Lâm Y nhìn Lí Thư ảm đạm thương tâm, đang định an ủi cô mấy câu, chợt gặp Thanh Miêu cầm phong thư tiến vào, vội hỏi. “Tam thiếu phu nhân gửi thư phải không?”.
Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân tính toán như thần”.
Lí Thư thấy nàng có việc cần xử lý, đứng dậy cáo từ. Lâm Y giữ lại. “Khó khăn tới một chuyến, Đại tẩu ăn cơm hãy đi, chúng ta cùng đọc thư em dâu gửi, chắc cô ấy cũng sắp tới Đông Kinh rồi”.
Lí Thư cười. “Đều ở ngay Tường Phù đây, tới lui cũng tiện, ngày khác lại đến quấy rầy vậy”. Lại cười khổ sở. “Chị nay đã không còn là người nhà họ Trương, sao có thể cùng em đọc thư,
tiếng ‘Đại tẩu’ này cũng chớ gọi nữa, miễn cho người ta hiểu lầm”.
Lâm Y nghe cô nói như vậy, càng thương cảm, tự mình tiễn cô ra cổng rồi đi
kể cho Dương thị biết. Dương thị thở dài nhưng cũng không để tâm nhiều,
dù sao đó cũng là chuyện của Nhị phòng, không liên quan tới bà.
Lâm Y rút phong thư Điền thị gửi, dâng cho Dương thị, Dương thị lại nói. “Ta đã đọc qua rồi, con tự xem đi”. Lâm Y gật đầu, mở phong bì, bên trong quả nhiên nói Điền thị đã gần tới kinh đô, nay mai ắt sẽ cập bến.
Dương thị nói. “Lúc chúng ta rời quê cũ có mua một nha hoàn cho cô ta, nay đã lập gia đình, một mình cô ta vào kinh cũng dễ an bài, vào ở đông sương phòng ngay
viện của ta, để Lưu Hà và Lưu Vân đi thu dọn”.
Lưu Hà và Lưu Vân lĩnh mệnh, tìm chăn đệm đến đông sương phòng trải.
Dương thị lại hỏi chuyện tỳ nữ Vương hàn lâm đưa, Lâm Y quên lửng đi mất, xấu hổ đỏ mặt, vội trở lại viện sau cho người đi ra trước mời Trương Trọng
Vi về. Trương Trọng Vi đang nghị sự với mấy vị phụ tá, nghe được Lâm Y
gọi mình, lập tức chạy về hậu nha, hỏi. “Nương tử tìm ta có chuyện gì?”.
Lâm Y nói. “Em chỉ hỏi chàng một chút thôi, không làm trễ nãi công vụ của chàng đâu.
Tỳ nữ ngày đó Vương hàn lâm tặng, em gọi người môi giới tới bán có được
không?”.
Trương Trọng Vi nói. “Nay ta và Vương hàn lâm không còn liên can, bán thì bán thôi, nhưng sao bây giờ đột nhiên nhớ tới chuyện này?”.
Lâm Y mặt đỏ đáp. “Ban nãy mẫu thân có nói, mà em quên lửng đi mất”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em có bầu, khó tránh khỏi mệt mỏi, quên một hai việc có sao đâu”. Nói xong cúi đầu hôn lên má nàng một cái, rồi lại quay về tiền nha.
Lâm Y nghĩ đến Điền thị lẻ loi một mình vào kinh, không ai hầu hạ, vừa vặn
bán tỳ nữ kia đi, đổi lại mua một tiểu nha hoàn đến. Nàng cho người đi
mời người môi giới, nói rõ ý định, người môi giới nghe nói phu nhân tri
huyện muốn chiếu cố việc làm ăn nhà mình, cảm thấy nở mày nở mặt, lập
tức chọn ngay một tiểu nha đầu xinh xắn lanh lợi đến đổi lấy tỳ nữ giặt
quần áo của Lâm Y.
Lâm Y đã từng mua người hầu, liếc mắt liền nhìn ra người môi giới bị thiệt, vì thế kiên trì muốn bù tiền. Người môi
giới không chịu nhận, nói. “Lâm phu nhân chịu tới chỗ tiểu nhân là vinh hạnh cho tiểu nhân, tiểu nhân có thiệt cũng cam lòng”.
Lâm Y lần đầu làm phu nhân tri huyện, sợ hành vi cử chỉ không hợp quy củ,
bôi tro vào mặt Trương Trọng Vi, vì thế kiên quyết không chịu, nhất định phải bù tiền. Dương thị nghe được động tĩnh viện sau, sai Tiểu Khấu tử
đi gọi Lâm Y, dạy nàng. “Con đổi người hầu ở chỗ hắn là cho hắn thể
diện, thu hút nhiều khách hàng hơn cho hắn, giống như phu nhân tham
chính đến tửu lâu nhà họ Trương uống rượu vậy. Tiểu nha đầu kia, con cứ
nhận đi, không đáng gì đâu”.
Lâm Y nghiệm ra đạo lý Dương thị dạy, nghe theo ý bà, hoàn tất trao đổi với người môi giới.
Tiểu nha hoàn mới đến nhà họ Trương đã được dạy dỗ qua, lễ nghi cử chỉ đều
theo kiểu tỳ nữ nhà giàu có, gặp Lâm Y liền tự giác quỳ xuống dập đầu,
xin nàng thưởng tên.
Lâm Y nói. “Ta chưa phải chủ nhân thật sự của ngươi, ngươi hầu hạ Tam thiếu phu nhân nhà chúng ta, chờ Tam thiếu
phu nhân tới lại xin thưởng tên đi”.
Tiểu nha hoàn nghe vậy,
vẫn dập đầu tạ ơn. Lâm Y thấy nha hoàn biết lễ, cảm thấy vui mừng, dặn
thím Dương dạy dỗ quy củ, buổi tối dẫn sang bên Dương thị, ở chung với
Lưu Vân và Tiểu Khấu tử.
Đại phòng họ Trương tuy đã chuyển đến
huyện Tường Phù nhưng khách sạn vẫn chưa xây xong, vì vậy Thanh Miêu
thường xuyên phụng mệnh tìm cớ vào kinh thành trông coi. Ngày hôm đó
trong nhà không có việc, theo thường lệ cô tìm cái cớ vào thành Đông
Kinh, đến công trường dạo qua một vòng, rồi tới tửu lâu nhà họ La thay
mặt vợ chồng Trương Trọng Vi thăm hỏi Trương Bát nương.
Không ngờ, Trương Bát nương không ở tửu lâu, mà chân chạy vặt giữ chặt Thanh Miêu. “Thiếu phu nhân nhà cô xảy ra chuyện, chưởng quầy chúng tôi đang đỡ về nhà rồi, cô mau chạy nhanh đi xem đi”.
Trong lòng Thanh Miêu chỉ có một thiếu phu nhân duy nhất là Lâm Y, nghe vậy bĩu môi. “Nói tào lao, Nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi đang ngồi an ổn ở nhà kìa”. Nói xong đột nhiên giật mình, chẳng lẽ là Tam thiếu phu nhân Điền thị?
Cô chạy vội một đường đuổi tới nhà họ La, vào cửa liền nhìn thấy, người
đang ngồi khóc rống trong phòng không phải Điền thị thì là ai. Nhìn kĩ
hơn, tóc Điền thị rối bời, trang sức không thấy, áo ngoài bị xé toạc một mảng lộ ngực, được một cái quạt tròn miễn cưỡng che đậy.
Quạt
tròn kia, hai mặt bằng tơ lụa, cần quạt bằng trúc chạm trổ, trên có thêu bức tranh cung nữ hóng mát, Thanh Miêu nhìn quen mắt vô cùng, muốn nhớ
kĩ lại thì Trương Bát nương đã gọi cô đi, Thanh Miêu liền vội tiến lên
hành lễ, hỏi han chi tiết.
Trương Bát nương tỏ ra lo lắng, nói. “Tam thiếu phu nhân vừa đến Đông Kinh, chưa kịp vào thành đã bị cướp, ít
nhiều có vị quan nhân họ Thì gặp cảnh bất bình rút đao tương trợ, thế
mới thoát thân được”.
Thanh Miêu ngẩn ra, rốt cuộc nhớ tới đã gặp chiếc quạt tròn đó ở đâu, lại nhìn ngực Điền thị, trong lòng dâng
lên cảm xúc không rõ.
Trương Bát nương chưa từng lưu ý Thanh Miêu kì lạ, tiếp tục nói. “Quan nhân nhà ta đã cùng Thì đại quan nhân đến quan phủ báo án rồi, hẳn
không lâu nữa sẽ có hồi âm, cô đến vừa hay, mau về Tường Phù báo tin,
thỉnh Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân cho người đến đón Tam thiếu
phu nhân”.
Thanh Miêu lên tiếng, xoay người bước đi, lại không nhịn được quay đầu nói. “Bát nương tử có váy áo nào dư, xin cho Tam thiếu phu nhân mượn một món thay đi thôi, cứ cầm quạt che mãi không phải cách”.
Trương Bát nương nói. “Ban nãy đã bảo cô ta đổi, cô ta lại chỉ biết khóc thôi”.
Tay của Điền thị nắm chặt lấy cần quạt, nghe vậy mặt mũi đỏ bừng, lúc này mới chịu theo Trương Bát nương vào nhà thay quần áo.
Điền thị bị cướp, còn bị xé rách đồ, đây là chuyện lớn, Thanh Miêu không dám trì hoãn, chạy vội về hậu nha huyện Tường Phù bẩm báo cho Dương thị và
mọi người.
Ai nghe tin cũng chấn động, Lâm Y vội vàng gọi Tiểu
Khấu tử ra đằng trước đưa tin, phái cỗ kiệu ở nha môn đi đón Điền thị.
Dương thị cau mày, ngạc nhiên hỏi. “Điền thị có gia đinh nhà họ Lí hộ tống, sao lại bị cướp?”.
Lời vừa thốt ra, mọi người đều dồn mắt về phía Thanh Miêu, chờ cô trả lời. Thanh Miêu sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng, đáp. “Nô tỳ cũng không biết chuyện gia đinh, Bát nương tử cũng không nhắc tới”.
Dương thị một bụng hồ nghi, lo lắng chờ đợi Điền thị đến, lại sợ Lâm Y mệt,
liền kêu nàng về phòng nghỉ tạm, chờ mọi người đến lại gọi nàng.
Lâm Y cũng nóng ruột, muốn lưu lại, nhưng chợt thấy Thanh Miêu nháy mắt ra
hiệu với mình, liền vâng lời Dương thị, trở về viện sau.
Thanh Miêu đỡ Lâm Y ngồi xuống, bẩm. “Ban nãy đông người, sự tình liên quan danh dự Tam thiếu phu nhân, em
không dám mở miệng, Tam thiếu phu nhân không chỉ bị cướp tiền tài trang
sức mà trước ngực áo còn bị xé rách một mảng lớn, lộ cả da thịt”.
Lâm Y chấn động, vội hỏi. “Việc này còn ai biết nữa không?”.
Thanh Miêu nhớ tới quạt tròn, nói. “Là Thì đại quan nhân cứu Tam thiếu phu nhân trở về”.
“Thì Côn?”.
Thanh Miêu gật đầu, đáp một tiếng “Dạ”.
Lâm Y hơi an tâm, Thì Côn còn mong ngóng mua được khách sạn nhà họ Trương đang xây, hẳn là sẽ không tuyên truyền ra ngoài.
Trương Trọng Vi chạy vội về, gặp Dương thị xong, đến tìm Lâm Y, lo lắng hỏi. “Rốt cuộc sao lại thế này?”.
Lâm Y ý bảo Thanh Miêu thuật lại tình hình của Điền thị lần nữa. Trương
Trọng Vi nghe được là Thì Côn cứu Điền thị, chẳng những không cảm kích,
ngược lại cả giận mắng. “Ta biết ngay tên họ Thì kia không phải
người tốt mà, cướp cái gì chứ, phân nửa là hắn tìm đến, muốn mượn cơ hội áp chế chúng ta bán khách sạn cho hắn”.
Lâm Y không biết vì sao chàng hận Thì Côn như vậy, buồn cười hỏi. “Chẳng lẽ Thì Côn biết mặt Tam thiếu phu nhân nhà chúng ta sao? Đúng là kinh ngạc thật”.
Thanh Miêu cũng thấy thái độ của Trương Trọng Vi kì quái, nói. “Nhị thiếu gia, chuyện Tam thiếu phu nhân vào kinh ngay cả Nhị phòng còn không biết thì làm sao Thì đại quan nhân biết?”.
Trương Trọng Vi đuối lý, căm giận ngồi xuống, không nói nữa. Lâm Y chỉ cho
rằng chàng sốt ruột, liền sai Thanh Miêu rót trà lạnh, an ủi chàng mấy
câu.
Trương Trọng Vi ngồi không yên, cầm bái thiếp của mình ra
ngoài, bảo rằng muốn phòng ngừa sự ngoài ý muốn, vội vàng chạy một
chuyến mới quay lại.
Hơn nửa ngày, Điền thị ngồi kiệu đến cửa, Lưu Hà dẫn theo Lưu Vân và người hầu đón cô ta vào đại sảnh gặp Dương thị,
Tiểu Khấu tử ra viện sau mời Trương Trọng Vi và Lâm Y đến.
Lúc vợ
chồng Trương Trọng Vi đi vào, Điền thị đang quỳ giữa nhà, khóc lên khóc
xuống. Lâm Y lấy làm lạ, cô ta vừa bị cướp xong, lại mới đi đường xa
tới, muốn khóc thì cũng ngồi khóc chứ sao lại quỳ? Lưu Vân muốn lấy lòng phu nhân đương gia, liền lặng lẽ nói cho Lâm Y. “Gia đinh nhà họ Lí vốn muốn hộ tống, Tam thiếu phu nhân lại vì tiết kiệm chi tiêu trên
đường nên cự tuyệt, tự mình lên thương thuyền vào kinh. Trên đường thì
không sao, lúc sắp vào kinh thành, đi ngang chỗ hoang vu bị người ta
đánh cướp. Đại phu nhân tức giận Tam thiếu phu nhân làm việc ngu xuẩn,
thế này mới phạt quỳ, không cho phép đứng lên”.
Lâm Y nghe
xong cũng sinh một bụng lửa giận, Điền thị đúng là ngu ngốc, chẳng trách Dương thị mãi không thích cô ta. Nếu lần này cô ta thất thân cho kẻ
cướp coi như mất hết, cho dù không tính cho mình cũng nên ngẫm lại thanh danh nhà họ Trương chứ.
Lâm Y ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt Trương
Trọng Vi rét lạnh, hẳn cũng đang giận lắm. Vợ chồng hai người không lên
tiếng giải vây, Điền thị phải quỳ tiếp, khóc nấc không ngừng.
Dương thị bị cô ta khóc cho đau đầu, kêu Lưu Hà đến xoa huyệt thái dương, lại cho lui những người không liên quan, hỏi Trương Trọng Vi. “Quan hệ của con với phủ doãn Khai Phong phủ như thế nào?”.
Trương Trọng Vi đáp không trúng câu hỏi. “Con đã sai người đưa bái thiếp đi, bắt được kẻ cướp nhất định trị đúng trọng tội”.
Dương thị vui mừng gật đầu, nói. “Rốt cuộc đã lên làm tri huyện, con làm việc khéo léo hơn nhiều lắm”.
Lâm Y nghe như lọt vào màn sương, cảm thấy bọn họ đang giao tiếp bằng mật
hiệu, liền lặng lẽ kéo kéo tay áo Trương Trọng Vi, nhỏ giọng cầu giải
thích. Trương Trọng Vi thì thầm. “Cũng không có gì, chính là thông
báo phủ doãn, bắt được kẻ cướp không cần khách khí, cứ đánh cho chết.
Việc này rốt cuộc có nhơ cho thanh danh Điền thị, không thể truyền ra”.
Lâm Y hiểu, mấy tên cướp kia hơn phân nửa là không thể sống sót ra khỏi cổng Khai Phong phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...