Đúng là đã lâu chưa gặp Lí Thư, Lâm Y cũng có chút nhớ, dù sao cô và
Điền thị cũng từng là chị em bạn dâu một đoạn thời gian, Điền thị tái
giá nên đi thông báo một tiếng, nàng chuẩn bị quà đến thăm hỏi Lí Thư.
Lí Thư vẫn ở căn nhà cũ, thêm hai gia đinh gác cửa, cổng lớn cũng đóng
chặt, chờ Lâm Y cho người thông truyền mới mở ra, thím Chân đón cỗ kiệu
dừng ngay sân nhà, đỡ Lâm Y xuống, xin lỗi nói. “Lâm phu nhân chớ trách nghênh đón chậm trễ, chỉ vì Lí nương tử nhà chúng tôi sống một mình mới thường xuyên phải đóng cửa”.
Lâm Y nghe cách gọi của thím Chân khác xưa, hẳn là vì Lí Thư cứng cỏi, không khỏi sinh lòng kính nể.
Lí Thư đứng đón ở cửa phòng, trước hành lễ chào Lâm Y, miệng gọi phu nhân tri huyện. Lâm Y vội đáp lễ, sẵng giọng. “Chị cũng trêu ghẹo em?”.
Lí Thư cười nói. “Tính tình em chị hiểu, nhưng không thể thất lễ, bằng không bỗ bã quen đi”.
Lâm Y dắt tay cô vào phòng. “Chị cứ gọi em là Tam nương, em gọi chị là Thư tỷ tỷ, nếu không nghe em, em bỏ về đấy”.
Lí Thư theo nàng, gọi tiếng “Tam nương”, sai người dâng trà, lại cho người bế Trương Tuấn Hải tới chào thím. Lâm Y ôm Trương Tuấn Hải, nhìn thằng bé tay chân mũm mĩm như ngó sen, yêu
cực kì, liên tục khen ngợi Lí Thư nuôi con mát tay. Lí Thư thở dài. “Không biết Tuấn Minh nay ra sao? Tuy thằng bé không phải ta sinh ra, nhưng cũng dưỡng dục một hồi, thật là nhớ nó”.
Lâm Y nói. “Nếu nhớ Tuấn Minh, sao chị không tới thăm, huyện Tường Phù cách kinh thành không xa, coi như đi giải sầu vậy”.
Lí Thư lắc đầu. “Nói vậy thôi, nếu gặp thật, ai biết là giải sầu hay thêm bực”.
Lâm Y nhớ tới cổng chính đóng chặt, lo lắng có người tới gây sự khi dễ quả
phụ cô độc, liền ôm Trương Tuấn Hải đưa cho bà vú, hỏi Lí Thư tình hình
hai mẹ con gần đây. Lí Thư chỉ vào Trương Tuấn Hải, cười nói. “Đây là cháu ruột tri huyện đại nhân, ai dám tới ăn hiếp chúng ta? Chị đóng cửa chẳng qua là đề phòng thị phi thôi”.
Nếu thật là thế, Lâm Y cũng cười, chờ uống xong ngụm trà, lại kể chuyện
Điền thị tái giá cho Lí Thư biết, xưng rằng trong nhà chẳng ai lý giải
nổi cách nghĩ của Điền thị. Lí Thư không đồng tình, nói. “Nhà chị,
các cô em gái thiếp sinh ai mà chẳng khăng khăng làm thiếp nhà giàu
quyết không làm vợ nhà nghèo. Em ngẫm lại đi, Điền thị xuất thân hàn vi, không gả vào nhà họ Trương cũng mệnh làm thiếp thôi, mẹ cô ấy nỡ đưa
con mình đi xung hỉ chẳng lẽ không nỡ đưa làm thiếp?”.
Quả
nhiên suy nghĩ mỗi người mỗi khác, Lâm Y thở dài, coi như chấm dứt đề
tài. Lí Thư cùng nàng ngồi yên lặng một lúc, vẫn không thể bỏ được quan
tâm tình hình Đông Kinh, quanh co lòng vòng hỏi Lâm Y về Trương Bá Lâm
gần đây như thế nào, cũng che giấu một hai. “Anh ta sống như thế nào không liên quan tới chị, chị chỉ nhớ tới hai nha hoàn, nếu anh ta không nuôi sống nổi, chị sẽ đòi lại”.
Lâm Y cười nói. “Nha hoàn là của chị, sao không đến xem bọn họ sống ra sao? Việc chính đại
quang minh, em mà không bầu bì nặng nề nhất định đi cùng chị một
chuyến”.
Trong mắt Lí Thư hiện lên một tia sáng, nhưng chung quy vẫn dập tắt đi, nói. “Chị đi gặp bọn họ làm chi, nếu sống không nổi, bọn họ tự nhiên sẽ quay về”.
Lâm Y nghe xong, bừng tỉnh nhận ra Lí Thư vì sao lại để hai thông phòng ở
lại Nhị phòng nhà họ Trương, quả nhiên thâm ý sâu sắc, nha hoàn không về chứng tỏ Nhị phòng vẫn còn một hơi sống sót, có công hiệu mật báo.
Qua một đoạn, phòng bếp bày cơm, Lí Thư mời Lâm Y cùng ra đại sảnh ăn, lại
hỏi Trương Bá Lâm mưu được chức quan gì hay chưa, vân vân, rồi tiễn nàng ra về.
Lâm Y ngồi trên cỗ kiệu, vẫn cảm khái không ngừng, Trương
Trọng Vi nói đúng, Lí Thư xác thật còn muốn trở về, nương tử tốt như vậy mà chưa thấy Trương Bá Lâm tới đón, thật không hiểu anh ta nghĩ như thế nào.
Cỗ kiệu lắc lư nhẹ nhàng về tới nhà, tiến vào hậu nha, dừng
lại trước cửa, Lâm Y vịn tay thím Dương, vòng qua bức tường đi vào. Lúc
này Dương thị còn đang ở trong miếu, trong tiền sảnh ngồi vài người,
Tiểu Khấu tử chạy vội tới, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân chủ bộ và phu nhân huyện uý đã tới”.
Lâm Y đi hướng cửa hông, nhỏ giọng hỏi. “Sao bọn họ lại đột nhiên tới đây, xảy ra chuyện gì?”.
Tiểu Khấu tử chỉ hai nha đầu đứng dưới mái hiên, nói. “Bảo rằng nghe nói Nhị thiếu phu nhân thiếu người sai sử, cố ý tặng hai nha hoàn tới”. Nói xong chỉ cho nàng, người mặt gầy dài, bộ dáng bình thường là phu
nhân chủ bộ mang đến; người mặt tròn như trứng ngỗng, xinh xắn là phu
nhân huyện uý mang đến.
Lâm Y gật đầu, đi vào đại sảnh, phu nhân
chủ bộ và phu nhân huyện uý đồng loạt đứng dậy hành lễ với nàng. Lâm Y
ngồi xuống ghế chủ, cười nói. “Để hai vị chờ lâu”.
Phu nhân chủ bộ đang muốn ngồi xuống, nghe vậy lại đứng lên, cung kính đáp. “Không dám, là chúng tôi quấy rầy”.
Lâm Y vẫy tay ý bảo chị ta ngồi xuống, lại sai Tiểu Khấu tử đổi trà mới.
Phu nhân huyện uý muốn mau chóng làm xong việc phu quân giao phó, chính cô ta cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, lên tiếng. “Ngày ấy bà mối có nói phu nhân tri huyện thiếu nha hoàn sai sử, tôi đã nghĩ
đưa một đứa tới, lại bị hôn sự của em gái làm chậm trễ”.
Lâm Y không rõ, nghe cô ta giải thích một đỗi mới hiểu, thì ra bà mối tới cầu hôn thay nhà họ Thì, gặp Lâm Y bụng lớn còn phải tự đi lấy tiền thưởng, lường trước nhà nàng thiếu người sai sử, vì thế ngầm tiết lộ thông tin
cho huyện uý, thế này mới có chuyện phu nhân huyện uý tặng người hôm
nay.
Nói vậy hẳn là phu nhân chủ bộ tặng người cũng cùng lý do với phu nhân huyện uý, ánh mắt Lâm Y hướng về phía chị ta. Phu nhân chủ bộ
cảm ứng được, thầm mắng phu nhân huyện ý óc heo, cuống quít đứng dậy
giải thích. “Tôi nào dám võ đoán suy nghĩ của phu nhân tri huyện, hôm nay cùng phu nhân huyện ý đưa nha hoàn đến chỉ là trùng hợp thôi”.
Lâm Y hỏi. “Vậy sao phu nhân biết nhà ta thiếu nha hoàn?”.
Phu nhân chủ bộ nói. “Lòng tôi đoán vậy, phu nhân tri huyện đến Tường Phù chưa lâu, lại sắp sinh
nở, bên người hẳn là thiếu nhân thủ, vừa vặn trong nhà có một nha hoàn
chân tay chịu khó, lại làm người thành thật, liền mang tặng phu nhân tri huyện”.
Phu nhân huyện uý nghe xong thập phần không phục, võ đoán hay không võ đoán suy nghĩ cấp trên thì liên quan gì chứ? Lâm Y và bọn họ không thân, trước nay lại không qua lại, bởi vậy thấy bọn họ
phản ứng khác nhau nàng không suy nghĩ nhiều. Chỉ là nàng trước nay
không quen dùng người hầu do người khác đưa tới, mặc kệ tâm ý gì cũng
vậy thôi, vì thế khéo léo từ chối. “Đa tạ hai vị lo lắng, nhưng nhà ta đã chọn xong nha hoàn rồi, mấy ngày nữa người môi giới sẽ đưa tới”.
Lúc phu nhân huyện uý ra cửa, huyện uý đã ngàn dặn vạn dặn, cô ta sợ làm hỏng chuyện, vội hỏi. “Nha hoàn sai sử thì có nhiều cũng đâu sao?”.
Lâm Y trả lời. “Quan nhân ta tính tình thanh liêm, trong nhà không có nhiều tiền nhàn rỗi, bớt được ai hay người đó”.
Phu nhân huyện uý định nói nữa, bị phu nhân chủ bộ kéo một cái, đành phải ngậm miệng. Phu nhân chủ bộ cười. “Phu nhân tri huyện vừa ở ngoài về, hẳn là mệt mỏi, chúng tôi không làm phiền nữa, như thế cáo từ”.
Lâm Y nghĩ bụng, phu nhân chủ bộ tặng người nhưng không cưỡng ép nhận, là
một người giỏi xem ánh mắt người khác, xem ra chốn quan trưởng đúng là
nơi ngoạ hổ tàng long, rất nhiều phu nhân cũng không hề đơn giản.
Tiểu Khấu tử tiễn khách, thím Dương đỡ Lâm Y về phòng nghỉ tạm. Không lâu sau, Trương Trọng Vi trở về, hỏi Lâm Y. “Đuổi hai người kia đi rồi?”.
Lâm Y liếc chàng một cái. “Thì ra chàng cũng biết, sao không lấy cớ em không ở nhà, bảo bọn họ về đi?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ mũ cánh chuồn, tháo bỏ mũ mão đặt lên bàn, nói. “Bọn họ là nữ quyến, khuyên một lần nhưng không nghe, cương quyết chờ, ta
biết làm thế nào? Hơn nữa bọn họ tặng nha hoàn là hảo ý của người ta,
sao ta khăng khăng đuổi người được”.
Lâm Y xem xét chàng. “Hảo ý bị em từ chối rồi”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Người khác đưa tới đương nhiên không thể nhận, tình nguyện phí công cũng phải chọn một đứa không liên quan tới ai, tự mình dạy dỗ cẩn thận”.
Lâm Y cũng cười. “Chàng trà trộn chốn quan trường mấy ngày nay, tiến bộ nhiều ghê”.
Trương Trọng Vi cố ý nghiêm mặt giận. “Nói như vậy là bất kính quan tri huyện”.
Lâm Y không hề sợ hãi, liếc xéo chàng, nói. “Bớt bày phong thái tri huyện ra đi, ta đường đường là phu nhân tri huyện đây”.
Hai vợ chồng cười đùa một lát, sóng vai ngồi xuống ăn điểm tâm. Chủ yếu là
Lâm Y thèm ăn, Trương Trọng Vi đút nàng, Lâm Y rúc vào lòng Trương Trọng Vi, nói với chàng về hai vị phu nhân cấp dưới, nói. “Em thấy phu
nhân chủ bộ thật sự khôn khéo, không thua gì các phu nhân ở kinh thành,
còn phu nhân huyện uý lại là người thẳng tính, tuy người như vậy dễ giao thiệp hơn, nhưng tính tình đó xã giao với các phu nhân khác chẳng phải
sẽ liên tục chịu thiệt?”.
Trương Trọng Vi không thấy gì lạ,
hai vị phu nhân tính tình hệt như phu quân nhà bọn họ, chủ bộ Tường Phù
là quan biên thư trong huyện nha, chuyên môn phụ trách xử lý văn thư,
tính tình khéo đưa đẩy lõi đời; mà huyện uý phụ trách trị an, vũ dũng có thừa, trí tuệ không đủ.
Hai vợ chồng đang nhàn thoại, thím Dương
bẩm báo Dương thị đã về, mới đi ra ngoài nghênh đón, hỏi han tình hình
dâng hương lễ Phật. Dương thị tinh thần rất tốt, cười nói. “Ta cầu cho hai con hai xăm, đều là đại cát”.
Lâm Y tuy không tin xăm quẻ, nhưng đại cát ai cũng vui, hỏi kĩ thì ra cầu
cho Trương Trọng Vi được xăm thăng tiến, còn cho nàng được xăm thêm con
trai. Mọi người nghe qua Dương thị kể lại đều vui mừng vì đây là điềm
may, mặt người nào người nấy đều mang cười.
Hàn huyên một lúc,
Trương Trọng Vi đứng dậy, ra trước làm việc tiếp; Dương thị giữ Lâm Y
lại nói chuyện tiếp. Không ngờ Trương Trọng Vi vừa ra cửa liền quay lại, theo sau còn có Trương Bá Lâm và Phương thị.
Lâm Y vội đứng dậy mời bọn họ vào đại sảnh ngồi xuống, cười. “Thím và Đại ca hôm nay rảnh rỗi?”.
Phương thị không trả lời nàng, lại nói. “Chúng tôi vừa mới tiến hậu nha, liền gặp phu nhân chủ bộ và phu nhân
huyện uý, bọn họ đưa nha hoàn tới cho cô, sao cô không nhận?”.
Lâm Y thấy kì quái, sao Phương thị lại quen hai người kia, quay sang Trương Bá Lâm mới chợt nhớ chủ bộ và huyện uý đương nhiệm chính là đồng nghiệp ngày xưa của Trương Bá Lâm, phu nhân bọn họ Phương thị đương nhiên nhận ra.
Dương thị nghe Phương thị hỏi xong mới biết chuyện, bà cho
rằng Lâm Y xử lý rất tốt, nha hoàn nhà khác đưa tới đều là tai mắt,
không thể lưu lại, mới trả lời Phương thị thay Lâm Y. “Nhà chúng ta có nha hoàn để sai sử, không cần người khác đưa tới”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...