Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Hôm nay Nhị phòng đến làm khách, Trương Trọng Vi và Lâm Y sáng sớm đã rời giường, dời bàn trong điếm ra một bên, dùng bình phong mới mua ngăn lại thành một không gian kín nho nhỏ. Vì nữ quyến của Nhị phòng chỉ có
mình Phương thị đến, Lâm Y liền mời Ngưu phu nhân tiếp khách, bên nam có Dương Thăng tiếp đón.

Phương thị đi vào cửa điếm liền nhìn soi mói khắp nơi, thứ nhất ngại
cờ hiệu bên ngoài không đủ bắt mắt, thứ hai ngại trong điếm ít bàn. Đợi
vào không gian riêng ngồi, lại tiếp tục. “Sao ngay cả cái nhã các cũng không có, dùng bình phong quây lại khó coi”.

Ngưu phu nhân mỉm cười ngồi bên, cũng
không có ý định nói đỡ câu nào, Lâm Y đành phải tự mình ra trận, tự tay
rót rượu cho Phương thị, nói. “Điếm nhỏ nên đơn sơ chút, có điều rượu đều là thượng đẳng, thím nếm thử”.

Phương thị nhấp một ngụm, nhăn mày. “Đây là rượu hay nước lã? Nhạt nhẽo, không một chút mùi vị”.

Ngưu phu nhân âm thầm bật cười, cũng bưng li rượu, che đi ý cười nơi khóe miệng.

Lâm Y âm thầm thở dài, nói. “Mặt tiền cửa hàng đơn sơ, rượu cũng
không ngon, đều là do không đủ vốn, đang định mượn thím ít nhiều để mở
rộng công việc làm ăn”.

Phương thị lập tức ngậm miệng, sửa lại. “Thật ra rượu này, tinh tế nhấm nháp vẫn là có hương vị riêng”.

Ngưu phu nhân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phì một tiếng bật cười, Phương thị không vui, giận nói. “Ngưu phu nhân cười cái gì?”.

Ngưu phu nhân xấu hổ, vội nói. “Phương phu nhân nói đúng cực kỳ, thật ra rượu này phải từ từ nhấm nháp mới nhận ra được hương vị”.

Phương thị nghe lời người ta lấy cớ mà cứ tưởng thật, đắc ý vô cùng, xoay li rượu. “Ngưu phu nhân, đừng tưởng phu nhân mở tửu điếm là nếm được bằng hết rượu,
chưa chắc đã nhiều bằng tôi đâu, lúc tôi ở nhà mẹ đẻ, ca ca chức cao
vọng trọng, mỗi ngày số người tặng rượu đến đếm không xuể luôn”.

Ngưu phu nhân cố hết sức nhịn cười, tâng bốc Phương thị, Phương thị được tâng bốc lên chín tầng mây rất là cao hứng.

Lâm Y ở bên nhìn, thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn là người làm ăn lâu năm lõi đời, ngay cả Phương thị cũng dỗ được hoan hỉ, bản lĩnh này mình phải
học hỏi thêm.


Thanh Miêu mở túi thức nhắm trái cây Phương thị mang theo, bưng mấy cái đĩa đi lên, nói. “Đây là thức nhắm trái cây Nhị phu nhân mang đến, các vị nếm thử chút”.

Phương thị bưng đĩa đưa cho Ngưu phu nhân, lại nói với Lâm Y. “Nhà chúng ta còn sót lại bao nhiêu thức nhắm trái cây, ta mang toàn bộ đến cho cô”.

Lâm Y vội vàng tạ ơn bà ta. “Ở đây chúng ta cũng có trái cây, lát nữa thím mang về một ít ăn thử”.

Phương thị nhìn nàng, hỏi. “Thực sự đặc biệt tặng cho ta, hay có ý đồ khác?”.

Lâm Y không biết nói gì, sửng sốt cả người.

Phương thị nói tiếp. “Lần trước cô sai Thanh Miêu đến huyện Tường Phù tặng trái cây cho ta, ta còn nghĩ là cô cố ý lấy thảo, vui mừng cả
buổi, đến cuối cùng mới hiểu ra là vì muốn mượn phúc của ta mua trái cây giá rẻ hơn. Bây giờ tặng cho ta, hay là cũng có mục đích khác?”.

Đối mặt với những lời vô lý, những người càn quấy như thế, Lâm Y chỉ
có thể hít vào, hít vào, lại hít vào, đè ép cơn tức kia xuống dưới, mới
trả lời. “Thím đừng nóng giận, ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, làm
việc khó tránh khỏi sơ suất, thím xem ở mặt mũi Trọng Vi, dạy bảo
ta thêm”.

Đổi là người khác, đối phương tỏ ra nhún nhường nói xin lỗi coi như
đã cho một bậc thang đi xuống, nhưng Phương thị không thèm để ý, tự mình đổ rượu uống, cũng không liếc mắt sang Lâm Y một cái, mỉa mai. “Cô hiện giờ là phu nhân nhà quan, là bà chủ tửu điếm, ta nào có bản lãnh dạy bảo cô”.

Lâm Y ngồi ở đó xấu hổ vô cùng, hận không thể lập tức đuổi Phương thị về huyện Tường Phù lại, bà ta cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, cứ
uống rượu như bình thường, gắp thức ăn như bình thường, còn thỉnh thoảng quay sang tán gẫu đôi ba câu vui vẻ với Ngưu phu nhân.

Qua một lát, Thanh Miêu bưng cơm đĩa đến, nói. “Đây là cơm đĩa, món mới trong điếm chúng tôi, các vị mời dùng”.

Ngưu phu nhân nói. “Ngày khai trương ta đã ăn qua, cơm này quả thật rất ngon”.

Phương thị không biết nhớ tới chuyện gì, tâm tư không để ý tới cơm
đĩa, bà ta nhìn qua khe hở bình phòng, nhìn Thanh Miêu đang bận rộn bên

ngoài, hỏi Lâm Y. “Ta thấy điếm của cô làm ăn không tệ, một mình Thanh Miêu bận bịu nổi không?”.

Lâm Y trả lời. “Miễn cưỡng chấp nhận được, nếu thực sự bận quá
mức, ta sẽ xuống bếp nấu cơm, để thím Dương cùng ra phía trước chiêu đãi khách”.

Phương thị đột nhiên quan tâm đến Lâm Y, nói. “Cần gì vất vả như vậy, mướn thêm người là được, cũng không tốn mấy đồng”.

Lâm Y nói. “Cũng tính toán như vậy, nhưng người thích hợp không dễ tìm, cứ chờ ít lâu đã”.

Phương thị lập tức nói. “Không cần cố sức tìm, ta tặng một người cho cô”.

Lâm Y âm thầm ảo não, sớm nên nghĩ đến Phương thị có mục đích riêng,
vừa rồi lẽ ra không nên tiếp lời bà ta. Lúc này sửa miệng đã muộn, nàng
đành phải kiên trì hỏi. “Thím muốn tặng ai?”.

Phương thị trả lời. “Cô biết nó, còn làm nha hoàn cho cô mấy ngày kia, Đông Mạch”.

Đông Mạch phẩm hạnh như thế nào tạm thời đừng bàn tới, hiện tại cô ta đã hỏng tướng mạo, sao làm được tiểu nhị chiêu đãi khách? Lâm Y trực
tiếp nói ra ý mình, Phương thị lại bắt bẻ. “Tặng đứa xinh xắn đến,
cô sợ nó thành thông phòng, tặng đứa cho cô yên tâm cô lại không muốn,
thật đúng là chủ nhân khó hầu hạ”.

Đây là cớ làm sao, chuyện trong hậu viện liên quan gì đến việc làm ăn? Lâm Y dở khóc dở cười. “Thím, không phải ta ghét bỏ Đông Mạch, nhưng hiện giờ cô ta vẻ mặt gồ ghề,
vào trong điếm làm việc, dọa khách của ta chạy mất thì sao?”.

Phương thị lầm bầm. “Như vậy thì mắc gì không làm được tiểu nhị”.

Lâm Y nghe xong kiểu nói chuyện ấu trĩ như vậy, chỉ thấy buồn cười, chỉ vào Ngưu phu nhân. “Người làm ăn mở tửu điếm ai không cầu tiểu nhị tướng mạo đoan chính, không tin thím cứ hỏi bà ngoại ta xem”.

Một tiếng ‘bà ngoại’ rốt cuộc lôi được Ngưu phu nhân ra hòa giải. “Phương phu nhân, nha hoàn đã phá tướng, tìm người môi giới bán đi là
được, ít nhiều còn kiếm lại được mấy đồng, để trong nhà, lãng phí lương

thực”.

Phương thị còn lâu mới bán Đông Mạch, đây là cái cớ tốt để bà ta đối
phó với Trương Lương, hiện giờ chỉ cần Trương Lương đòi thu thông phòng, bà ta liền dùng lý do trong nhà đã có một đứa cản lại liền.

Lâm Y và Ngưu phu nhân đều nói Đông Mạch không thích hợp làm tiểu nhị trong điếm, Phương thị đành phải im lặng, mọi người rốt cuộc có thể an
ổn uống rượu, Lâm Y thở ra nhưng cũng không dám lơi lỏng, thẳng đến khi
cơm nước xong xuôi tiễn bước bọn họ mới hoàn toàn yên tâm.

Lâm Y ra sau, oán giận với Trương Trọng Vi. “Thím thật là khó hầu hạ, nhất định nhét Đông Mạch cho chúng ta”.

Trương Trọng Vi nói. “Em đừng nhận là được”. Nói xong cầm một túi tiền đưa cho nàng. “Đại ca giấu đưa cho ta, bảo rằng chúng ta mới mở điếm nhất định thiếu thốn tiền bạc, bởi vậy cầm tiền đến giúp đỡ chúng ta”.

Lâm Y ước chừng thử, trọng lượng không nhẹ, kinh ngạc nói. “Đại ca mới làm quan có mấy ngày, không thể có nhiều tiền như vậy được, chẳng lẽ là Đại tẩu đưa?”.

Trương Trọng Vi thở dài, nói. “Là người khác tặng quà cáp cho Đại ca, ta đã khuyên Đại ca chớ nên tiếp diễn, Đại ca lại trách ta không có đầu óc”.

Trương Bá Lâm láu cá hơn Trương Trọng Vi nhiều lần, bởi vậy Lâm Y khuyên. “Đại ca làm việc đều có chừng mực, chàng chỉ cần lo cho mình là được”.

Nàng và Trương Trọng Vi về phòng trong, cất tiền đi, nói. “Ngày
thường bà ngoại đối đãi thân thiết như vậy, hôm nay thế nhưng không nói
đỡ cho em một câu, hại em đơn độc đối phó với thím, vất vả quá chừng”.

Trương Trọng Vi nói. “Không phải ai cũng biết hòa giải như em, chắc là bà không nhìn ra”.

Lâm Y chậm rãi lắc đầu. “Nhất định không phải, bà ngoại là ai chứ, chẳng lẽ không nhìn ra em lâm cảnh xấu hổ?”. Nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, rồi lại không rõ là chỗ nào, nghĩ ngợi hết sức vẫn không có kết quả, đành thôi.

Từ lúc cước điếm khai trương, người mua cơm đĩa nhiều vượt số người
uống rượu, ban đầu Lâm Y cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao làm
buôn bán có thể kiếm được là tốt rồi. Nhưng qua một thời gian, nàng mãi
không thấy các phu nhân quan lại đến nữa, dần dần sinh lo, không biết
mình làm không đúng chỗ nào mới khiến bọn họ không chịu làm khách quen.

