Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Ngưu phu nhân nghe vậy yên tâm, nói. “Người không có việc gì là tốt rồi, quần áo và dụng cụ nhà bếp là chuyện nhỏ, mất rồi thì mua lại”.

Gia đinh khiêng hai rương đồ tiến vào, hỏi Ngưu phu nhân. “Phu nhân, đây là hành lí của Nhị thiếu gia, đặt ở đâu?”.

Ngưu phu nhân kinh ngạc nói. “Chỉ có bấy nhiêu?”.

Lâm Y giải thích. “Chúng cháu mới đến kinh đô, hành lí mang theo không nhiều lắm”.

Ngưu phu nhân nói thẳng. “Chút gia sản đó làm sao sống nổi, các cháu có tính toán gì không?”.

Lâm Y thầm nghĩ, vị Ngưu phu nhân này đúng là vẫn như lúc trước, ngại nghèo thích giàu, vì thế không lên tiếng. Dương Thăng thấy tình huống trở nên xấu hổ, vội giảng hòa. “Mẹ, đêm đã khuya rồi, bọn họ lại mới hoảng loạn xong, mau an bài phòng ở, để bọn họ đi nghỉ tạm đi”.

Ngưu phu nhân nhìn Trương Trọng Vi và Lâm Y, quả thật trên mặt đầy vẻ mỏi
mệt, đành phải im miệng, gọi một nha hoàn, sai dẫn Trương Trọng Vi và
Lâm Y đến khách phòng nghỉ ngơi. Vợ chồng Trương Trọng Vi hành lễ chào
Ngưu phu nhân và Dương Thăng, lại cảm tạ bọn họ cứu giúp, rồi theo nha
hoàn tiến ra sau nhà.

Nhà này rất lớn, phân làm hai bên, mỗi bên
có một khu nhà biệt lập và các viện nhỏ, nha hoàn dẫn bọn họ vào viện
bên trái, đẩy cửa chính mở ra, mời bọn họ đi vào, cúi người thưa. “Nô tỳ Kim Bảo, hai vị muốn ăn chút điểm tâm hay muốn đi ngủ ngay?”.

Vợ chồng hai người đều đã mệt lắm rồi, chỉ nói. “Chúng ta không đói bụng, ngươi đi đi, gọi Thanh Miêu đến hầu hạ”.

Kim Bảo nhún người hành lễ, đi gọi Thanh Miêu lại đây, chủ tớ ba người tự đi ngủ lấy không đề cập tới.

Ngày hôm sau, lúc vợ chồng Trương Trọng Vi rời giường, Kim Bảo dẫn theo mấy
tiểu nha hoàn đứng chờ bên ngoài. Đợi cửa phòng vừa mở, liền nối đuôi
nhau vào, cúi người nói. “Chúng nô tỳ tới hầu hạ Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân rửa mặt”.

Lâm Y thầm khen, đúng là nhà có tiền có khác, nha hoàn huấn luyện cũng thật chỉnh chu.

Kim Bảo mở hộp nhỏ ra, dâng lên cho vợ chồng Trương Trọng Vi nhìn. “Đây là bàn chải đánh răng mới mua, chưa từng sử dụng”.


Trương Trọng Vi và Lâm Y mỗi người lấy một cái, lập tức còn có tiểu nha hoàn
tiến lên, một người cầm bột đánh răng, một người dâng chén nước, còn có
hai người ôm bình nhổ bằng đồng đứng sau.

Đánh răng xong, các nha
hoàn dọn dẹp dụng cụ, lại dâng nước rửa mặt và đậu tắm có trộn hương
liệu lên, mời Trương Trọng Vi và Lâm Y rửa mặt. Một tiểu nha hoàn tiến
lên, quàng lên cổ Trương Trọng Vi khăn mặt, lại giúp chàng cuộn tay áo
lên, Trương Trọng Vi vội xua. “Ta tự làm được”. Nói xong cuộn tay áo lên hai ba lượt, vốc nước liền rửa mặt.

Bên cạnh có nha hoàn cười trộm, không biết là chê cười chàng chân chất dân
quê hay sợ vợ như sợ cọp. Hai người rửa mặt xong, Kim Bảo lại dâng một
cái hộp nữa lên cho bọn họ nhìn. “Lược cũng là mới, chưa từng có người sử dụng”.

Lâm Y nói. “Bà ngoại thật là khách khí”.

Nói xong lấy một cái lược ngà voi, trước chải đầu cho Trương Trọng Vi, sau
mới ngồi xuống để một tiểu nha hoàn búi tóc kiểu “triêu thiên kế”. Kim
Bảo mở hộp trang điểm, hỏi. “Trương Nhị thiếu phu nhân muốn trang điểm như thế nào?”.

Lâm Y không hiểu lắm phong cách trang điểm ở Bắc Tống, chỉ nói. “Thanh nhã chút là được”.

Kim Bảo lấy phấn hoa, tự mình trang điểm cho nàng, kiểu “đàn vựng trang”.
Lâm Y nhìn vào gương, quả nhiên thanh lịch, vừa lòng gật đầu, gọi Thanh
Miêu, sai nàng lấy tiền thưởng. Kim Bảo và các nha hoàn vốn tưởng rằng
Lâm Y khốn cùng, không hề mong đợi gì, lúc này thế nhưng được tiền
thưởng, tuy rằng không nhiều lắm, vẫn mừng rỡ tạ ơn hết lời.

Kim Bảo dẫn theo các nha hoàn lui ra, nói. “Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đợi một lát, phu nhân nhà chúng nô tỳ sửa soạn xong lại đến gọi hai vị”.

Thanh Miêu nhìn thấy bọn họ đi xa, lẩm bẩm. “Làm khách nhà giàu đúng mệt, chỉ rửa cái mặt thôi liền mất tiền”.

Lâm Y trước khi xuyên qua từng làm phục vụ ở nhà hàng, nàng hiểu cảm giác

sung sướng khi nhận được tiền boa của khách, bởi vậy nói. “Đừng thiếu phóng khoáng như vậy, nếu không có Ngưu phu nhân cho chúng ta ở, đến trọ khách điếm xài hết bao nhiêu tiền?”.

Trương Trọng Vi nói. “Ngươi yên tâm, tiền thưởng nhiêu đó không thâm hụt vào tiền may quần áo mới cho ngươi đâu”.

Thanh Miêu bị chọc ngượng, vội né ra ngoài.

Không bao lâu sau, Kim Bảo đến mời vợ chồng Trương Trọng Vi theo đến gian phòng sưởi ấm hôm qua, thỉnh an Ngưu phu nhân.

Ngưu phu nhân hỏi. “Hôm qua ngủ có ngon không? Bọn nha hoàn hầu hạ tận tâm chứ?”.

Lâm Y nói từ đáy lòng. “Khách phòng nhà bà ngoại so với phòng chúng cháu thuê thì hơn gấp trăm lần”.

Lời khen này, Ngưu phu nhân nghe rất hưởng thụ, vui tươi hớn hở nở nụ cười, vẫy tay sai người bày cơm, nói. “Hai đứa nếm thử thức ăn nhà bà ngoại”.

Lâm Y nhìn trên bàn, bánh hồ, bánh túc chưng, bạch tràng chiên, canh đầu,
không khác bên ngoài bán là bao, chỉ tinh xảo hơn, nhưng nàng vẫn khen
ngợi hết lời, khiến Ngưu phu nhân cười không ngừng. Kim Bảo bưng hai
chén mì sợi lên bàn, cười nói. “Đây là mì thịt băm, phu nhân nghe
nói Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tới từ Mi Châu, cố ý mời
đầu bếp Tứ Xuyên làm”.

Vợ chồng Lâm Y vội cúi người tạ ơn. “Bà ngoại quan tâm”.

