Phu nhân tham chính chẳng qua là lấy cớ thay Lâm Y, không nghĩ nàng
quả thật biết làm, nghe vậy còn cao hứng hơn nàng, thấp giọng cười nhẹ. “Hành nương tử nhà ta nghĩ muốn thêu lót giày tặng cha mẹ chồng, nhưng
không biết cầm châm, ta đang định nhờ người làm thay đây”.
Lâm Y luôn miệng đồng ý giúp, bảo rằng ba ngày sau sẽ làm xong, tặng
cho Hành nương tử. Phu nhân tham chính gọi Hành nương tử đến tạ ơn Lâm
Y, rồi tiễn nàng ra cửa.
Lúc Lâm Y về tới nhà, Trương Trọng Vi đã đi Hàn Lâm viện, việc buôn
bán trong điếm vận hành như cũ, nàng cũng làm như không có việc gì, bưng một chậu nước vào quét tước trong phòng, lại sửa soạn tóc tai quần áo,
bắt đầu làm việc bên ngoài, nửa ngày liền vùn vụt trôi qua.
Chờ nàng tính toán chi tiêu xong, cố ý gọi thím Dương đóng cửa lại,
tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại hâm nóng một bầu
rượu, chờ Trương Trọng Vi về nhà xong, vợ chồng cùng đối ẩm.
Từ sự kiện Phương thị xảy ra, Trương
Trọng Vi lần đầu hưởng đãi ngộ như vậy, quả thực vừa mừng vừa sợ. Hai vợ chồng nâng chén trò chuyện vui vẻ, coi như quên hết những sự không vui
lúc trước.
Buổi tối, Lâm Y ngồi dưới ánh đèn thêu lót giày, bảo rằng phu nhân tham chính nhờ, lại cố tình hỏi Trương Trọng Vi. “Hôm nay em bận việc gấp không thể về nhà hầu thím, thím có nói gì không?”.
Trương Trọng Vi không muốn nói thật thái độ của Phương thị, tránh cho Lâm Y nổi nóng, chỉ nói. “Em là bận việc, thím sẽ không trách”.
Lâm Y cười khẽ một tiếng, cũng không phản bác. “Thím có trách em hay không em không để ý, chỉ cần chàng không trách là được”. Nói xong lại hỏi. “Thím lúc nào cũng nói không hay về em trước mặt chàng, chàng nghe lọt bao nhiêu?”.
Trương Trọng Vi thành khẩn trả lời. “Hai ta cũng không phải ngày
đầu quen biết, em là người như thế nào ta rất rõ, sẽ không quan tâm
người ngoài họ nói gì. Hơn nữa, nếu ta quả thật tin lời thím nói, lúc
trước đã chẳng cưới em làm vợ”. Chàng từ phía sau ôm lấy eo Lâm Y, nhẹ giọng tâm tình. “Ta biết em chịu nhiều ấm ức, nhưng thím dù sao cũng là mẹ ruột sinh ta
nuôi ta, nếu em có thể nể mặt ta nhẫn nhịn thím mấy phần, ta vô cùng cảm kích”.
Lâm Y gỡ tay chàng ra, xoay người lại mặt đối mặt, nghiêm nghị nói. “Chàng lầm rồi, em chưa bao giờ để ý thím đối xử với em như thế nào, thím có
làm ầm ĩ bao nhiêu đi nữa em đều nhịn được hết, thứ khiến em không chịu
nổi là thái độ của chàng”. Lâm Y nói câu này là phát ra từ tâm can, vừa nghe cảm thấy thực quái lạ, nhưng suy nghĩ một lúc cũng dễ hiểu
thôi, có ai để ý thái độ của kẻ không liên quan đâu? Chỉ có người mình
quan tâm yêu mến mới có thể gây tổn thương cho mình.
“Thái độ của ta?”. Trương Trọng Vi không hiểu lắm. “Em muốn ta phải thế nào?”.
Lâm Y liếc một cái. “Bùn nhão đừng cố trát tường. Em và thím tranh cãi, chàng đừng giúp ai hết, càng giúp càng rối”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, thật là như thế, cười hỏi. “Là phu nhân tham chính dạy em?”.
Lâm Y trả lời. “Là phu nhân tham chính dạy con gái, em nghe lén mấy câu, cảm thấy đúng là một chữ quý như vàng”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta không biết nhiều về những điều này, lần sau nhất định chú ý”.
Lâm Y còn nhớ rõ hôm nay Phương thị tới cửa là vì đòi nợ, liền hỏi. “Mười hai quan trong rương còn chưa động, sao chàng không cầm trả lại cho thím?”.
Trương Trọng Vi nói. “Thím bảo không cần trả vội”.
Phương thị tốt bụng như vậy? Nhất định có lý do bên trong. Lâm Y truy hỏi vài câu, Trương Trọng Vi nói ra tình hình thực tế. “Ta nói với thím là nhà chúng ta do ta quản tiền, lúc này thím mới…”.
Lâm Y ngạc nhiên, mừng rỡ nói. “Thì ra chàng cũng biết nói xạo”.
Trương Trọng Vi đỏ mặt. “Phải biết dỗ trưởng bối chứ”.
Lâm Y cười nhéo mặt chàng một phen, nghĩ bụng : phu nhân tham chính
dạy quả nhiên linh nghiệm vô cùng, đàn ông phải cho nếm trải qua mới
biết lớn lên. Hơn nữa bí quyết dỗ dành này không tệ, lần tới nếu Phương
thị làm khó dễ tránh không thoát, sẽ đem ra áp dụng thử.
Trương Trọng Vi khơi bấc đèn sáng hơn cho Lâm Y, nói. “Ta thấy tửu lâu sắp hoàn tất, trong nha môn cần chuẩn bị gì cứ việc nói ta đi”.
Lâm Y cắn đứt sợi chỉ, cười nói. “Yên tâm, việc nhất định phải nhờ chàng, làm xong em sẽ trả lương, giúp chàng sớm ngày xong nợ với thím”.
Trương Trọng Vi ngượng ngùng, sẵng giọng. “Người một nhà, gì mà lương với lậu”.
Tái ông mất ngựa, sao biết họa hay phúc, vợ chồng Lâm Y trải qua kiếp nạn này xong, cảm tình ngược lại càng khắng khít, mọi việc đều thương
lượng, quan trọng hơn hết là hai người bắt đầu học tập được làm thế nào
để trở thành một người chồng tốt, một nàng dâu khôn ngoan.
Lâm Y rất hài lòng với tiến triển như vậy, chẳng ai sinh ra đã biết
cách xử lý mối quan hệ phức tạp trong gia đình, chỉ cần để tâm học hỏi,
tất có ngày làm được hoàn mỹ.
Nhoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, mắt thấy tửu lâu sắp hoàn công, bên ngoài lại dấy lên lời đồn rằng mảnh đất xây tửu lâu mới của nhà họ
Trương từng chôn người chết, nên mới bị biến thành chỗ chứa hoa quả
thối, cuối cùng bán cho Lâm Y với giá thấp.
Tiếu Đại nghe đồn đãi như vậy, rất là tức giận, nói với vợ chồng Trương Trọng Vi. “Nếu quả thực có chôn người chết, lúc chúng ta đào móng sao không phát hiện ra?”.
Tiếu tẩu tử đã hỏi thăm chung quanh, đại khái biết chút manh mối, nói. “Lời đồn do mấy tên lưu manh thả ra, tửu lâu chúng ta mà bại thì chúng có lợi gì đâu, nhất định có người âm thầm sai sử”.
Chuyện như vậy nghĩ bằng đầu gối cũng hiểu được, khẳng định là đối thủ cạnh tranh nào đó, hoặc bọn họ liên hợp lại cũng có khi.
Tiếu tẩu tử hằng ngày theo Tiếu Đại ra công trường, không chấp nhận
được tửu lâu vất vả xây lên bị đồn là “quỷ lâu”, liền xung phong nhận
việc. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, tôi lại cẩn thận hỏi thăm một chút, nhìn xem là nhà nào muốn gây hấn với chúng ta”.
Tiếu Đại thập phần tán đồng. “Bắt được kẻ quấy rối, tống hắn đi gặp quan”.
Lâm Y nghĩ phức tạp hơn, nói. “Ai cũng biết chúng ta là nhà quan lại, thế nhưng dám lớn mật bịa đặt, chỉ sợ sau lưng có người chống”.
Tiếu Đại không cho là đúng. “Có ai đi nữa cũng phải nói lý lẽ đàng hoàng chứ”.
Tiếu tẩu tử thông minh hơn Tiếu Đại, đánh anh này một cái, nói. “Nếu nói lý lẽ đã chẳng sử ba thứ thủ đoạn bỉ ổi như thế này”. Nói xong hiến kế cho Lâm Y. “Thật sự đấu không lại, bỏ tiền giải quyết riêng”.
Lâm Y vô cùng hiểu biết ảnh hưởng của những lời đồn đãi, chỉ sợ cho
dù bắt được thủ phạm cũng không loại bỏ hết được ảnh hưởng của chúng.
Nàng dặn dò Tiếu Đại, phải quản thúc cho chặt chẽ công trình, không được để tiến độ bị ảnh hưởng; lại nhờ Tiếu tẩu tử dò la tin tức, có gì phát
sinh lập tức báo lại.
Vợ chồng Tiếu Đại vừa đi, Trương Trọng Vi liền thúc giục Lâm Y.
“Việc này không nhỏ, em mau nhanh đi thương lượng với phu nhân tham
chính, trường hợp quả thực kẻ đứng sau lưng tên phá rối có vai vế, còn
phải nhờ phu nhân tham chính ra mặt”. Nói xong lại thêm. “Ta lập tức ra nha môn, dù chuyện này tình hình thực tế như thế nào, cứ báo quan trước đã, tiên hạ thủ vi cường”.
Lâm Y gật đầu, hai vợ chồng tự chia làm hai đường, một người lao tới nha môn, một người chạy đến nhà Âu Dương tham chính.
Phu nhân tham chính đã sớm nghe thấy việc này, đang ở nhà chờ Lâm Y,
vừa thấy nàng đến, chưa đợi dâng trà, liền kéo nàng vội vàng hỏi. “Rốt cuộc sao lại thế này? Là ai to gan độc ác gây ra chuyện xấu?”.
Lâm Y chưa bao giờ thấy phu nhân tham chính lo lắng như vậy, lấy làm
lạ. Phu nhân tham chính đại khái cũng ý thức được bản thân mất phong
phạm, cười xấu hổ, nói. “Cô cũng không phải người ngoài, ta không gạt cô, hôn kỳ của Hành nương tử đã định ra rồi”.
Lâm Y lập tức hiểu, hẳn là của hồi môn chưa chuẩn bị xong, cần tiền
gấp. Âu Dương tham chính luôn thanh liêm, trong nhà tiền bạc hữu hạn,
phu nhân tham chính cũng chỉ có thể ngóng trông tiền hoa hồng của tửu
lâu nhà họ Trương.
Phu nhân tham chính sốt ruột còn vì một nguyên nhân nữa, thế gian tin nhất chuyện quỷ thần, tửu lâu xây trên mộ phần, ai dám tới nữa? Thậm
chí bán trao tay cũng không ai chịu mua, nếu không nhanh ngăn lại lời
đồn, tân tửu lâu của nhà họ Trương coi như bị hủy mất.
Lâm Y cũng sốt ruột, nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, phải chờ điều
tra ra kẻ chủ mưu rồi tính sau. Phu nhân tham chính vừa nghe lời đồn là
do mấy kẻ lưu manh thả ra, ngược lại thở phào nhẹ nhõm . “Lưu manh đều chỉ biết tiền không biết người, cho thêm mấy đồng sẽ truy ra được”.
Lâm Y còn tưởng rằng thám thính tình hình thực tế sẽ vô cùng khó
khăn, thì ra trên đời đồng tiền sử quỷ thôi ma, nàng sựt nhớ ban nãy
chưa cho Tiếu tẩu tử tiền, vội đứng dậy cáo từ, chạy về nhà lấy tiền nhờ thím Dương mang ra cho Tiếu tẩu tử.
Phu nhân tham chính nói đúng y, lưu manh trên đường nhiều như vậy,
luôn có kẻ làm việc thiếu nguyên tắc, nhưng bọn hắn đại để đều là lâu la tiểu tốt, chỉ biết được thông tin từ lão đại truyền ra. Lão đại của đám lưu manh họ Hắc, độc thân, đứng thứ nhất trong nhà, hay gọi Hắc Đại, tự hắn bỏ thêm chữ lão bên trong, kêu người ta gọi hắn là Hắc lão Đại.
Lâm Y nghe Tiếu tẩu tử thuật lại, mới không tin chủ ý là Hắc lão Đại
nghĩ ra, sau lưng hắn nhất định còn có người. Nàng hỏi Tiếu tẩu tử. “Bình thường đám lưu manh hay giao tiếp với ai?”.
Tiếu tẩu tử ngẫm nghĩ. “Bọn hắn suốt ngày không phải đánh nhau thì cũng đi lừa lọc, tiếp xúc nhiều nhất hẳn là những người xui xẻo”.
Câu này nghe rất là buồn cười, Lâm Y phì một tiếng, nói. “Đã có người bị hại, ắt hẳn sẽ có người báo quan, nha môn quan phủ đương nhiên sẽ biết Hắc lão Đại”.
Tiếu tẩu tử thấy nàng nói có lý, liên tục gật đầu.
Đến nha môn tìm hiểu tin tức không phải điều Tiếu tẩu tử có thể làm
được, Lâm Y thưởng tiền xong, dặn chị ta chú ý tình hình phố phường là
được.
Tiếu tẩu tử lui ra, lúc này Trương Trọng Vi đã đến Hàn Lâm viện, bảo rằng phải tìm hiểu tin tức ở chỗ các đồng nghiệp.
Lâm Y kiên nhẫn chờ chàng quay về, hỏi. “Có thu hoạch gì không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu, trả lời. “Quanh co lòng vòng mãi không thu được gì về lời đồn cả”.
Lâm Y hiểu, Hàn Lâm viện đầy phe phái, nếu là chuyện do một phe làm,
các phe còn lại nhất định sẽ được mật báo, nếu không biết gì thì hơn
phân nửa không liên quan tới bọn họ.
Nàng vừa kết luận xong, Trương Trọng Vi đã nói. “Nghe nói Vương hàn lâm nhận được thánh sủng, sắp tới sẽ thăng chức cao”.
Nhà Vương hàn lâm đâu có mở tửu lâu, ông ta có thăng chức đi đâu cũng không thể vô duyên chèn ép tửu lâu nhà họ Trương, Lâm Y không thấy liên quan.
Trương Trọng Vi nhắc nhở nàng. “Em đừng quên Vương hàn lâm từng
nhận hối lộ từ vị bà ngoại của chúng ta, phu nhân Vương hàn lâm còn từng cho nương tử điếm nhà họ Dương hãnh diện khai trương”.
Đúng là có chuyện này, Lâm Y nhớ rõ, nhưng Vương hàn lâm cũng vì thế
mà bị trách phạt, sao còn lội ngược dòng được hay vậy nhỉ? Hơn nữa nương tử điếm nhà họ Dương đã đóng cửa từ lâu, không có lý nào khó xử cước
điếm nhà họ Trương, dù sao hại người nhưng không có lợi gì cho mình cũng chẳng phải việc người ta hay làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...