Lâm Y lướt qua giữa các bàn, nghe được không ít những câu như vậy,
khó tránh khỏi cảm thán, quả nhiên chỗ càng đông phụ nữ lại càng nhiều
chuyện, chỉ sợ không quá mấy ngày nữa sẽ truyền khắp hậu viện gia quyến
các quan viên ở Đông Kinh.
Các phu nhân này đều đến muộn, không
bao lâu đã tới giữa trưa, bọn họ lại chưa hề có ai định rời đi, Lâm Y
đành phải kêu Thanh Miêu trông điếm, gọi thím Dương ra phòng bếp giản dị đằng sau, thu xếp làm cơm trưa. Thím Dương oán giận nói. “Quan lại
phu nhân thứ gì, chẳng khác nhà bình thường chút nào, vừa nghe nói hôm
nay không cần trả tiền liền ở dính không chịu đi”.
Lâm Y cười. “Là cho chúng ta mặt mũi đó, nhà người khác muốn mời bọn họ tới còn mời không được đâu”.
Thím Dương cũng cười. “Cũng đúng, chúng ta trổ tài thôi, làm thật ngon, khiến bọn họ ăn xong còn muốn đến nữa”.
Lâm Y nhìn bếp, cười nói tiếp. “Cước điếm chỉ có sáu cái bàn như chúng ta nhiều lắm chỉ tính là ‘phách hộ’, đâu nấu nướng gì cho khách, đều là người ngoài bưng vào bán”.
Thím Dương vừa nhóm lửa, vừa nói. “Hôm nay mời khách, nếu ra ngoài mua còn đắt đỏ hơn nữa”.
Lâm Y xắn tay áo, cắp rổ nhặt rau, nói. “Đúng vậy, nếu không phải vì mời khách, ta cũng lười làm, mười mấy người lận”.
Trong điếm không dự đoán được khách phải ở lại dùng cơm trưa, thức ăn không nhiều, thím Dương phạm sầu. “Làm sao mới tốt đâu, hiện giờ tôi ra chợ mua thêm thức ăn?”.
Lâm Y lo lắng phí tổn, khoanh tay ngồi trước rổ rau, cẩn thận suy nghĩ một lát, hỏi. “Thím Dương, thím có còn nhớ cơm bảo tử không?”.
Thím Dương cười đáp. “Sao không nhớ cho được, Nhị thiếu gia thích ăn nhất, lúc trước ở nông thôn, Nhị thiếu phu nhân làm cho thiếu gia ăn hoài”.
Lâm Y đỏ mặt, nói. “Vào thành, cuộc sống căng thẳng, không mua được lò, lâu rồi chưa làm cho chàng ăn”.
Thím Dương hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn làm cơm bảo tử cho khách trong điếm ăn?”.
Lâm Y nói. “Chỉ như vậy mới tiết kiệm được chút ít, không cần thiết chuẩn bị nhiều món, hơn nữa cũng không lãng phí”.
Thím Dương do dự hỏi. “Chủ ý không tồi, nhưng chúng ta kiếm đâu ra lò?”.
Lâm Y vỗ trán, nói. “Hồ đồ quá, hiện giờ mua lò cũng chẳng kịp nữa, không bằng làm cơm đĩa
đi, trước nấu chín cơm, lại làm thức ăn bày luôn trên đĩa”.
Thím Dương khen. “Cơm đĩa này nghe càng dễ làm, chỉ là rốt cuộc chúng ta đang đãi khách, chỉ một thứ đồ ăn không được, ít nhất phải hai cái”.
Nếu món ăn ít, phải hợp hết khẩu vị của mọi người, bằng không có người ghét không muốn ăn thì khó làm. Các phu nhân thích ăn đồ ăn như thế nào,
phải điều tra sao đây? Lâm Y ngẫm nghĩ sơ, nảy ra một ý, phân phó thím
Dương. “Nha hoàn các phu nhân dẫn theo đang chờ ngoài điếm, thím đi mua mấy lồng bánh bao hấp, phân cho mỗi người hai cái”.
Thím Dương nói. “Như vậy thì tốn”.
Lâm Y nói. “Dù sao hôm nay nhất định là phải tốn rồi, tốn thêm ít nhiều nhiêu đó cũng vậy thôi”. Nói xong quay vào trong nhà lấy tiền giao cho thím Dương đi làm, lại
dặn bà lúc tặng bánh bao tiện đường hỏi thăm khẩu vị các phu nhân.
Thím Dương lúc này mới vỡ lẽ, liên tục khen Lâm Y suy nghĩ chu toàn, bà bỏ
tiền vào tay áo, ra tiệm bánh bao đầu ngõ mua mấy lồng bánh bao không,
bưng tới phân phát cho mười mấy nha hoàn. Mấy nha hoàn này đứng cả ngày
bên ngoài, đúng lúc bụng đói kêu vang, nhận được bánh bao ai cũng mừng
rỡ, ca ngợi Lâm Y thương xót người hầu.
Thím Dương liền nhân cơ
hội hỏi món ăn ưa thích của các phu nhân, báo lại cho Lâm Y, Lâm Y nhanh chóng an bài, phân phó bà đi mua thức ăn, hai người bận rộn chưa đến
nửa canh giờ, mười mấy phần cơm đĩa, cộng thêm hai món ăn kèm, một chén
canh đã đặt lên trước mặt các phu nhân.
Phu nhân phủ doãn hôm nay tâm tình tốt nhất, cơm đĩa vừa dọn lên đã thưởng thức ngay một đũa, khen không dứt miệng, nói. “Đều là thức ăn ta ưa thích, đa tạ phu nhân Trương hàn lâm khoản đãi”.
Các phu nhân khác cũng tỏ vẻ vui sướng, ca ngợi hết mình, nhất thời tiếng
khen nổi lên bốn phía, Lâm Y nghe được đều phải ngượng ngùng.
Phu
nhân Triệu hàn lâm có vẻ rất ưng ăn cơm đĩa, loáng chốc đã ăn không còn
một miếng, gọi thêm một phần củ cải muối cay nữa, chùi miệng mà vẫn còn
thòm thèm, hỏi Lâm Y. “Phu nhân Trương hàn lâm, đây là cơm gì mà ngon thế nhỉ?”.
Thật ra cơm đĩa thì có gì đặc biệt đâu, chẳng qua Lâm Y cố ý dặn thím Dương
cho thêm nước hầm xương vào nồi nấu cơm, lúc này cơm mới phá lệ ngon
miệng như vậy. Nàng trả lời phu nhân Triệu hàn lâm. “Đây là do thím Dương trong nhà tôi làm, thím cả đời gắn bó với bếp núc mới có được tay nghề này”.
Thím Dương nghe thấy nhắc tới mình, liền tiến lên hành lễ chào phu nhân Triệu hàn lâm, khiêm tốn nói. “Tay nghề không tốt, phu nhân Triệu hàn lâm nếu có chỗ nào không hài lòng xin cứ nói”.
Phu nhân Triệu hàn lâm cười. “Rất ngon, chỉ hận đầu bếp nhà ta làm không được”. Nói xong lại hỏi. “Cơm này… làm như thế nào vậy, thím chỉ ta, ta về làm cũng ăn được”.
Trình tự làm cơm đĩa không phức tạp, nhưng tất nhiên là có bí quyết, bởi vậy
thím Dương khó xử, chỉ nhìn Lâm Y. Lâm Y còn đang châm chước từ ngữ, phu nhân Hoàng hàn lâm đã lên tiếng. “Phu nhân Triệu hàn lâm, đây là bí quyết mở điếm của người ta, nếu bị cô học được còn mở điếm thế nào nữa?”.
Câu này có lý, mọi người đều đồng tình, ngay cả phu nhân Vương hàn lâm cũng cảm thấy phu nhân Triệu hàn lâm yêu cầu quá phận, lặng lẽ trừng mắt
liếc cô ta một cái.
Phu nhân Triệu hàn lâm bị nhằm vào, vừa ấm ức vừa tức giận, liền sổ mười mấy văn tiền ra thưởng cho thím Dương. “Cơm đĩa của thím làm rất ngon, lần tới ta lại đến ăn”. Nói xong lộ vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn tứ phía.
Phu nhân nhà quan lại giữ gìn nhất là mặt mũi thể diện, thấy phu nhân Triệu hàn lâm thưởng tiền, còn tỏ vẻ như thế, đâu chịu lép vế người ta, đều
sổ tiền ra thưởng thím Dương, có người háo thắng, chẳng những thưởng
thím Dương, còn tiện thể thưởng luôn cả Thanh Miêu và Chúc bà bà.
Tiểu nhị được tiền thưởng, không liên quan đến chủ điếm, Lâm Y lặng lẽ lui
qua một bên, cẩn thận quan sát, phát hiện các phu nhân nhà có quan giai
cao hơn đều cố ý thưởng chỉ nhiều hơn đúng mấy văn, thưởng nhiều nhất
đương nhiên là phu nhân phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm.
Chúng
phu nhân thưởng xong, kẻ keo kiệt thì mất hứng cáo từ đi trước, người
hào phóng thưởng nhiều thì hưng trí pha cao, lại ngồi non nửa canh giờ
mới rời đi.
Đợi điếm vắng khách thì đã quá giờ cơm trưa, Lâm Y vẫn chưa ăn gì, mệt mỏi ngồi trên ghế thở. Ngưu phu nhân hâm mộ Lâm Y,
nhưng lúc này không quên tính toán thay nàng, cả buổi sáng chẳng kiếm
được gì không nói, còn lỗ mất một số tiền lớn, từ hâm mộ ghen tị đã biến thành thương hại, tiến lên an ủi nàng. “Phu nhân quan lại chúng ta vẫn phải nể mặt, dù gì bọn họ cũng sẽ đến nữa”.
