Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Quả nhiên chưa đầy hai ngày sau, Ô Lạt Na Lạp Thị đã cho gọi Đông Thục Lan tới Thượng Hạ Thiên Quang, xem chừng Hoàng thượng không định hồi cung mở tiệc mà muốn tiếp đãi khách nhân tại Viên Minh viên.

“Thục Lan có ý tưởng gì cho tiệc chúc thọ lần này không?” Hoàng hậu cũng không vòng quanh, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

“Cái này… tạ ơn Hoàng hậu đã cất nhắc, nhưng Thục Lan không có chút kinh nghiệm nào về tổ chức yến tiệc, thật không biết nên đề xuất cái gì”. Việc tổ chức sinh nhật Hoàng thượng lần này chắc chắn hoàng thất đã có một bộ riêng lo liệu, đâu đến phiên nàng làm loạn.

Ô Lạt Na Lạp Thị nhìn thấu kiêng dè của Thục phi, cười một tiếng: “Ta cũng không phải cho muội toàn quyền phụ trách yến tiệc, mấy chuyện này là bổn phận của phủ nội vụ. Bởi vì yến tiệc lần này có khách người nước ngoài, Hoàng thượng muốn bày tỏ thiện chí, cho nên không muốn nó quá truyền thống. Ta gọi muội tới cũng là muốn muội nghĩ xem tổ chức thế nào để vừa giữ được thể diện lại không quá câu nệ. Bàn về văn hóa nước ngoài thì muội vẫn hiểu biết hơn ta”.

“Nếu bàn về văn hóa nước ngoài thì Hoàng hậu nương nương có phải đã quên mất một người rồi hay không?” Đông Thục Lan buồn cười hỏi.

“Người nào?” Ô Lạt Na Lạp Thị tò mò vươn người ra.


“Là Lang Thế Ninh, cái người đến truyền giáo là giả, làm nam tượng(*) mới là thật đó. Nghe nói gần đây Hoàng thượng còn phong hắn lên hàng tam phẩm”. Kể từ khi từ biệt soái ca tại Nhiệt Hà mấy năm trước cơ hồ cũng chẳng được gặp lại, mặc dù nàng có liếc thấy hắn mấy lần nhưng tất cả đều là lúc hắn đến Viên Minh viên trông coi việc thiết kế mở rộng các khu viện, chẳng nói được với nhau đến nửa câu, có điều ngẫm lại, chẳng biết tiếng Trung của hắn còn cần người phiên dịch nữa không? “Hắn mới là người nước ngoài đích thực, muội muội nào dám múa rìu qua mắt thợ. Nhưng nếu Hoàng hậu nương nương muốn làm Hoàng thượng kinh diễm cùng bá quan văn võ sửng sốt không ngậm nổi miệng thì muội muội cũng có thể nhận làm”.

(*) họa sĩ trong cung

“Lại ba hoa rồi”. Ô Lạt Na Lạp Thị nở nụ cười. “Nhưng muội nói cũng đúng, hỏi qua Lang Thế Ninh là một ý không tệ. Người đâu, truyền Lang Thế Ninh tấn kiến”. Tiện thể nàng còn cho gọi mấy tổng quản của phủ nội vụ.

Hai người ngồi nhàn rỗi một lát thì Lang Thế Ninh tới. Nhìn lại Lang Thế Ninh của bây giờ, sau khi trải qua mấy năm tôi luyện trong triều đình, mặt của hắn đã không còn non nớt, trên người tràn ngập sự hấp dẫn của một nam nhân trưởng thành. Lang Thế Ninh vẫn cúi đầu, cách rất xa đã dừng bước, phất tay áo rất chuẩn mực rồi quỳ một gối xuống thỉnh an Hoàng hậu.

Nhìn một Lang Thế Ninh đã hoàn toàn biến thành triều thần Đại Thanh, Đông Thục Lan thầm tự khen bản thân sáng suốt, mấy năm trước ở Nhiệt Hà biết chớp lấy thời cơ, nếu chờ tới bây giờ thì sao dám mơ đến chuyện được Lang Thế Ninh hôn tay? Có đánh chết hắn cũng không dám!


“Ban ngồi”.

“Tạ nương nương”. Lang Thế Ninh cũng giống như mấy đại thần khác, lưng thẳng tắp ngồi ghé vào ghế.

“Lang Thế Ninh, lần này vừa đúng sinh nhật Hoàng thượng lại có khách từ xa đến, theo ý tứ Hoàng thượng thì nên tiếp đãi long trọng. Ngươi là người từng trải, ngươi thử nói xem làm sao để đôi bên đều giữ được lễ nghi phép tắc?” Hỏi xong, Ô Lạt Na Lạp Thị liền cố ý liếc sang Đông Thục Lan đang cúi gằm mặt một cái, mắt đầy ý cười.

Nàng vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nhớ lại sự kiện “lễ nghi hôn tay” phát sinh tại phủ đệ Thành thân vương ở Nhiệt Hà mấy năm về trước, hai nhân vật chính hôm nay lại cùng ở đây!

Lang Thế Ninh vội vàng đứng lên, khom lưng chắp tay: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương. Từ khi hạ quan đến Đại Thanh, được tiên hoàng cùng đương kim Hoàng thượng đãi ngộ chu toàn, thần cảm kích vô cùng. Thần tự nguyện xin chỉ được bái phỏng họ trước để giảng giải lễ nghi phép tắc của Đại Thanh. Có câu ‘nhập gia tùy tục’, hạ quan cho rằng bọn họ từ xa đến nên suy nghĩ cũng giống thần ngày trước, hiểu biết khác biệt về phong tục nhân tình. Hạ quan cả gan, nếu nương nương tìm hiểu về họ quá mức, ngược lại sẽ thành không tốt”.


Bên cạnh lập tức có người đứng lên: “Lang đại nhân nói rất phải, thần cũng đồng tình”.

Ô Lạt Na Lạp Thị suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn về phía Đông Thục Lan: “Ý muội muội thế nào?”

“Lang đại nhân, bây giờ ngươi đã dùng đũa thành thạo chưa?” Theo Thục Lan nhớ thì người phương Tây cầm đũa không được tốt lắm, khi họ đến Trung Quốc ăn mĩ thực thì đôi đũa là phiền toái lớn nhất của họ.

“Thục phi nương nương một lời bừng tỉnh người trong mộng”. Lang Thế Ninh lần nữa khom lưng.

“Chi bằng dùng cách thức của Mãn Mông để làm tiệc mừng, không biết các vị đại nhân nghĩ thế nào?” Vừa nói Đông Thục Lan vừa xoay người nhìn sang Hoàng hậu: “Theo những gì nô tỳ nhớ thì cách dùng bữa của người phương Tây cũng là dùng sao cắt thịt thành những miếng nhỏ để ăn. Làm như vậy thì những khách nhân không biết dùng đũa sẽ tránh khỏi lúng túng”.

Ô Lạt Na Lạp Thị quay đầu nhìn qua những quan viên đang có mặt, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì, vậy nên quyết định: “Vậy cứ thế mà làm, các ngươi lui xuống chuẩn bị đi”.

Thấy Hoàng hậu hạ ý chỉ, Đông Thục Lan thầm thở phào một hơi, xem ra lần này thịt dê nướng, thịt bò nướng cùng heo sữa quay đều có đủ, chỉ tiếc, dù trước đây nghe nói borscht(*) của Nga làm rất đơn giản, nhưng Đông Giai Thị Thục Lan lại chưa làm thử bao giờ, cho nên nàng chỉ biết ăn chứ không biết làm, bực hơn là muốn tìm công thức cũng không có, khiến cho nàng phải cảm thán “đến lúc cần mới biết mình đọc quá ít sách”.


(*) Tên một món súp với thành phần chính là củ cải đường:

Càng gần sinh nhật Hoàng thượng hậu cung càng náo nhiệt, sự quan tâm dành cho cô gái tới từ châu Âu càng trở nên sôi nổi. Chắc vì đây là con thuyền phương Tây đầu tiên tới kể từ sau khi giải trừ hải cấm, cũng có thể vì đây là lần thứ nhất có một cô gái phương Tây đặt chân đến Đại Thanh, trước đây phần lớn đến đều là người truyền giáo. Dù có tâm ganh đua của nữ nhân thật nhưng ẩn sâu trong đó cũng có một phần mong chờ, mong chờ chiếc thuyền này sẽ đưa tới những thứ mới mẻ.

Khi nhóm người nước ngoài tiến vào kinh thành, tới ở Nghênh Tân quán, tin tức hậu cung thu thập được cũng ngày càng nhiều. Những người này là sứ thần đến từ đế quốc Anh, và cô gái kia là đại sứ phu nhân, tức là đã có chồng – tin tức khiến nữ nhân trong hậu cung trở nên an tâm hẳn. Vì vậy các phu nhân trong kinh thành cũng bớt đi chút địch ý và tăng thêm phần tò mò đối với nữ nhân này. Các nàng phần nhiều chỉ nghe nói nữ nhân này tóc vàng mắt xanh, nhưng thấy được tận mắt cũng chẳng có bao nhiêu người.

Còn một tin tức khác làm phấn chấn lòng người là: trước khi mời đoàn người này tham gia tiệc chúc thọ, Ung Chính Hoàng đế sẽ cùng với Hoàng hậu chính thức tiếp kiến sứ đoàn tại chính cung, đặc biệt ân chuẩn cho Đông Thục phi cùng Lý Tề phi lên điện tiếp khách. Trong lúc nhất thời hậu cung oanh động, người người hâm mộ, Lý Tề phi dương dương đắc ý, Hoàng thượng quả nhiên là người trọng tình nghĩa cũ. Vậy là lại một hồi may y phục, một hồi chọn đồ trang sức, Song Hạc trai gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn sang Thản Thản Đãng Đãng thì thái giám và Đông Mai lại bận túi bụi, hết chuẩn bị này lại chuẩn bị kia, lúc bắt được Đông Thục Lan để hỏi ý kiến thì luôn luôn nhận được những câu trả lời như “tùy ý”, “như nhau cả”, “kiểu gì cũng được”,…thật sự khiến người nhiệt tình phải nhụt chí. May là Đông Mai đã hầu hạ được một thời gian dài, sớm biết chủ tử nhà mình không để ý nhiều đến ăn mặc, nàng hỏi xong rồi cũng tự mình quyết định.

Đông Thục Lan thì thấy vị đại sứ phu nhân kia đáng thương vô cùng: nàng ta đã bị người Đại Thanh phân vào cùng cấp bậc với chim quý thú lạ. Tình cảnh này so với thanh niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh sống mũi cao đi ngoài phố bị người người vây xem đúng là giống nhau như đúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui