Đợi qua mấy ngày, Phương thị mình mẩy thương tích đến mượn lương
thực, Lâm Y liền hiểu ngày ấy hai người đánh nhau trong phòng là Trương
Lương và bà ta. Phương thị cũng biết xấu hổ vì vết thương trên mặt, nâng tay áo lên che giấu, rầm rì nói. “Tam nương tử cho ta mượn một thạch lương thực”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Tôi đang ăn chung bếp với nhà Đại phu nhân, làm gì có lương thực đâu?”.
Phương thị hỏi. “Hai mươi mấy mẫu ruộng nước của cô không lẽ không có lương thực?”.
Lâm Y đáp. “Năm ngoái đã bán”.
Phương thị không chịu buông tha, truy hỏi tiếp. “Bán xong tiền đâu, không có lương thực, ta vay tiền cũng được”.
Lâm Y thấy bà ta dính như kẹo mạch nha, rất là phiền não, thuận miệng nói dối. “Ruộng cạn, cỏ linh lăng, ngỗng, heo, mọi thứ đều cần tiền, còn có tiền thuê nhà, tiền cơm canh…”.
Phương thị nghe xong một chuỗi dài, không thể bác bỏ, liền chỉ phía chuồng heo. “Không có tiền, gạo Chiêm Thành cũng được”.
Thanh Miêu nhịn không thể, chen vào. “Đó là cho heo ăn”.
Phương thị đỏ mặt. “Nhà nghèo cũng ăn”.
Thanh Miêu cười với Lâm Y, nói. “Nhị phu nhân người hầu lớp lớp, vậy mà lại nói mình nghèo”.
Phương thị mượn lương thực vốn không liên quan đến người hầu nhiều hay ít, nhưng nghe câu đó lại bị chọc tức, mắng. “Nhà chúng ta tổng cộng chỉ có sáu mươi mẫu ruộng, từ trên xuống dưới lại
chừng hai mươi người, chính vì quá nhiều người hầu mới hao phí lương
thực!”.
Hai mươi người, quả thật quá nhiều, khó trách nghèo, Lâm Y cũng chặc lưỡi, nói. “Gạo Chiêm Thành không đắt, Nhị phu nhân mua mấy thạch về dùng tạm đi”.
Phương thị còn nợ Phương Đại Đầu một quan bốn trăm văn kìa, gạo Chiêm Thành có rẻ đi nữa bà ta cũng chẳng có tiền mua, chỉ lí nhí. “Ta ghi giấy nợ cho cô, đợi bán ngỗng có tiền cứ khấu trừ vào đấy”.
Lâm Y vốn không muốn, nhưng nghĩ đến Nhị phòng nhà họ Trương không có gạo
ăn, Trương Trọng Vi cũng sẽ đói bụng, vì thế gật đầu, nhận Phương thị
ghi giấy nợ, sai Thanh Miêu dẫn bà ta đi lấy lương thực.
Gạo Chiêm Thành chất lượng khác biệt một trời một vực với lúa nước thông thường,
Phương thị sợ Trương Lương phát hiện, liền cẩn thận giấu giếm, chỉ lấy
cho người hầu ăn, thím Nhâm thím Dương thì thôi, người hầu do Lí Thư
mang đến làm sao ăn nổi gạo kém chất lượng như vậy, ai nấy kêu khổ thấu
trời, đến bẩm báo cho Lí Thư nghe. Lí Thư đã được thím Nhâm báo rằng
Phương thị bán lương thực, cố tình muốn nhìn Phương thị rối bời, liền tự bỏ tiền ra trấn an người hầu, dặn dò bọn họ chớ để lộ ra.
Cứ thế
qua một tháng, sắp tới lúc hai anh em Trương Bá Lâm phải vào kinh ứng
thí, Trương Lương thúc giục Phương thị đi nhà Phương Đại Đầu đòi nợ. “Chớ vì ngại ngần mà chậm trễ hành trình của các con”.
Hai mươi quan tiền kia nếu lấy về được thì Phương thị đã không đi mua nợ
gạo Chiêm Thành, giờ này nghe Trương Lương nói, sầu đến bạc đầu. Nghĩ
trái nghĩ phải không ra được cách nào, đành đến tìm Lí Thư. “Con dâu, Bá Lâm vào kinh đi thi, chi phí còn thiếu chút, con dâu lấy của hồi môn ra trợ giúp Bá Lâm đi”.
