“Anh cả, Vĩnh Phúc nhà anh định kết hôn à?”Cậu cả nhà họ Điền nghe vậy ngồi lên vị trí đánh xe, cười to: “Không vội không vội, nó mới chỉ là một đứa trẻ con to xác thôi, vẫn nên học nghề cho tốt, chờ đến ngày nó có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình mới suy nghĩ đến chuyện cưới vợ, Thúc Minh, bọn anh đi đây.
”Sau khi chào hỏi qua em rể, cậu cả nhà họ Điền đánh xe rời đi, chiếc roi vung lên, xe lừa chậm rãi chuyển động.
Xe lừa nhà cậu cả nhà họ Điền là kiểu cũ dùng gỗ đánh kết cấu giống xe ngựa, ngoại trừ bánh xe, lốp xe, còn có một số bộ phận quan trọng làm từ sắt, những bộ phận khác đều làm từ gỗ.
Mặc dù xe lừa đã dùng thật lâu, nhưng cậu cả nhà họ Điền dùng và bảo dưỡng cực kỳ tỉ mỉ, cho đến đến bây giờ xe lừa này vẫn còn dùng rất tốt.
Ngày hè luôn luôn rất dài, bình thường phải hơn bảy giờ mới có thể tối, lúc hơn năm giờ, mặc dù mặt trời đã không còn trên cao nhưng thời tiết vẫn khô nóng.
Đường từ nhà máy điện đến chỗ Điền gia thôn đều là đường đất, chẳng những hẹp còn có ổ gà xóc nảy, cho dù ngồi đệm dày cũng vẫn xóc nảy theo xe di chuyển.
Chẳng qua mấy chuyện này đối với mấy người ngồi trên xe lừa đã sớm tập mãi thành quen, Tôn Ký còn rất hào hứng theo những lần xóc nảy lên xuống này hát ca.
“Cuộc sống ngọt ngào, cuộc sống ngọt ngào là tuyệt vời nhất, bài ca ngọt ngào, bài ca ngọt ngào…”Không nói đến chuyện khác, thằng nhóc này trời sinh có chất giọng hay, cho dù là bài hát kia, từ trong miệng cậu ta hát ra, chẳng những không bị lệch tông còn có thể để cho cậu ta hát ra chất thuộc về riêng mình, khiến cho người ta cảm thấy dễ nghe, không nhịn được mà khen ngợi hay.
Từ nhà máy điện đến đại đội Điền gia thôn chỉ có một hướng đường đất này, cho nên dọc theo con đường này có không ít người qua lại.
Có người đạp xe chở theo sọt đồ, có người vác cuốc, nhìn dáng vẻ hẳn là mới từ trong ruộng đi ra, còn có người chịu trách nhiệm hốt phân, một tay cầm sọt phân chậm rãi đi trên đường.
Ba thế hệ nhà họ Điền đều là thợ mộc giỏi trong đại đội, trong thôn xã, thậm chí là trấn trên, chỉ cần là người muốn làm đồ gỗ, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là nhà bọn họ.
Làm nhiều, đương nhiên sẽ quen biết được nhiều hơn, cho nên dọc theo đường này, bọn họ luôn có thể gặp được người quen.
Nếu như tiện đường, cậu cả nhà họ Điền còn nhiệt tình mời người ta lên xe đưa một đoạn đường, không tiện đường cũng sẽ trò chuyện vài câu, có mấy người trẻ tuổi sẽ không nhịn được mà quay đầu nhìn người trên xe.
Những người kia nam nữ đều có, chẳng phải là có ý xấu gì, chỉ là đối với người nhà quê mà nói, quanh năm mặc mấy bộ đồ màu lam, trắng, xám, chiếc váy màu tươi sáng như thế cùng với kẹp tóc luôn cực kỳ hấp dẫn mắt người khác.
Xe lừa một đường đi chậm đến Điền gia thôn, nhà ông ngoại Tôn Biền ở tận cùng bên trong thôn, căn nhà cũ có một chiếc sân thật rộng, đám con cháu nhà họ Đền đều chạy nhảy trong sân rộng này lớn lên.
Căn nhà cũ này có tất cả sáu gian phòng, bốn gian nhà chính, hai gian nhà ở phía đông, gian nhà chính dùng để ở, hai gian phòng phía đông, một căn phòng thông với phòng lớn, dùng để cho cánh đàn ông trong nhà làm việc.
Đối diện căn phòng phía đông là chuồng gia súc, sau khi xe lừa đi vào sẽ đỗ ở đó, bên cạnh chuồng lừa là chuồng gà và chuồng heo, gà mái và heo mập được nuôi ở đấy.
Bởi vì trong nhà nuôi gia súc và gia cầm, cho nên vào mùa hè, trong sân có mùi không dễ ngửi lắm, chẳng qua vợ cậu cả đám Tôn Biền là một người chăm chỉ lại chịu khó, mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ một lượt từ trong ra ngoài, chỗ bên chuồng gia súc, chỉ cần có thời gian bà ấy sẽ dọn dẹp, lại thêm bà ngoại cô trồng hoa tươi bạc hà chỗ sân, chuồng gia súc… chẳng những có mùi thơm còn có công hiệu diệt muỗi, toàn bộ sân nhà họ Điền đều cực kỳ sạch sẽ.
Lúc đám người Tôn Biền vào trong nhà, ông cụ không ở nhà, bà cụ đang ở sân vườn phía đông tưới nước cho dưa chuột.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...