏi: “Như thế nào liền ngươi. Gia đâu? Có nói khi nào hồi phủ sao?”
Tiểu Lộc Tử gặp Ô Lạt Na Lạp thị cũng không có gì không hờn giận biểu tình, liền cung kính đáp: “Hồi phúc tấn, Niên trắc phúc tấn, Gia vốn ở trong cung tế tổ. Sau khi bái kiến Đức phi nương nương là có thể trở về, không nghĩ đến, Vạn tuế gia nói gia xưa nay tin phật. Năm nay khiến cho gia đi kinh thành các đại chùa miếu ban thưởng “Phúc đức cháo”. Cho nên gia kêu nô tài truyền lời. Phúc tấn cùng các vị chủ tử trước hết đi dùng cháo. Buổi tối lại ở phúc tấn trong viện cùng các vị chủ tử dùng cơm.”
Niên thị nghe xong Tiểu Lộc Tử nói không khỏi mặt cương hạ, nắm chặt khăn tay. Chính mình là vợ lẽ. Nàng tự biết vậy, không cần phải ngươi này nô tài nhắc tới tỉnh.
Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong vừa lòng gật gật đầu, nói: “Ân, gia có thể đi các đại chùa miếu ban thưởng “Phúc đức cháo” là chuyện tốt, cũng là gia cùng trong phủ phúc khí, Tiểu Lộc Tử ngươi hiện tại trở về bên người gia, chú ý hầu hạ. Cứ như vậy, ngươi lui đi.”
Tiểu Lộc Tử quỳ xuống nói: “Tra.”
Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Nếu gia như thế phân phó, chúng ta trước hết ăn đi.”
Lại quay đầu nhìn về phía Vương ma ma nói: “Mẹ, Trương Đức công công muốn tiếp đãi các phủ đưa cháo quản sự cùng xử lý trong phủ khác công việc, ngươi liền cùng trong phủ phó tổng quản phụ trách trong phủ phân phát cháo, ta có Tiểu Phúc Tử hầu hạ là được.”
Trương ma ma lĩnh mệnh, liền đi phân phát cháo mồng 8 tháng chạp cho hạ nhân trong phủ.
Không ra nửa ngày, nha hoàn liền lục tục dẫn theo mười mấy cái hộp, mang sang mấy chục bát cháo mồng 8 tháng chạp, ở trên bàn dọn xong. Tuệ Châu ngồi vào bàn, còn có nha hoàn đem nhất chén nhỏ đủ mọi màu sắc cháo mồng 8 tháng chạp đặt ở trước mặt, nhìn thập phần xinh đẹp. Tiểu Phúc Tử hô: “Thứ nhất bát, Hoàng Thượng ban cho.”
Khó trách bán tướng như thế hảo, Tuệ Châu liền đào nhất chước nếm thử, có chút lạnh, hương vị cũng bình thường, không có ngạch nương hầm ăn ngon. Bất quá, có chút đói bụng, nghĩ vẫn là ở ăn mấy khẩu khi, bên người nha hoàn đã đem cháo thu hồi đến đây, lại lần nữa bưng một chén buông. Tiểu Phúc Tử hô: “Thứ hai bát, Đức phi nương nương ban cho.”
Tuệ Châu lại ăn một ngụm, liền lại sườn hạ. Như thế như vậy, liên tiếp bưng mười đến bát không sai biệt lắm cháo, phân biệt tượng trưng tính ăn một ngụm, ứng phó với tình hình, còn chưa tính sự.
Lúc này, Tuệ Châu xem như hiểu được, này hoàng gia quá ngày mồng tám tháng chạp trích nội dung chính theo sáng sớm đói bụng chờ thượng vài cái canh giờ, sau đó lại ăn chút lạnh cháo mồng 8 tháng chạp. Không khỏi may mắn nói, trước kia Nữu Hỗ Lộc phủ không tước vị, chức quan nhỏ, trong cung cùng quan to quý nhân cháo cũng đến không được trong phủ, chính mình người một nhà nhưng là vui vui vẻ vẻ qua ngày hội truyền thống này.
******
Tết Nguyên Đán của Trung Hoa là ngày Tết quan trọng nhất của người Trung Hoa, được tính theo âm lịch. Tết này tương tự như Tết Nguyên Đán của Việt Nam và nhiều nước châu Á khác. Tết này còn có tên gọi là Xuân Tiết (春节- Chūn Jié), đánh dấu sự kết thúc của mùa đông và khởi đầu mùa xuân mới. Thời điểm giao mùa này khác với cách tính của phương Tây vì nó được tính theo lịch âm. Tết được tính từ ngày đầu tiên của tháng âm lịch đầu tiên- ngày Chính (Chánh Nguyệt-正月-Zhēng Yuè) và kết thúc vào ngày tổ chức lễ hội đèn lồng rằm tháng giêng. Đêm giao thừa của Trung Quốc, ngày dành cho sum họp gia đình, được gọi là đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi""đêm của thời khắc giao thời".
Tết Nguyên Đán là ngày tết âm lịch dài nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 8 tháng 12 âm lịch đến ngày 15 tháng giêng âm lịch. Nguồn gốc của ngày tết này có từ xa xưa với rất nhiều truyền thuyết và tập tục liên quan, phản ánh niềm tin và cách sống của con người thời cổ xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...