Lí Thư sớm đoán được Phương thị đến vay tiền, cười hì hì nói. “Nhị phu nhân yên tâm, chàng là quan nhân của con, chi phí đương nhiên do con bỏ ra, không cần Nhị phu nhân suy nghĩ nửa điểm”.
Lí Thư trả lời sảng khoái như vậy ngược lại chặn miệng Phương thị, Phương
thị ấp a ấp úng, muốn lấy cớ lại không thể bắt Lí Thư cũng bỏ luôn phí
tổn cho Trương Trọng Vi, đành phải không cam tâm tình nguyện bước đi.
Phương thị đi qua đi lại trước nhà, đột nhiên nghĩ tới Lâm Y cũng coi như là
nửa con dâu nhà họ Trương, lộ phí của Trương Trọng Vi tuy không thể bắt
nàng bỏ ra, nhưng mượn hẳn là có thể. Bà ta nghĩ rằng ấy là kế tốt nhất, vội vàng đi về phía nhà cũ.
Lâm Y nghe xong ý đồ của Phương thị, giận nói. “Nhị phu nhân, không phải tôi không muốn cho vay, nhưng tiền gạo lần trước phu nhân mua nợ, đến nay vẫn chưa trả đâu”.
Phương thị bổn cũ soạn lại. “Cứ trừ vào tiền bán ngỗng đi”.
Lâm Y bất đắc dĩ nói. “Vậy phu nhân muốn mượn bao nhiêu?”.
Phương thị trả lời. “Hai mươi quan”.
Lâm Y còn đang do dự, Thanh Miêu đã thảng thốt la lên. “Nhị phu nhân, toàn bộ chỉ có năm mươi con ngỗng, phần của phu nhân có được đến hai mươi quan không còn khó mà nói được”. Nói xong đẩy Lâm Y. “Tam nương tử, không thể cho mượn”.
Phương thị cả giận. “Các người quả là hẹp hòi, cả đại gia nghiệp trong tay mà ngay cả hai mươi quan cũng không có”.
Lâm Y dở khóc dở cười. “Tôi chỉ có hai mươi mẫu ruộng nước, đó cũng được gọi là đại gia nghiệp hay sao?”.
Phương thị ngẫm nghĩ. “Vậy cho ta mượn mười lăm quan”.
Lâm Y lắc đầu. “Thật sự không có tiền, nếu Nhị phu nhân vội vã cần tiền, không bằng tôi cho phu nhân mượn mấy bao gạo Chiêm Thành đi bán?”.
Phương thị cân nhắc, gạo Chiêm Thành dù không đáng tiền, nhưng có còn hơn
không, vì thế mới tươi cười một chút, theo Thanh Miêu ra chuồng heo lấy
gạo, vận chuyển vào thành đem bán.
Lâm Y thừa dịp Phương thị rối ren, liền đi tìm Trương Trọng Vi, đưa cho chàng tiền giấy hai mươi quan, nói. “Mẹ anh vừa mới vay tiền tôi, tôi không cho bà ấy, chớ trách tôi”.
Trương Trọng Vi nhìn tờ tiền trong tay, kì lạ hỏi. “Em không muốn, đừng cho mượn là được, đưa tiền cho tôi làm chi?”.
Lâm Y đáp. “Mẹ anh nói lộ phí cho anh vào kinh thi thiếu hai mươi quan mới vay tiền”.
Trương Trọng Vi không quản chuyện trong nhà, thật sự tưởng thiếu mới nhận hai mươi quan đó, nói. “Xem như tôi mượn, đa tạ em”.
Lâm Y chỉ nói. “Tạ ơn cái gì, anh giúp tôi không ít”.
Nàng đưa tiền cho Trương Trọng Vi, khổ nỗi Phương thị không biết, mấy bao
gạo Chiêm Thành thì đáng bao nhiêu, không thể giật gấu vá vai đủ hai
mươi quan.
Trong nhà hết gạo, trong tay thiếu tiền, Nhị phòng họ
Trương lâm vào khốn cảnh trước nay chưa từng có, Trương Lương ở nhà nóng ruột đến độ giơ chân, tuyên bố phải viết giấy bỏ Phương thị. Lí Thư
tránh ở trong phòng cười trộm, hy vọng Trương Lương nói thì hãy làm,
thím Chân nhắc nhở chủ nhân. “Đại thiếu gia có cô em gái ruột đang làm dâu ở nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân”.
Lí Thư nghe hiểu ngay, thân càng thêm thân, hai nhà có trăm ngàn mối dây
liên hệ, Phương thị sẽ không dễ dàng bị đuổi bỏ về nhà, vì thế chán nản, thầm nghĩ. “Chính bà ta tự rước lấy rắc rối, mình không thể hỗ trợ, nhưng người hầu do mình mang từ nhà mẹ đẻ đến, mình chấp nhận chính
mình nuôi”.
Thím Chân hiểu ý, đi đến nói cho Trương Lương và
Phương thị nghe, Trương Lương mừng rỡ, liên tục khen con dâu ngoan,
Phương thị bán nốt mấy bao gạo Chiêm Thành để dành cho người hầu ăn,
được chút tiền, nhưng vẫn cách con số hai mươi quan rất xa, Trương Lương thật sự nhịn không được nữa, tự mình đến nhà Phương Đại Đầu đòi. Phương thị chưa thống nhất với Phương Đại Đầu, nói mấy câu đã lòi, Trương
Lương nổi điên, về nhà răn dạy Phương thị. “Một đứa thiếp mang bầu con thứ mà thôi, đáng giá hai mươi quan? Tôi thấy bà là đầu óc heo”.
Phương thị lúc ấy sợ chuyện của Như Ngọc đến tai Lí Thư mới đồng ý yêu cầu của Phương Đại Đầu, nay lại vì thế mà ăn đòn mấy bận, không dám nhắc lại,
chỉ im lặng nghe mắng chửi.
Trương Lương mắng xong, chưa thể giải
hận, nghĩ : dù gì Bát nương cũng đã có con trai, đứng vững bước chân,
không lo bị nhà chồng ruồng rẫy, không bằng đuổi Phương thị về nhà mẹ đẻ cho tỉnh óc lại.
Phương thị nghe ông ta nói xong, kinh hoàng. “Con dâu đều đã vào cửa, ít nhất lão gia giữ lại cho tôi chút thể diện”.
Trương Lương hừ. “Chính vì sợ bà dạy hư con dâu mới phải đuổi bà về nhà mẹ đẻ ăn năn hối cải”.
Phương thị vẫn giãy dụa. “Tôi đi rồi ai quản gia?”.
Trương Lương đáp không chút do dự. “Con dâu quản gia nhất định tốt hơn bà nhiều lần”.
Phương thị tuyệt vọng, nhưng vẫn không đi, thím Nhâm chủ động thu dọn tay nải cho bà ta, kêu. “Nhị phu nhân đi đi”.
Phương thị sợ người khác nghe thấy, vội đánh bà ta một cái, xoay người đi ra
ngoài, thím Nhâm vội bước nhanh lên trước, nhét tay nải vào lòng bà ta.
Phương thị ngạc nhiên. “Bà không đi theo xách hành lí cho ta?”.
Thím Nhâm cười đáp. “Nô tỳ không đi, trong nhà còn một đống việc cần làm”.
Phương thị đang muốn nổi cơn, thím Nhâm vội bổ sung. “Tôi thay Nhị phu nhân canh chừng Đại thiếu phu nhân”.
Câu này lại hợp ý Phương thị, hài lòng cười. “Cũng là bà trung thành”.
Thím Nhâm “vô cùng trung thành” một đường tiễn chủ nhân ra cửa, ngoác mồm lớn tiếng. “Nhị phu nhân đi đường cẩn thận”.
Tiếng la quá lớn, ngay cả Thanh Miêu và Lưu Hà ở nhà cũ cũng nghe, đồng loạt thăm dò hỏi. “Nhị phu nhân đi đâu?”.
Thím Nhâm cười. “Nhị phu nhân nhớ Bát nương tử, về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày”.
Nói dối càng hợp lý, càng bị người hoài nghi. Thanh Miêu và Lưu Hà nói nhỏ
với nhau một hồi, đưa ra kết luận : Phương thị bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Tin tức này như có
cánh, đảo mắt đã lan ra khắp nhà mới nhà cũ. Lâm Y nghe Thanh Miêu kể
lại sinh động như thật, bội phục nói. “Thủ đoạn của Đại thiếu phu nhân quả là cao siêu”.
Thanh Miêu không hiểu. “Rõ ràng là Nhị phu nhân gây chuyện, có liên quan gì đến Đại thiếu phu nhân đâu?”.
Lâm Y vừa là giải thích vừa là dạy bảo. “Hai mươi quan tiền không đủ để Đại thiếu phu nhân thưởng người hầu, vậy mà
thiếu phu nhân nhất định không chịu bỏ ra bù cho Nhị phu nhân, nhất định là muốn nhìn Nhị phu nhân khốn khổ”.
Thanh Miêu nghe xong, cân nhắc xâu chuỗi lại cũng hiểu ra, khen. “Đại thiếu phu nhân bản lãnh kinh người, vừa đuổi được Nhị phu nhân đi, vừa không dính một giọt nước bẩn”.
Lâm Y gật đầu, nghĩ bụng : tâm kế thủ đoạn như vậy, chính mình cũng phải
học thêm. Nàng bội phục Lí Thư, Lí Thư vừa hay cũng nhớ đến nàng, cười
vui vẻ tìm đến cửa tán chuyện nhà, lại nói lời cảm tạ.
Lâm Y không hiểu, hỏi. “Vì sao Đại thiếu phu nhân cảm ơn tôi?”.
Lí Thư không đáp, chỉ nói. “Nghe nói Nhị phu nhân mượn tiền cô, cô không cho?”.
Lâm Y rốt cuộc rõ, thì ra trong lúc vô tình nàng cũng trở thành một nhân tố góp vào sự kiện Phương thị bị đuổi, nàng chỉ khác Lí Thư ở chỗ nàng
không cố tình, chỉ tiện thể nói. “Không phải tôi không muốn cho, thật sự là không có để cho”.
Lí Thư thấy nàng đẩy ngược lại lý do của mình, cũng không phật lòng, cười. “Dù là thế nào đi nữa, ta vẫn muốn cảm tạ cô”. Nói xong sai Cẩm Thư đặt lễ vật xuống.
Hai tráp một lớn một nhỏ, nắp đậy kín, nhưng nhìn qua hộp bọc gấm sang quý
như vậy, dễ đoán được lễ vật bên trong giá trị xa xỉ, Lâm Y không bài
xích làm đồng minh của Lí Thư, nhưng không muốn áp dụng phương pháp như
vậy, chỉ nói. “Đại thiếu phu nhân khách khí chuyện gì, nếu có thể giúp được thiếu phu nhân, chỉ cần sai người nói tôi một tiếng”.
Lí Thư là người thông minh, hiểu được, cũng không kiên trì muốn tặng, sai Cẩm Thư thu hồi, vẫn cười. “Tam nương tử nếu có rảnh, thường thường đến phòng ta ngồi chơi”.
Lâm Y đồng ý, tiễn Lí Thư ra cửa. Thanh Miêu nhìn hai chủ tớ đi xa, nói. “Đại thiếu phu nhân mặc dù nói chuyện lúc nào cũng thích nói một nửa
giấu một nửa, nhưng so với Nhị phu nhân thì mạnh hơn nhiều”.
Lâm Y nhịn không được thầm oán, Phương thị có nói tiếng người đâu mà.
Phương thị bị đuổi, nhà họ Trương nghênh đón sự yên tĩnh đã lâu vắng bóng,
dường như ai ai cũng trông ngóng bà ta đừng trở về nữa. Trương Bá Lâm vì chuyện Như Ngọc vẫn đang tức giận bà ta, không thèm đi cầu xin Trương
Lương; Trương Trọng Vi có tâm muốn cầu, lại thấy nét mặt Lâm Y rõ ràng
sáng rỡ tươi cười, cước bộ cũng nhẹ nhàng, liền nuốt xuống lời đã đến
đầu môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...