Lâm Y chống đỡ tinh thần, miễn cưỡng cười cười, giữ bà lại. “Bà ngoại lại ngồi một lát”.
Ngưu phu nhân nhìn trong điếm, ba hàng bàn ghế, mỗi hàng hai bàn, tất cả ghế đã trống, không còn một người khách nào, bà không đành lòng ngồi thêm,
lại an ủi mấy câu, cáo từ rời đi.
Lâm Y nhìn điếm trống trải, cười khổ. “Dù sao cũng hết khách rồi, ăn ở đây luôn đi, các người cùng ngồi xuống cho đỡ vắng lặng”.
Thanh Miêu giật giật môi, nghĩ muốn khuyên giải an ủi nàng, lại không biết
nói gì cho hay, đành phải cúi đầu dạ một tiếng, ra sau bếp bưng cơm đĩa, tiếp đón mọi người ngồi xuống.
Thím Dương đã đếm xong tiền thưởng, cười nói với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng buồn, tôi được không ít tiền thưởng, có thể bù vào phí tổn hôm nay”.
Lâm Y nói. “Đó là tiền thưởng của thím, sao ta chiếm dụng được”.
Thím Dương phủ quyết. “Tôi cũng là người nhà họ Trương, cớ gì phân biệt của tôi của thiếu phu nhân, đợi lát nữa đưa cho Nhị thiếu phu nhân nhập sổ sách”.
Thanh Miêu vỗ vỗ túi, cũng nói. “Em cũng có nữa”.
Lâm Y nhịn không được ngấn nước mắt, nhớ tới những ngày nghèo khó ở nông
thôn, cũng toàn bộ dựa vào hai người một già một trẻ bọn họ cùng nâng đỡ mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Chúc bà bà thấy chủ tớ bọn họ đồng tâm, cũng thực thấy cảm động, hâm nóng một bầu rượu đến, châm cho Lâm Y. “Hôm nay là ngày vui, Nhị thiếu phu nhân uống chén rượu, hoan hỉ lên nào”.
Lâm Y ý bảo bà châm cho thím Dương và Thanh Miêu luôn, nâng li lên, nói. “Nói hay lắm, hôm nay khai trương, có thể nào không uống một li”.
Mọi người cùng nâng chén, cụng vào nhau một tiếng ‘cách’ thanh thúy, Trương Trọng Vi đứng ngoài ngó nghiêng bên trong nghe giật mình hoảng sợ. Lâm Y nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, hỏi. “Sao chàng về trễ vậy, em còn tưởng hôm nay chàng ăn ở ngoài”.
Trương Trọng Vi cũng ngồi xuống bàn, nói. “Về sớm rồi, nhưng thấy trong điếm toàn là khách nữ, không dám đi vào, dạo bộ cả một vòng lớn mới về nhìn lại”.
Lâm Y vừa đau lòng vừa buồn cười, hỏi. “Chàng không biết vòng ra sau bếp hay sao?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, trả lời. “Bị các vị phu nhân làm sợ, quên mất”.
Mọi người trên bàn đều bật cười ha ha, hòa tan đi nỗi u sầu. Thím Dương dọn thêm chén đũa cho Trương Trọng Vi, Chúc bà bà châm rượu cho chàng, Lâm Y lại nâng chén. “Nào, chúng ta cùng cụng một cái”.
Ngoại trừ lúc khảo sát cước điếm, Lâm Y cực ít khi uống rượu, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Hôm nay nương tử cao hứng như vậy, nhất định là do công việc làm ăn trong điếm tốt lắm đây”.
Lâm Y ai oán. “Tốt lắm, đều do vị phu nhân Vương hàn lâm kia phá hư”.
“Phu nhân Vương hàn lâm?”. Trương Trọng Vi vội vàng hỏi nguyên do.
Lâm Y lười nói tiếp, Thanh Miêu thay mặt kể lại tiền căn hậu quả. Trương Trọng Vi nghe xong cũng căm tức, nói. “Hai bà oan gia này khi không lại tụ vào một chỗ, không biết là người nào báo tin cho phu nhân phủ doãn, thực đáng giận”.
Lâm Y cười khổ. “Bản lãnh của phu nhân nhà quan lại hôm nay xem như em được lĩnh giáo, khiến nhà anh khổ sở lại không thể nói gì được”.
Thanh Miêu bổ sung thêm. “Không chỉ thế còn phải nặn ra khuôn mặt tươi cười, làm bộ như cam tâm tình nguyện”.
Lâm Y tiếp tục cười khổ. “Đây là như người ta hay nói ‘Bị đập gẫy răng còn phải nuốt vào bụng’ đó”.
Trương Trọng Vi không đành lòng nương tử khổ sở, an ủi nàng. “Tuy rằng lỗ chút, nhưng được cái danh tiếng, cũng coi như chuyện tốt rồi”.
Lâm Y nói. “Em cũng nghĩ vậy, bằng không đã làm mặt lạnh kiên quyết đòi tiền rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...