Ngày hôm đó, nàng ngồi trong điếm, nhìn thấy cỗ kiệu của phu nhân
Triệu hàn lâm hạ xuống, không khỏi mừng rỡ, vội vàng ra tiếp đón, nhưng
thấy phu nhân Triệu hàn lâm ngồi trong kiệu ngó vào điếm nhìn thăm dò
mấy vòng, lại lùi vào trong. Nàng sốt ruột, ba bước chỉ tốn hai đuổi

theo, cách song kiệu hỏi. “Phu nhân Triệu hàn lâm, đã tới cửa rồi sao không vào ngồi một lát?”.

Phu nhân Triệu hàn lâm chỉ vào mấy người phụ nữ đang đứng chờ mua cơm trong điếm, nói. “Cô nhìn bọn họ xem, ăn mặc rách nát không nói, còn bẩn như vậy, tôi ngồi chung một gian điếm với bọn họ, mất mặt lắm”.

Những người đó đều đang chờ mua cơm đĩa hai mươi văn một phần, đương
nhiên ăn mặc không được đẹp đẽ gì, về phần bẩn thỉu, thật sự không khoa
trương như phu nhân Triệu hàn lâm nói, Lâm Y đang định biện bạch hai
câu, phu nhân Triệu hàn lâm đã khởi kiệu đi mất. Nàng cũng thật sự tự
hỏi, phu nhân quan lại không chịu tới có phải vì cùng lý do như thế hay
không? Con đường tương lai của tửu điếm có nên đổi khác đi hay không?

Đêm đó, bà chủ Lâm Y triệu tập toàn bộ nhân công, thêm cả phu quân là Trương Trọng Vi và Tiếu tẩu tử công nhật, mở cuộc họp thảo luận phương
hướng kinh doanh của tửu điếm. Nàng kể lại chuyện phu nhân Triệu hàn lâm đã tới cửa nhưng rồi lại quay về, hỏi mọi người. “Là dứt khoát sửa
thành quán ăn, chuyên tâm bán cơm đĩa, hay vẫn chỉ cung cấp rượu và đồ
nhắm cho các quý nhân, phu nhân nhà quan lại thôi?”.

Thanh Miêu dẫn đầu phủ quyết hướng thứ nhất, nói. “Người đến mua cơm đĩa hầu hết chỉ mua nổi với giá hai mươi văn, lợi nhuận quá ít, vẫn là bán rượu thì tốt hơn”.

Thím Dương nói. “Chiêu đãi các quý nhân đương nhiên càng kiếm
được nhiều tiền, nhưng những người muốn mua cơm đĩa tổng không thể ngăn
bọn họ chứ”.

Thanh Miêu nói. “Dễ thôi, chúng ta ra quy định, không mua rượu không được đi vào”.

Trương Trọng Vi phản đối. “Quy định kiểu gì vậy, Đông Kinh tửu điếm lớn nhỏ mấy trăm nhà chỉ sợ chưa có nhà nào dám ngăn khách ở ngoài”.

Tiếu tẩu tử cười. “Mọi người cứ lo thấy phụ nữ nghèo khổ vào
điếm, các phu nhân quan lại không chịu vào, sao không nghĩ các phu nhân
quan lại ngồi trong điếm, những người chỉ mua nổi cơm đĩa hai mươi văn
cũng sợ va chạm quý nhân nên không dám đi vào”.

Người nói không lòng dạ, người nghe lại cố ý, Lâm Y cân nhắc, cứ nói
như vậy, hai nhóm khách bất đồng chi tiêu chính bản thân đều không muốn ở cùng một chỗ, vậy thì cách gì mới tách được bọn họ ra riêng? Nàng suy
nghĩ một lát vẫn không rõ ràng lắm, nửa cảm thán nửa vui đùa, nói. “Mặt tiền cửa hàng chúng ta quá nhỏ, bằng không ngăn ra làm hai gian, người uống rượu ngồi một gian, mua cơm ngồi một gian”.

Thanh Miêu từ lúc bán củ cải muối cay, tài năng kinh thương từ từ
phát triển, nảy ra ý hay, ghé vào bên tai Lâm Y, hiến một kế tuyệt diệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui