Vào tháng mười một, Phó gia dần dần trở nên bận rộn.
Từ sau khi Điền thị qua đời, mọi việc trong hậu trạch đều là do lão phu nhân cùng Thẩm thị đại phòng cùng nhau quản lý. Phó gia có vị thế cao quý ở Tề Châu, lại cai quản binh mã mấy châu xung quanh, khách khứa qua lại cuối năm vô cùng phức tạp, tuy rằng chưa tới tháng Chạp, những người có địa vị trong ngoài Tề Châu liền lục tục đưa tới thiếp mời tham dự tiệc rượu tất niên cùng đủ loại lễ vật, đến những ngày giáp Tết, e rằng sẽ tất bật hơn nữa.
Trùng hợp là lão phu nhân đã có tuổi, đêm ngủ không sâu, ban ngày phải nghỉ ngơi nhiều hơn, lúc Thẩm thị không quyết định được, rất nhiều chuyện vẫn là phải mời lão phu nhân chỉ thị, lui tới chuyển lời ra ngoài tặng đồ, bọn nha hoàn cho dù nhiều cũng không đủ sai vặt.
Tô Nhược Lan liền thừa cơ hội này, nhờ bà vú người quen nhắc lão phu nhân một tiếng, để bà đưa ả quay về làm việc bên cạnh.
Ả có thể được lão phu nhân coi trọng, cất nhắc đến Nam Lâu hầu hạ Phó Dục, thậm chí còn mơ hồ lộ ra ý định ưu ái tiến cử, kỳ thật cũng có chỗ hơn người. Chưa nói đến dung mạo nổi bật so với những nha hoàn khác, cũng rất biết nịnh nọt, làm việc, bởi vì thời gian lưu lại Thọ An Đường cũng lâu, vô cùng biết cách đoán trước tâm tư lão phu nhân, cung kính phụ họa, quan tâm chu đáo.
Lúc trước tại Nam Lâu, ả vốn muốn chèn ép vây cánh của Du Đồng từ sớm, ai ngờ cờ kém một chiêu, sắp thành lại bại.
Sau khi việc truyền đến tai Thọ An Đường, lão phu nhân đích thân gọi ả đến khiển trách một thôi một hồi, nói ả không được điên đảo tôn ti, là nô khinh chủ, làm mất thể diện Thọ An Đường.
Tô Nhược Lan thấy vậy, nào dám cãi lại, kính cẩn nghe theo, khéo léo nhận lỗi, nghe bà trách cứ giáo huấn.
Chờ lão phu nhân hết giận, lại nặn ra vài giọt nước mắt nói uyển chuyển trần tình, nói rằng ả nói xấu sau lưng chủ tử, quả thực không đúng, chỉ là bởi vì cảm thấy không xứng với tướng quân, nhất thời nghĩ không thông, mới mụ mị, nói vài lời bất kích. Về phần ngỗ nghịch khinh chủ, ả là do lão phu nhân phái qua, thường ngày may vá cho bên đó, bận quá làm không hết, mới từ chối mấy việc vặt, cũng không phải thực sự bất kính với chủ thượng. Ngược lại, Du Đồng coi nàng như nha hoàn hạ đẳng mà sai sử, không giữ thể diện cho trưởng bối.
Lão phu nhân dù bác bỏ trước mặt ả, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, chỉ cảm thấy Tô Nhược Lan dù xảo trá chút, nhưng cũng không coi là tội ác tày trời.
Vả lại trong lòng bà vốn có khúc mắc với Du Đồng, làm sao có thể vì việc của Du Đồng mà phạt nặng người bên cạnh.
Liền giáng Tô Nhược Lan hai bậc, thể hiện rõ quy củ tôn ti có trật tự, lắng lại việc này.
Bây giờ bên trong Thọ An Đường thiếu nhân lực, Tô Nhược Lan ngày trước sớm ở đây làm việc thỏa đáng, đợt này lại thành tâm sửa đổi, hiếu thảo đáng khen.
Trái lại là Ngụy Du Đồng, chớ nói đến việc không hiểu cách lấy lòng trưởng bối, còn câu dẫn khiến cho Phó Dục hơi dao động, cúi đầu qua đây khuyên bà thông cảm.
Lão phu nhân được tôn phụng đã quen, trong lòng bất mãn, cảm thấy bởi vì Du Đồng mà phạt nặng nha hoàn bên người thực sự không đáng, nghe thấy lời khuyên, liền gật đầu đáp ứng, triệu hồi Tô Nhược Lam về bên hầu hạ.
Tô Nhược Lan tâm nguyện đạt thành, càng bày ra bộ dáng cung kính quan tâm.
......
Bởi vì vào đông ngày ngắn, lão phu nhân dạo này bận rộn, liền miễn bãi bỏ quy củ các nữ quyến sáng sớm đến vấn an.
Buổi sáng hôm đó, Thẩm thị hoàn thành xong công việc đè nặng trong tay, có mấy việc cần thương nghị cùng lão phu nhân, sợ bọn nha hoàn chuyển lời không rõ ràng, liền thừa dịp một ngày ấm áp, đi đến Thọ An Đường.
Mẹ chồng nàng dâu thương nghị cân nhắc mấy việc xong, Thẩm thị liền lại nhắc đến một chuyện ——
“Hôm qua Đức Minh nói, vị trong kinh thành kia long thể là càng lúc càng bất ổn, cả ngày triệu ngự y ở bên hầu hạ, không chừng có ngày phải đổi ngôi. Con dâu thêm vào một phần so với lễ vật mọi năm dâng đến Kinh thành, dự định sai người lên đường đi biếu sớm hơn. Mẫu thân, người xem qua một chút.”
Nói xong, liền đem danh sách lễ vật đưa qua cho lão phu nhân xem.
Phó gia thống lĩnh binh quyền, hùng cứ một phương, rất ít kết giao cùng triều thần bên ngoài, mấy người mà Phó Đức Minh âm thầm qua lại, cũng là mấy triều thần nhỏ nhoi, có thể quan sát ánh mắt động tĩnh của Hoàng đế, truyền đi tin tức, nhưng lại không quá lộ liễu. Còn lại là mấy người bạn cũ không ở trong triều đình.
Lão phu nhân lần lượt nhìn, vuốt cằm nói: “Cứ như vậy đi đi.”
“Còn có một việc. Ngụy gia kia......”
Thanh âm Thẩm thị ngừng lại, có chút khó xử.
Lão phu nhân nghe vậy, ý cười trên mặt biến mất: “Lúc trước Tu Bình cầu hôn tạo thanh thế không nhỏ, dù sao cũng phải bày cho người ngoài xem. Chỗ này của chúng ta trời cao, hoàng đế xa, trong kinh thành lại có rất nhiều người nhìn chằm chằm, nếu như quá lạnh nhạt đơn bạc, khó tránh khỏi khiến người khác xôn xao, phỏng đoán lung tung.”
Thẩm thị hiểu ý, lấy ra một danh sách lễ vật khác đưa cho bà: “Đây là con dâu mới viết nháp ra, bây giờ mẫu thân nói như vậy, thêm hai thứ nữa ạ?”
Lão phu nhân xem xong, bởi vì không biết Phó Dục có dự định dẫn Ngụy thị về lại mặt hay không, sai người đi hỏi một chút.
Nha hoàn nghe lệnh đi làm việc, lão phu nhân thu hồi ánh mắt, trong lúc vô tình liền thoáng nhìn thấy Tô Nhược Lan, tựa như người gỗ ngây ngốc đứng ở nơi đó, thần tình trên mặt kì lạ, giống như đang xuất thần. Bởi vì nhớ tới Nam Lâu có vài đồ vật vẫn cất trong hòm, Phó Dục không thường dùng, để đó đóng cả bụi, không bằng nhắc nhở Chu Cô một tiếng, thêm vào tặng cho Ngụy gia, bèn gọi: “Nhược Lan, ngươi qua đây.”
Gọi một tiếng, không có động tĩnh.
Nha hoàn bên cạnh nhanh nhẹn, vội vàng đẩy Tô Nhược Lan: “Tô tỷ tỷ, lão phu nhân gọi tỷ đấy!”
Tô Nhược Lan tựa như mới tỉnh mộng, vẻ mặt giật mình: “Cái gì cơ?”
“Lão phu nhân gọi ngươi đấy!” Lại có người nhắc nhở.
Tô Nhược Lan chấn kinh, thế nhưng quỳ trên mặt đất: “Nô tỳ đáng chết, mong lão phu nhân thứ tội!”
Phản ứng này có chút kịch liệt, khiến người khác ngẩn ra, lão phu nhân cũng cau mày nói: “Làm cái gì vậy.”
“Nô tỳ mới vừa rồi là nghe thấy lão phu nhân nhắc đến Nhị thiếu phu nhân, nghĩ đến chuyện khác, đã xuất thần mới không nghe thấy, mong lão phu nhân thứ tội.” Mặt Tô Nhược Lan lộ vẻ sợ hãi, thanh âm bởi vì sợ hãi mà khẩn trương gấp gáp.
Lão phu nhân không thích nhất là gặp chuyện liền hoảng hồn như vậy, lại nghe ả nhắc đến Du Đồng, càng thêm không vui.
“Nó lại gây ra chuyện gì?”
“Nô tỳ...... Nô tỳ......” Tô Nhược Lan ngập ngừng một chút, mới cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám nói.”
“Làm sao mà không dám!” Lão phu nhân không có kiên nhẫn: “Từ khi nào mà ngươi học được điệu bộ dông dài như vậy!”
Tô Nhược Lan càng thêm sợ hãi, lại một mực đảo mắt nhìn nha hoàn xung quanh, dáng vẻ như có chuyện gì đó khó nói
Thẩm thị bên cạnh thấy vậy, bèn nói: “Có lẽ là không tiện nói, mẫu thân, không bằng ra lệnh cho người khác lui ra ngoài?” Không đợi lão phu nhân trả lời, Tô Nhược Lan liền vội vàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy cảm kích. Lão phu nhân đối với người con dâu hành xử cung kính lại thông minh này còn xem như không tệ, liền khoát khoát tay, đợi đám người đều lui ra, mới trầm giọng nói: “Đến tột cùng là chuyện gì?”
“Là......chuyện mấy ngày trước.”
Liên quan tới Ngụy thị?
“Vâng. Nô tỳ vốn muốn sớm đến bẩm báo, lại sợ...... Sợ bị nói là dựng chuyện thị phi, bất kính với chủ tử, mấy ngày nay do dự không dám mở miệng, mới vừa nghe đến phu nhân đề cập, nghĩ đến việc này liên quan thanh danh của phủ, không nên giấu diếm, trong lòng đắn đo, mới xuất thần. “Tô Nhược Lan quỳ trên mặt đất, thần sắc lại lộ ra chút giận dữ, “Nhưng việc này thực sự quá......”
“Đến tột cùng chuyện gì! Lão phu nhân nghe thấy liên quan đến thanh danh, càng thêm lưu tâm.”
Tô Nhược Lan liền đem toàn bộ tình hình hôm đó nói cho hai người nghe.
Ả ta vốn có ấn tượng ban đầu, nhận định Du Đồng bản tính lẳng lơ, vừa gả tới liền hái hoa ngắt cỏ, nhìn những dấu vết để lại kia, không có chỗ nào mà không phải là bằng chứng, trong lòng tin tưởng chắc chắn, ngữ khí liền cực kì kiên quyết. Cuối cùng, lại dập đầu nói: “Nô tỳ nhớ kỹ giáo huấn, không dám dựng chuyện thị phi, lúc này là tận mắt nhìn thấy, tuyệt không dám nói dối nửa chữ. Lão phu nhân nếu không tin, có thể gọi Kim Đăng đến hỏi, sự tình ngày đó trước cửa tửu lâu, cũng có rất nhiều người chứng kiến.”
Ả nói chắc như đinh đóng cột, Bên trên ghế la hán, sắc mặt lão phu nhân đã tái xanh.
“Sự tình như vậy, ngươi sao không nói sớm!”
“Nô tỳ sợ...... lần trước quân giáo huấn, không cho phép gây chuyện thị phi, nói xấu chủ tử. Huống hồ việc này lại liên lụy đến Tần nhị công tử, càng không dám tùy tiện nói ra.”
“Chính là bởi vậy mới phải nói!” Lão phu nhân tức giận đến nỗi giọng nói mà đều run rẩy: “Nghiệp chướng, quả thực là nghiệp chướng!”
Tô Nhược Lan quỳ càng kính cẩn, câm như hến.
Thẩm thị vội vàng đỡ, vuốt lưng cho bà hít thở, khuyên nhủ: “Mẫu thân bớt giận, vì con bé đó mà tức giận ảnh hưởng thân thể, không đáng.”
“Ngươi không biết điều hệ trọng như thế nào. Căn cơ danh vọng này của chúng, tất cả đều dùng tính mạng đổi lấy, không biết đổ bao nhiêu máu! Há có thể tuỳ tiện vấy bẩn? Dù chỉ là cái cái bóng, cũng nên phòng trừ từ lúc nó chưa xảy ra, huống chi bây giờ là tận mắt nhìn thấy? Kim Đăng đâu? Gọi vào đây!”
Qua một lát, Kim Đăng liền luống cuống tay chân chạy vào, nghe lão phu nhân hỏi đến sự tình hôm đó, cũng khai báo như thật.
Lão phu nhân nghe vậy, tình hình đại khái cùng với lời Tô Nhược Lan trùng khớp, tức giận đến mức hai mắt trợn ngược, thiếu chút nữa là bất tỉnh.
Thẩm thị vội vàng nháy mắt ra hiệu Kim Đăng cùng Tô Nhược Lan ra ngoài.
......
Trong phòng chỉ còn mẹ chồng nàng dâu hai người, rất lâu sau, Phó lão phu nhân mới lấy lại chút sức lực.
“Lúc ấy hai huynh đệ nó thương nghị cưới nữ nhi Ngụy gia, ta liền không chịu, vì đại sự mới gật đầu. Nhà này gây dựng cơ nghiệp gian nan, sự tình bên ngoài ta không có tùy tiện nhúng tay, để mặc chúng nó an bài”.
Bà vừa tức vừa hận, trong đôi mắt già nua lăn ra hai hàng lệ: “Ngụy thị kia ở kinh thành biến thành trò cười, ai nguyện ý cưới? Ta không có gây khó dễ cho nó, đã rất là hiền từ phải không? Nhưng ngươi nhìn ả xem! Tu Bình chịu bao nhiêu khổ sở đã mới có chút uy tín ngày hôm nay, thế mà nó không biết thông cảm. Lúc này mới gả tới đây mấy ngày, liền chỉ muốn chui ra ngoài!”
Bà lúc này nộ khí công tâm, toàn lời quở trách, Thẩm thị bất đắc dĩ chỉ có thể nghe.
Khó khăn lắm đợi bà mắng đến mệt, Thẩm thị mới nói: “Tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể, không đáng, lời nói của bọn chúng tuy rằng đáng tin, nhưng không bằng đi hỏi cho rõ ràng......”
“Loại chuyện xấu hổ như vậy, hỏi như thế nào? Chẳng lẽ đi tìm Tần nhị công tử, vạch áo cho người xem lưng, khiến người ngoài chế giễu?”
Thẩm thị bị nghẹn họng không nói nên lời.
Một lát sau, thấy lão phu nhân hơi hòa hoãn, mới nói: “Vậy liền gọi Ngụy thị đến hỏi một chút, nếu là hiểu lầm, bèn không nên oan uổng con bé. Nếu là sự thật, bèn nên dạy dỗ, sao có thể để người ở chỗ này tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, còn nó thì ở Nam Lâu tiêu dao tự tại?”
Lời này ngược lại hợp ý lão phu nhân.
Liền trầm giọng nói: “Đi, gọi Ngụy thị tới đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...