Cuộc Sống Tại Triều Thanh

Bên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê
man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười một tiếng, chuẩn bị
bước xuống giường. Không ngờ, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn
thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen,
thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, cô ngủ đến hồ đồ rồi,
Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn đang trong mộng cơ
đấy. Khoan đã, sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy?

Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên không nhúc nhích. Một hồi lâu, cô mới
đưa tay lên, nhìn một lần lại một lần, không sai, đây là tay của một
tiểu cô nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. Một lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra cô đã xuyên qua thời không thật rồi, cô đã xuyên vào thân thể của một đứa bé rồi.
Chẳng phải là cô đang ở nhà xem phim ư, sao lại xuyên qua. Làm sao bây
giờ, sao chính mình lại xuyên về thời cổ đại thế này?.....

Con người ở cổ đại rất mê tín, họ sẽ không nghĩ mình là yêu quái chứ,
trên ti vi không phải diễn thế sao, sẽ bị thiêu cháy đó. Trương Tuyết
đột nhiên cảm thấy đầu như tê dại đi, sao có thể chịu được, thanh niên
tốt như cô sẽ bị thiêu cháy. Không được, cô phải sống. Hiện tại đành
phải đi một bước tính một bước, nhưng tuyệt đối không thể làm cho người
ta phát hiện khác thường rồi đối xử với mình như với yêu quái. Trương
Tuyết âm thầm nghĩ biện pháp đối phó, đang suy nghĩ có nên đứng dậy thăm dò tình hình một chút hay không, liền nghe bên ngoài như có tiếng bước
chân, không nói gì thêm, lại ngay tức khắc nằm xuống.

Tiếng “ken két” vang lên, cửa bị đẩy ra, Trương Tuyết cũng lập tức nhắm hai mắt lại, lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Phu nhân, xem ra đã đến giờ Tiểu Niếp
Niếp phải thức dậy rồi.” Tiếp đến lại nghe thấy những tiếng huyên náo
của y phục và tiếng bước chân nhè nhẹ. Lúc này, Trương Tuyết cảm thấy
rất khẩn trương vì có người đang bước tới gần mình. Cô đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì tiếng bước chân ngừng, một thanh âm dịu dàng

vang lên: “Ma ma, Tuệ Châu dù sao cũng đã lớn, có lẽ là không nên gọi nó bằng tên húy nữa“. “Dạ, vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, niếp......
Nhị tiểu thư càng lớn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng thế
này, cũng đủ biết là rất có phúc “. Sau đó cô chỉ nghe thấy những âm
thanh có chút nghẹn ngào: “ Phu nhân, người cũng có phúc, bây giờ nói
chung cũng là...” cùng những tiếng ô ô “Tốt rồi, tốt rồi, nghe kẻ dưới
nói, cậu chủ Hiền cũng đầy tháng, người bây giờ có cả con trai lẫn con
gái, cuối cùng hết khổ rồi, cuối cùng cũng sẽ không phải chịu sỉ nhục
trong cái phủ này nữa, phu nhân......”

Đoán chừng người này còn muốn nói điều gì nữa thì Trương Tuyết đã cảm
thấy một bàn tay mềm mại đặt lên má cô: “Tiểu Tuệ Châu của ngạch nương,
biết ngạch nương tới mà còn giả vờ ngủ, lông mi của con đang động kìa.”
Nghe nói như thế, Trương Tuyết bị dọa sợ, ngạch nương, chẳng lẽ cô đã
xuyên về triều Thanh rồi. Trong lúc đang suy tư, đôi tay ấy chạm nhẹ vào mặt cô rồi bế cô lên, Trương Tuyết không còn cách nào khác đành phải mở mắt ra.

Ấn tượng đầu tiên của cô chính là một người phụ nữ khoảng hai mươi hai
tuổi có một mái tóc dài, dung mạo đoan trang, trên đầu cài trâm bạch
ngọc có trang trí họa tiết chim phỉ thúy màu lục biếc, tai đeo đôi bông
vàng nạm ngọc, trên người mặc một bộ sườn xám cổ đen, vạt áo đầy những
hoa văn hạt tròn màu xanh nhạt. Lòng Trương Tuyết lại nặng trĩu, xem ra
lần này đúng là cô đã xuyên về triều Thanh rồi.

”Phu nhân, bệnh phong hàn của nhị tiểu thư chắc đã khá lên nhiều, người
xem con ngươi chuyển động linh hoạt chưa này.” Vị ma ma vừa nãy nói.
Trương Tuyết quay đầu nhìn về phía vị mama đó, người này ước chừng ba
mươi, dung mạo bình thường, mặc chiếc áo dài xanh cổ đen, cúc áo vàng,
trên đầu cài trâm hoa, lúc này ánh mắt nhìn nàng, mỉm cười.


Ngạch nương của thân xác này bỗng lên tiếng: “Tuệ Châu, con thấy không
thoải mái sao? Sao con không nói tiếng nào thế?” rồi quay đầu lại nói
với vị ma ma kia: “Đã uống hết ba ngày thuốc, đáng ra phải tốt không có
vấn đề gì chứ, ma ma, có lẽ là nên mời Tiết đại phu tới xem qua một
chút.” Nghe nói vậy, mặc dù không cam lòng, Trương Tuyết không thể làm
gì khác hơn là lên tiếng, so với việc bị người khác phát hiện mình có
điểm khác thường thì vẫn tốt hơn. Vì thế Trương Tuyết ngẩng đầu lên,
gương mặt tươi cười nhìn về phía người phụ nữ vừa cất tiếng, nói: “Ngạch nương” sau đó liền vùi đầu vào lòng mẫu thân.

Người phụ nữ đó có vẻ khá hài lòng, xoa xoa lưng Trương Tuyết, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, con ngồi dậy nào, chúng ta mặc quần áo đẹp, rồi đi ăn
điểm tâm, sau đó đi thăm đệ đệ của con... còn phải đưa con đi thỉnh an
tổ mẫu, nhanh lên nào.” Người phụ nữ vừa mới nói xong, vị ma ma kia đã
cất giọng nói: “Tiểu Đào, còn không mau đi vào hầu hạ tiểu thư.”

Ngay lập tức, một tiểu cô nương tầm mười một mười hai tuổi mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, bưng thau nước nóng vào phòng. Tuệ Châu bình tĩnh
quan sát, cô nương này dáng dấp có thể gọi là thanh tú, mọi cử chỉ đều
cho thấy không giống một tiểu cô nương ngây thơ, hành động phong thái
rất ôn hòa trầm tĩnh, có lẽ nàng ấy là tiểu Đào mà ma ma nói. Trong lúc
đang âm thầm quan sát, Trương Tuyết đã được rửa mặt xong, rồi bị mẫu
thân bế lên, đi theo vị ma ma kia ra khỏi phòng.

Đi bộ khoảng chừng ba mươi bước, cô tới một căn phòng to gấp đôi căn
phòng ngủ cô vừa đi ra. Trương Tuyết cùng mọi người mới vừa vào đến bên
trong phòng, ngay lâp tức có năm sáu nữ tử ngồi chồm hổm hành lễ: “Phu
nhân, tiểu thư kim an”. Ngay sau đó vị mama và Tiểu Đào cũng cúi người
đồng thanh nói: “Gia vạn phúc kim an”.


Sau khi vấn an xong, Trương Tuyết nhanh chóng quan sát tình hình chung
quanh. Vừa vào đến cửa đã thấy dưới nền nhà trải thảm Phú Quý màu đỏ
sậm, hình hoa thêu nở rộ. Trên thảm bày biện các bàn bằng gỗ tử đàn cùng với vài khối đá lớn trông rất đẹp mắt. Đối diện với cửa, ở phía tường
kê ba bốn chiếc ghế cao chạm trổ. Trên chiếc bàn đặt ở chính giữa mấy
chiếc ghế, bày một bộ bình chén kiểu nền trắng khắc hoa xanh. Ở giữa nền gạch phía đông thì đặt một bộ bàn nhỏ. Trên bàn đặt một chiếc lư hương
bằng đồng, đang bốc lên những làn khói mờ nhạt mang hương cỏ nghi ngút.
Hai bên đặt hai hàng ghế tựa trên có đệm xanh mềm mại. Một người đàn ông tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi đang ngồi trên đó. Người này mặc một
chiếc áo khoắc màu xanh thượng hạng không cổ, tay áo khoác chỉ ngắn tới
quá khủyu tay, chân mang giày ống màu đen. Tướng mạo ông ta bình thường, mắt không to lắm, cơ thể hồng hào. Ông ấy đang ôm một tấm mền bông đỏ
thẫm có thêu hoa văn. Có lẽ là trong tấm mền đó có một đứa trẻ sơ sinh.
Đứng bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ trẻ trung tầm hai mươi
tuổi. Người này diện mạo kiều mỵ, tóc búi cao. Trên đầu cài một chiếc
trâm vàng chế theo hình cánh bướm, lại cài thêm một đóa hoa đỏ thắm. Tai đeo đôi bông bằng trân châu. Người mặc một bộ sườn xám màu hồng phấn,
áo khoác màu trắng bạc. Lúc tới bọn họ dường như đang trêu chọc đứa trẻ
trong chiếc tã. Nghe thấy tiếng vấn an, họ mới quay ra nhìn về phía
Trương Tuyết.

Người đàn ông cười nói: “Con đã đến rồi à? Hiền đệ của con vừa tỉnh được một lúc. Hiện tại cu cậu đang cười này. Được rồi, tốt lắm! Ta thấy
tinh thần của tiểu Tuệ Châu rất là tốt. Xem ra thuốc của Tiết đại phu
vẫn rất hữu dụng. Tuệ Châu! Nhanh đến đây với A mã, nhìn đệ đệ của con
đi.” Nghe nói thế, Trương Tuyết mới biết đây là a mã của thân thể này.
Cô đang nghĩ xem có nên qua đó hay không thì bất ngờ bị mẫu thân bế về
phía người đàn ông đó. Trương Tuyết không cách nào, đành phải mở mắt ra
nhìn chằm chằm vào nam hài nhi vẫn đang cười khúc khích. Cô thỉnh thoảng còn phải quay lại mỉm cười với người đàn ông đó.

Đang trong lúc Trương Tuyết nhàm chán cười khúc khích thì bỗng thấy một
cô gái người Bát Kỳ mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, nhẹ nhàng cúi người
nói “ Phu nhân kim an”. Sau đó cô ấy lại tiếp tục nói chuyện. Lúc này
mới đên giờ ăn cơm. Khoảng nửa canh giờ sau, Trương Tuyết đã được mẹ cho ăn xong, rồi mơ hồ lại bị ôm lấy. Sau bảy lần ngoặt tám lần rẽ, mới đến một căn phòng càng xa hoa hơn nữa. Cô nhìn thấy bà cố nội của thân thể
này - một bà lão trông rất hiền lành phúc hậu, giọng nói trìu mến hỏi
thăm cô. Sau khi thỉnh an xong, thì đã tới trưa, tính đến thì thần kinh
Trương Tuyết cũng đã căng như chão suốt mấy canh giờ rồi.


Cũng may việc thỉnh an chỉ kéo dài đến quá trưa. Trương Tuyết cuối cùng
vượt qua ngày thứ nhất thuận lợi. Mặc dù trong những lúc ấy cô rất ít
nói chuyện, chỉ vùi đầu trong lòng mẹ. Mà tất cả mọi người đều nghĩ là
cô vừa mới nhiễm phong hàn, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, nên cũng không
tiện nói chuyện, người cứ đờ ra.

Buổi chiều, sau khi được Tiểu Đào phục vụ nằm xuống thoải mái, Trương
Tuyết cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ một người
lớn hai mươi ba tuổi như cô, mà vẫn còn để người khác bế đút cơm, để cho một đứa trẻ vị thành niên giúp mình rửa mặt thay y phục. Trương Tuyết
vẫn chưa muốn ngủ, véo mạnh bắp đùi một lần nữa. Lúc mở mắt ra, cô vẫn
nhìn thấy chiếc giường trổ hoa, chăn gấm Vân Nam hảo hạng, đồ dùng bằng
gỗ lim. Xem ra quả thực là cô đã xuyên qua, xuyên qua rồi…. Một người
vừa mới tốt nghiệp đại học, một người có bằng Anh ngữ chuyên nghiệp, một người không biết một chữ về lịch sử như cô cuối cùng lại xuyên về triều Thanh.

Trời ạ, sớm biết vậy cô đã học thật nhiều bằng cấp về Sử học rồi, hoặc
không thì cũng nên xem nhiều phim lịch sử một chút. Sử cận đại không
phải là nói về việc bị các cường quốc xâm lược - một thời kì chịu quá
nhiều áp bức bóc lột sao? Trương Tuyết lúc này khóc không ra nước mắt,
cảm giác mình vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, thông qua quan hệ nhanh chóng tìm được công việc ổn định, nghề nghiệp lại được đãi ngộ tốt, nhà giáo nhân đân đấy. Đồng thời cũng phải rất vất vả, cô mới có thể có
nguồn tài chính, rồi tốt hơn là lúc nào cũng được ở trong phòng làm
biếng, được xem phim truyền hình, ngắm tranh manga, rồi theo dõi Naruto
nữa. Đang trong lúc tiền đồ sáng lạn, cô lại xuyên về cái triều Thanh
này, sống trong cái xã hội phong kiến đầy áp bức. Nói về triều Thanh, cô cũng đã từng xem qua “Hoàn Châu cách cách” cùng “Vương triều Khang Hi”, bây giờ lại xuyên đúng về đây, còn trở thành một cô bé hai tuổi nữa
chứ.

Trương Tuyết nghĩ không ngừng, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng
cô đã xuyên về thời kì cuối cùng của triều Thanh, còn sợ bị người ta
nghĩ là yêu quái rồi đem đi thiêu sống. Cứ như vậy, Trương Tuyết trong
lúc kinh hãi tột cùng, đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ thấy
mình lại trở về hiện đại, xuyên về triều Thanh chỉ là một giấc mộng dài
mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận