Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Phượng Hoàng Cung,

“Nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung của Liễu chủ tử”- Nha hoàn Xảo Nhi nhỏ giọng nói.

Lý Na thở dài một cái, sau đó lại nhẹ giọng phân phó:

“Truyền xuống dưới, hôm nay phi tần các cung không ai được phép đến Phong Lữ Cung quấy rối”

Xảo Nhi nhìn chủ tử nhà mình cũng khẽ thở dài một tiếng, liền lui ra.

Mà lúc này trong Nguyệt Thanh Cung, Vân quý phi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nhíu mày, lại ném ly trà xuống đất ‘xoảng’ mảnh sứ văng tung tóe.

“Tiểu thư”- Nha hoàn Hạ Nhi sợ hãi kêu lên, nàng biết tiểu thư vì sao tức giận, lúc tiểu thư vào cung, đến tận mười ngày sau mới thấy hoàng thượng đến, rồi từ lần đó đến nay cũng không thấy hoàng thượng lật bài tử của tiểu thư.

Vân Nguyệt biết mình nhất thời xúc động nên lại cố đè nén tâm tình, hắng giọng nói:

“Không sao, ngươi đi đổi ly trà khác đến đây.”

Hạ Nhi lui ra, Vân Nguyệt híp híp mắt, sắc mặt âm trầm, nghiến răng ‘Liễu Khuynh Nhan, một tiện nhân ngu xuẩn, hung hăng, hống hách, chỉ là một bao cỏ được tướng phủ chống lưng lại muốn đấu với bổn cung, tốt nhất là ngươi yên phận còn không thì chờ chết đi.’

--- ------ -------Ta là đường phân cách Vương Phủ---- ------ ------

“Gia, đây là hỉ phục, người xem có cần…..”- Tỳ nữ nhìn sắc mặt đầy hắc tuyến của gia nhà mình nên dè dặt hỏi.

“Không cần, mang xuống đi”- Vũ Văn Trác khoát tay, lạnh giọng cắt ngang lời.


‘Hoa từ đâu?

Hoa ở đâu?

Từ yêu hoa nở,

Từ sầu hoa phai

Hoa của trời?

Hoa của ai?

Hoa là thánh nữ không ngai trên đời

Yêu hoa

Không thể ngắm chơi

Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa

Trải lòng

Tôi vẽ hoa ra

Xin bình tâm giữa chánh tà thế gian’

Hắn thề là hắn không muốn nhớ bài thơ này, nhưng không hiểu sao chỉ đọc qua một lần mà lại in sâu vào tâm trí. ‘Từ yêu hoa nở; Từ sầu hoa phai’. Khi làm bài thơ này, nàng hẳn là tuyệt vọng nhiều lắm. Nếu dã yêu như vậy sao khi đó lại không cầu xin hắn chứ?

Nghĩ đến đây hắn bỗng thấy ngập tràn giận dữ, tại sao hắn cứ nghĩ nếu lấy được Tiên Nhan hắn sẽ rất hạnh phúc nhưng hiện tại hôn lễ sắp cử hành, hắn lại cảm thấy trống rỗng thế này.

Hắn lao ra ngoài, vung kiếm đánh loạn xạ, cả rừng trúc bị hắn chém đến xơ xác.

Người nào đó mà biết, đoạn thơ trước đây đọc trên một diễn đàn thơ ca, hôm đó nhất thời nổi hứng nên tiện tay điền vào bức tranh, lại mang đến hiểu lầm lớn như vậy, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây?

--- ------ ---------Ta là đường phân cách Phong Lữ Cung---- ------ --------

“Tiểu thư, vị công công thân cận bên hoàng thượng vừa thông báo tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung chúng ta”- Bích Dao giọng vui vẻ và tự hào vô cùng.

“Ừ. Tiểu Mãn sang phải một chút, Tiểu Thanh mạnh một chút đi.” Người nào đó uể oải đáp một tiếng.

Nàng vừa thoát khỏi ‘bữa trưa thân mật ở hậu cung’, thức ăntrong cung đúng là ngon thật nhưng dù có ngon như thế nào đi chăng nữa, làm tiêu điểm của bữa ăn, lúc nào cũng phải cười, cười đến sái cả quai hàm, làm gì còn có khẩu vị chứ.

Nhắc đến bụng lại sôi lên, liền nói:


“Bích Dao, ta hơi đói, mang chút điểm tâm lên đi”

Bích Dạo khẽ nhún người lui ra chuẩn bị, nàng vừa đi vừa nghĩ, theo lý mà nói, chủ tử chẳng phải nên vui mừng hớn hở, lựa chọn xiêm y trang sức hay sao? Sao lại có loại phản ứng này? Khó hiểu a.

Điểm tâm vừa dọn lên, tỏa mùi thơm phức, hai mắt người nào đó tỏa sáng, không còn vẻ uể oải khi nãy nữa.

“Tiểu thư, có cần….có cần…ôn…ôn bài một chút không?” Tiểu Mãn đỏ mặt hỏi, nàng dù sao cũng là thiếu nữ nha, hỏi loại sự tình này, mắc cỡ muốn chết. Mà Tiểu Thanh ở một bên nghe vậy mặt cũng đỏ như quả gấc.

“Ôn bài gì?”- Người nào đó nhấp một ngụm trà, khó hiểu hỏi.

Tiểu Mãn lại lấy ra một quyển sách, đỏ mặt đưa cho người nào đó.

Người nào đó nhìn thấy tên sách ‘Xuân Cung Họa’, hai mắt liền sáng rực lên, giọng kích động vô cùng:

“Oa, Tiểu Mãn, có đồ tốt như vậy mà đến nay mới mang ra nha, thật không ngoan”

Nàng đích thị là sắc nữ nha, mấy tháng thật nay buồn muốn khóc rồi. há há.

Tiểu Mãn trợn mắt, Tiểu Thanh há hốc mồm, người nào đó hứng trí bừng bừng bắt đầu nghiên cứu. Lâu lâu lại nghe tiếng người nào đó cười khúc khích, lẩm bẩm: Chậc, cũng không thua gì hentai nha, không, có khi còn phải hơn một bậc, phong phú quá phong phú!

TiểuMãn cùng Tiểu Thanh bất đắc dĩ lui xuống đi chuẩn bị xông hương bạc hà cho xiêm y cần thiết của buổi tối.

--- ------ ---------Ta là đường phân cách Ngự thư phong---- ------ -----

Trời nhá nhem tối, Chính Đức đế buông tấu chương hỏi Tiểu Thuận Tử:

“Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ Tuất rồi, thưa vạn tuế gia”


“Đến Phong Lữ Cung đi”

Ngày đó gặp nàng ở vương phủ, sự thay đổi khác xa với trí nhớ của hắn, thưở nhỏ, hắn thường đến phủ tướng quân, tranh thủ lúc Liễu tướng quân ở nhà để học thêm võ và mưu lược quân sự, nha đầu này thường gọi hắn ‘thái tử ca ca’, sau khi hắn lên ngôi lại gọi ‘hoàng đế ca ca’, nàng nói năng liếng thoắt, hắn cũng không quan tâm lắm.

Nhưng hôm ở yến tiệc, nàng lúc tĩnh lặng quan sát xung quanh, rồi có khi lại thả hồn đi đâu đó không quan tâm đến mọi thứ, hoàn toàn không nhìn đến tam đệ, cả lúc tam đệ nói muốn thú Liễu nhị tiểu thư, hắn còn tưởng nha đầu này sẽ không giữ nổi vẻ tĩnh lặng nữa, thế mà nàng vẫn im lặng. Lúc ra ngoài, thái hậu hỏi đến, hắn cứ nghĩ là nàng sẽ khóc lóc, kể lể, nhưng nàng chỉ đau lòng đỏ mắt, cắn môi, bộ dạng thật khiến người ta thấy xót.

Đối với nha đầu này hắn bỗng sinh chút hứng thú.

--- ------ ------ ------Ta là đường phân cách phòng the---- ------ ------ ----

“Có ai đi ngủ lại cắm mấy ngàn cây trâm trên đầu, đắp mấy trăm lớp phấn trên mặt, đổ mấy chục lớp dầu bóng lên tóc hay khônghay không?”

“Chủ tử, hôm nay người thị tẩm”

“Ta hỏi Bích Dao này, trong cung có quy định ‘thị tẩm là phải bôi bôi trét trét như vậy sao?”

“Không có thưa chủ tử, nhưng mà …”

“Vậy được rồi, lui xuống hết đi”- Người nào đó không kiên nhẫn khoát tay. Thời tiết oi bức làm vậy khác nào tự làm khổ mình.

Chính Đức đế đến nhưng không cho nô tài thông báo, một đường vào đến phòng trong, lại nghe thấy một đoạn đối thoại này. Khi nha hoàn trông thấy hắn, hắn lại ra hiệu tất cả im lặng lui xuống. Nhàn nhã ngồi ở bàn tròn trong phòng quan sát.

Mà người nào đó nghe thấy xung quanh im lặng như tờ, liền nâng tay che miệng ngáp dài, hôm nay nàng còn chưa có ngủ trưa đâu. Tiếp tục cầm lấy lược chải tóc, búi cao lên cố định bằng một cái trâm bạc, rồi cầm khăn ướt, lau mặt xua cơn buồn ngủ. Xong hết lại đứng lên, phủi phủi y phục trên người, hôm nay nàng mặc cái áo lụa màu thiên thanh đơn giản.

Xoay người định ra ngoài cầm đèn đứng chờ hoàng thượng đến, như mấy tiểu thuyết ngôn tình miêu tả, phải biết muốn làm sâu gạo phải biết lấy lòng người phát gạo nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui