Phu nhân Triệu hàn lâm nhiệt tình kéo Lâm Y đến bàn của mình và phu nhân Tôn hàn lâm ngồi xuống, cười nói. “Phu nhân Trương hàn lâm thật bản lĩnh, tửu lâu lớn như nhà họ Dương vì vụ án lần trước thiếu chút nữa đóng cửa”.
Câu này nghe có chút chói tai, Lâm Y bất chấp lễ phép hay vô phép, im lặng
không lên tiếng. Phu nhân Hoàng hàn lâm bàn kế bên nhìn thấy, chủ động
giải vây. “Nhà họ Dương gieo gió gặt bão, đâu có liên quan đến phu nhân Trương hàn lâm”.
Lâm Y vì câu này tiện thể sang ngồi bên đó, tránh đi phu nhân Triệu hàn
lâm. Phu nhân Hoàng hàn lâm thích nhìn phu nhân Triệu hàn lâm kinh ngạc, tươi cười đầy mặt chào đón Lâm Y. “Mấy lần đều muốn gọi cô tụ hội một phen, lại sợ chậm trễ công việc làm ăn của cô”.
Lâm Y vui đùa lại. “Giống hôm nay đi, trực tiếp đến điếm của tôi, sẽ không chậm trễ ai cả”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm đáp lời. “Yên tâm, quan nhân nhà chúng ta cùng làm quan trong Hàn Lâm viện, đương nhiên phải chiếu cố tửu điếm nhà cô”.
Phu nhân Đặng hàn lâm lại nói. “Phu nhân Trương hàn lâm, ngày thường không phải chúng tôi không thích đến,
thật sự là vì trong điếm của cô không sắp xếp riêng mỹ các, ngư long hỗn tạp, nói chuyện không tốt lắm”.
Trong điếm không có nhã gian riêng đích thực là vấn đề lớn, nhưng Lâm Y hiện tại tài chính không đủ, làm sao giải quyết, chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Phu nhân Hoàng hàn lâm an ủi nàng. “Không ai có thể một bước lên mây, cứ từ từ từng chút một, tôi thấy tửu điếm
của cô buôn bán không tệ, nói vậy chắc không bao lâu sau sẽ khuếch
trương được mặt tiền cửa hàng rồi”.
Lâm Y cười nâng chén. “Nhờ phúc của cô”.
Ba người trò chuyện một lúc, phu nhân Lục hàn lâm ngồi cùng bàn lại mãi
buồn đầu uống rượu, không chịu nói nhiều một câu. Lâm Y tưởng mình có
chỗ nào chiêu đãi chưa chu toàn, vội nhỏ giọng hỏi phu nhân Hoàng hàn
lâm.
Phu nhân Hoàng hàn lâm nhìn lướt qua phu nhân Lục hàn lâm, lấy cớ thay quần áo, kéo Lâm Y ra sau điếm, mới nói. “Đừng đa tâm, không phải cô chiêu đãi không chu toàn, là nhà cô ấy có việc
phiền lòng, lần trước lúc cô khai trương điếm, cô ấy cũng không nói câu
nào, cô quên rồi sao?”.
Lâm Y nhớ lại, quả như thế, liền hỏi. “Không biết nhà của phu nhân Lục hàn lâm xảy ra chuyện gì, chúng ta giúp được không?”.
Phu nhân Đặng hàn lâm không biết lấy cớ gì, cũng chạy tới, lại gần hai người, tiếp lời. “Chuyện này chúng ta không làm gì được đâu, là nhà bọn họ có một thiếp thất mất tích, tìm mấy tháng rồi chưa ra”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm che miệng cười. “Cô nghe tin này ở đâu vậy, căn bản không phải thế đâu, thiếp thất mất tích cái gì chứ, là phu nhân Lục hàn lâm bịa ra để dỗ Lục hàn lâm, thiếp kia tên gọi Lan Chi, là kỹ nữ nổi tiếng Đông Kinh một thời, Lục hàn lâm mua về nhà, phu nhân Lục hàn lâm nhìn không vừa mắt, một ngày nọ thừa dịp
Lục hàn lâm không ở nhà, đuổi thiếp ra ngoài, Lục hàn lâm về hướng phu
nhân đòi người, cô ta liền nói dối rằng Lan Chi tự mình lạc đường”.
Lan Chi bị Dương Thăng giấu đi, đương nhiên không dễ tìm, nhưng chính chủ
của Lan Chi thế nhưng là Lục hàn lâm, Lâm Y thật sự hơi bất ngờ.
Phu nhân Đặng hàn lâm khó hiểu, hỏi. “Lấy cớ như vậy không phải xong rồi ư? Vì sao phu nhân Lục hàn lâm còn rầu rĩ không vui?”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm tỏ ra khinh thường. “Không có năng lực quản được người đàn ông của mình, còn muốn giở thủ đoạn,
trách ai? Lục hàn lâm vì chuyện Lan Chi, vẫn không thèm để ý tới phu
nhân mình, hiện giờ đang là khách quen ở các kỹ viện nổi danh, phu nhân
Lục hàn lâm thấy quan nhân liên tục không về nhà, liền sốt ruột, định
tìm Lan Chi về lại, không ngờ Lan Chi giống như bốc hơi rồi, tìm mãi
không ra”.
Lâm Y nghe đến đó, xen vào hỏi. “Triều đình không phải có mệnh lệnh rõ ràng không cho quan viên dính líu tới kỹ nữ ư?”.
Hai vị phu nhân Hoàng – Đặng hàn lâm đồng loạt bật cười. “Xem ra do Trương hàn lâm mới xuất sĩ chưa lâu, cô không hiểu lắm chuyện
chốn quan trường, dính líu tới kỹ nữ a, trừ phi bị bắt tại giường, ai mà biết được, triều đình lại chưa nói cấm quan viên đến nhà kỹ nữ ngồi
chơi xơi nước”.
Lâm Y thấy hai người nói đến chuyện đó, biểu tình thoải mái, nghĩ thầm cả hai đều là người dạy chồng có cơ, liền khen vài câu.
Phu nhân Đặng hàn lâm cười. “Chúng tôi thì bản lĩnh gì đâu, làm người đàn bà đanh đá thôi, phu nhân Vương
hàn lâm mới thực sự là dạy chồng có cơ kìa, nhà bọn họ đừng nói tới
thiếp thất, ngày cả thông phòng cũng không, Vương hàn lâm chưa bao giờ
bước vào kỹ viện nửa bước”.
Vì Lâm Y ở ngay tại, phu nhân Hoàng hàn lâm tiện thể nói. “Phu nhân Trương hàn lâm chắc cũng chân truyền phu nhân Vương hàn lâm, trong nhà không hề có thiếp hay thông phòng”.
Lâm Y không thích bị người ta liên hệ với phu nhân Vương hàn lâm, vội nói. “Tôi sao dám đánh đồng với phu nhân Vương hàn lâm, nhà chúng tôi thật ra cũng muốn nuôi thiếp, chỉ là không có tiền”.
Phu nhân Hoàng hàn lâm cười, nói. “Chúng ta đi ra đã lâu, mau nhanh trở về thôi, miễn cho phu nhân Lục hàn lâm sinh nghi”.
Phu nhân Đặng hàn lâm lặng lẽ oán giận với Lâm Y. “Cô nhìn xem, không có nhã gian thật bất tiện, trời lạnh như thế này, chúng ta muốn nói riêng phải chạy ra sau”.
Lâm Y vui đùa. “Chư vị phu nhân chiếu cố nhiều nhiều, cho tôi kiếm chút lời, lập tức xây mỹ các cho chư vị phu nhân dùng”.
Mọi người quay về điếm, phu nhân phủ doãn đang cùng một số phu nhân khác
chơi ném thẻ vào bình, còn có một nhóm nương tử vây quanh, Lâm Y không
biết là ai. Phu nhân Hoàng hàn lâm giới thiệu với nàng. “Bọn họ đa phần là vợ thương nhân, còn có số ít nương tử tiểu quan, đến nịnh bợ phu nhân phủ doãn, cô không cần để ý tới”.
Lâm Y gật đầu, cùng hai người tiến đến, nhóm nương tử thấy vậy đều hành lễ chào, một người ăn mặc phú quý bất phàm nở nụ cười. “Người đã tới đủ, chúng ta cùng chơi trò chơi thôi, cược gì đó cho thú vị”.
Ai nghe xong cũng hiểu người này đến là để tặng tiền, các vị phu nhân hàn
lâm đều tươi cười, đồng loạt khen chủ ý hay. Phu nhân phủ doãn lại giống như không nghe hiểu, cười nói. “Như thế rất tốt, mau bưng rượu tới, mọi người cùng uống một li”.
Các vị phu nhân nhìn nhau, phu nhân Triệu hàn lâm nói. “Uống rượu đâu có gì thú vị, lấy tiền đặt cược vui hơn”.
“Tục tằn”. Phu nhân phủ doãn vứt thẻ trúc trong tay, nóng giận ngồi xuống bàn, không thèm để ý bọn họ.
Nương tử mặc áo hoa vừa ra chủ ý hoảng hốt, bước đến xin lỗi. “Chúng tôi kinh thương, chỉ biết đến tiền, vô tình làm bẩn tai phu nhân phủ doãn, xin phu nhân tha thứ”.
Phu nhân phủ doãn hừ một tiếng, tự mình uống rượu. Thiểu Doãn phu nhân nói. “Phu nhân phủ doãn có thể để các người đến đã là cho các người thể diện, chớ có quá mức”.
Nương tử mặc áo hoa liên tục gật đầu, các nương tử khác câm như hến, không
dám thở mạnh một tiếng. Vài vị phu nhân hàn lâm thất vọng quay về bàn,
thần sắc trên mặc đều hơi thất vọng, phu nhân Triệu hàn lâm tính tình
thẳng nhất không giữ được miệng, nhỏ giọng lầm bầm. “Giả thanh cao”.
Phu nhân Tôn hàn lâm kéo kéo ống tay áo cô ta, khuyên cô ta chớ loạn nói,
phu nhân Triệu hàn lâm lại một bộ không cam lòng, quay ngoắt đi.
Lâm Y thấy không khí hơi xấu hổ, vội kêu người kể chuyện xưa lên đài, bấy giờ mới thu hút sự chú ý của mọi người sang hướng ấy.
Thím Dương bưng thức ăn nóng lên, dê chiên nguyên miếng, thỏ toàn mâm, thịt
ngỗng hoang, thức ăn trên bàn tiệc Bắc Tống xếp thịt bò thịt dê vào loại sang nhất, phần lớn vì triều đình bảo hộ trâu bò kéo cày, không dễ mua
được thịt bò, bởi vậy chỉ cần thịt dê thôi đã tốt lắm rồi; tiếp theo là
gà vịt ngỗng vân vân, về phần thịt heo là thức ăn của người nghèo, không đủ thể diện đưa lên bàn. Trong thành Đông Kinh đang thịnh hành thức ăn
thôn quê hoang dại, bởi vậy ba món dọn lên, ai nấy đều khen ngon, ngay
cả phu nhân phủ doãn cũng hướng Lâm Y gật gật đầu.
Trên ba bàn
chủ, Lâm Y bối phận thấp nhất, nàng bưng chén lên kính khắp mọi người,
khó khăn ngồi xuống, đang định ăn hai miếng, nhóm vợ thương nhân và
nương tử tiểu quan lại túm tụm đến, phải uống mấy chén, may mắn rượu
không có mạnh, bằng không hẳn là say thật. Nàng tiễn nhóm nương tử đi
chỗ khác, rốt cuộc an ổn ngồi xuống ăn hai đũa, giương mắt nhìn, các phu nhân đều mặt mày hiển hồng nhưng không hề tỏ ra say, xem ra ai cũng có
tư lịch cả, tửu lượng cũng tốt.
Phu nhân phủ doãn do Thiểu Doãn
phu nhân cùng, nghe người kể chuyện nói cực kỳ chuyên tâm, Lâm Y thấy,
hơi thở phào, xem ra hôm nay an bài coi như hợp tâm ý bà.
Phu nhân Triệu hàn lâm đại khái là uống say, cười hỏi các vị phu nhân hàn lâm. “Lão gia thiếu gia nhà chúng ta hôm nay cũng đến tửu lâu uống rượu, không biết bây giờ đang làm gì nhỉ?”.
Phu nhân Tôn hàn lâm sợ cô ta lại sắp sửa nói ra câu gì đó kinh hãi thế tục, đành giành trước nói. “Đều là đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện, còn có thể nói gì nữa, hẳn lại là công việc”.
Phu nhân Triệu hàn lâm chống cằm, cười ha ha. “Cô cũng thành thật quá, tôi không tin tận chức tận trách như Đặng hàn lâm nhà cô, trên bàn tiệc vẫn bàn công việc”.
Phu nhân Tôn hàn lâm thấy quả nhiên cô ta lại bắt đầu nói chuyện không đứng đắn, hơi sốt ruột, vội gọi thím Dương, dặn dò. “Phu nhân Triệu hàn lâm say rồi, bưng một chén canh tỉnh rượu lại đây”.
Phu nhân Đặng hàn lâm lại cố ý muốn chọc cho phu nhân Triệu hàn lâm nói
chuyện, giả bộ khiêm tốn thỉnh giáo, nghiêng người qua hỏi. “Bọn họ không bàn công việc thì bàn cái gì nha?”.
Phu nhân Triệu hàn lâm không thèm để ý phu nhân Tôn hàn lâm cản trở, huơ cánh tay nói. “Một đám đàn ông tụ lại một chỗ, ngoại trừ tán gẫu về phụ nữ ra, còn có thể tán gẫu chi nữa?”.
Phu nhân Đặng hàn lâm đạt được mục đích, lùi về sau, để lại phu nhân Triệu
hàn lâm đã say vẫn còn chúc đầu vào, quả nhiên phu nhân phủ doãn quay
phắt ra sau, ánh mắt sắc bén liếc qua. Lâm Y tưởng phu nhân phủ doãn sắp trách mắng, không ngờ ánh mắt bà lập tức thu về, cúi đầu suy nghĩ, ngữ
khí ôn hòa. “Tuy là tụ hội bình thường, nhưng các nương tử cũng đang ở đây, chớ khác người quá mức”.
Câu này là đang nói cho phu nhân Triệu hàn lâm, nơi này không chỉ có phu
nhân nhà quan lại bọn họ, còn có các nương tử áo vải, lời nói nên làm
gương, đừng đánh mất phẩm giá.
Phu nhân nhà quan lại xem ra đều để ý thân phận, phu nhân phủ doãn vừa lên tiếng, mọi người đều giống như
lơ đãng phân rõ giới hạn với phu nhân Triệu hàn lâm, phu nhân Hoàng hàn
lâm thì thầm to nhỏ với phu nhân Đặng hàn lâm, phu nhân Tôn hàn lâm bưng chén đến ngồi cùng phu nhân Lục hàn lâm.
Phu nhân Triệu hàn lâm cảm thấy có gì không đúng, rất là tủi thân, dịch đến ngồi gần Lâm Y, nói. “Một kẻ hai kẻ đều dối trá, mặt mũi giả bộ đứng đắn, trong lòng còn không biết đang nghĩ thế nào đâu”.
Lâm Y cũng muốn cách xa cô ta chút, nhưng không thể tỏ ra quá rõ ràng, chỉ nói. “Phu nhân phủ doãn là muốn tốt cho cô thôi, không muốn các nương tử khác
hiểu lầm cô, tôi thấy cô cũng không muốn bọn họ ra ngoài, chỉ trỏ sau
lưng cô, đúng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...