Ngưu phu nhân mỉm cười gật đầu, nhấc đũa, Trương Trọng Vi không thấy Dương Thăng tới, chưa dám ăn, hỏi. “Cậu không đến dùng cơm sao?”.

Ngưu phu nhân trả lời. “Nó là con ngựa hoang, sáng sớm không biết chạy đi đâu rồi”.

Trương Trọng Vi nghĩ đến việc làm ăn tương lai của nhà mình, liền hỏi nhiều một câu. “Cậu làm buôn bán gì vậy?”.

Ngưu phu nhân cười. “Có buôn bán gì đâu, mở hai tửu lâu trên phố Ngự, sống tạm mà thôi”.

Đúng là mở tửu lâu, Trương Trọng Vi và Lâm Y liếc nhau, cùng nói thầm, trùng hợp sắp tới bọn họ cũng đi chung một con đường.


Ngưu phu nhân gắp một cái bánh hồ cho bọn họ, lại hỏi. “Ta thấy hai đứa chỉ có hai rương gia sản, bổng lộc của biên tu Hàn Lâm viện lại không nhiều lắm, ở Đông Kinh sống thế nào?”.

Bà ấy thế nhưng hiểu biết về bổng lộc của quan viên như vậy, Lâm Y hơi kinh ngạc, đáp. “Chúng cháu muốn kinh doanh một chút, chỉ là không biết kinh doanh thứ gì mới tốt”.

Ngưu phu nhân hơi không tin tưởng, hỏi. “Trương Nhị lang bây giờ tốt xấu gì cũng làm quan, cháu tình nguyện buông thể diện ra ngoài buôn bán?”.

Lâm Y nói. “Thể diện không thể diện là gì đâu, cháu chỉ biết không thể đói bụng
được, bằng không vào thành làm chi, còn không bằng về quê trồng trọt”.

Ngưu phu nhân nghe xong câu này, bỏ đũa xuống, vỗ tay khen ngợi. “Cháu mạnh hơn mẹ chồng cháu gấp trăm lần. Nó đúng ngốc nghếch, thà rằng đói
bụng cũng không chịu buôn bán kiếm tiền, giống hệt cha nó y đúc”.

Thì ra cha của Dương thị khi còn sống cũng làm quan, phẩm giai dù không
cao, nhưng vẫn có tư tưởng thanh cao đó, mặc kệ trong nhà nghèo đến đói
khát, cũng không chịu cho Ngưu phu nhân kinh thương. Thẳng đến khi ông
ta mất, Ngưu phu nhân mới có được cơ hội, mượn tiền vốn từ nhà mẹ đẻ,
trước sau mở hai cái tửu lâu trên phố Ngự, trong nhà mới bắt đầu dư dả.

Ngưu phu nhân đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ có khả năng, Lâm Y nghe xong
câu chuyện, tâm sinh kính nể vô cùng. Lại hồi tưởng thái độ Ngưu phu
nhân lúc trước, hóa ra không phải bà ấy “ngại người ta nghèo”, mà chỉ là không ưa gặp những người sĩ diện khổ thân, cái này không mưu mà hợp với quan điểm của Lâm Y.

Ngưu phu nhân thấy Lâm Y không phải kiểu người cổ hủ thanh cao, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, nắm tay nàng. “Gia sản ít chớ lo, chỉ cần chịu kiếm, nhà của ta trước kia còn nghèo hơn các cháu, cháu nhìn xem hiện tại thế nào?”.

Trương Trọng Vi thấy hai người tán gẫu thân thiết, rất yên tâm, đứng dậy nói. “Nhà cháy là đại sự, cháu đến Hàn Lâm viện xin nghỉ phép ít ngày”.

Ngưu phu nhân vội nói. “Chuyện nhỏ thôi, cần gì cháu tự đi, kêu đầy tớ đứng ngoài cổng đi một chuyến là được”.

Trương Trọng Vi còn định chối từ, Ngưu phu nhân nói. “Cháu gọi ta một tiếng ‘bà ngoại’, nên coi nơi này là nhà thân thích, khách khí với ta cái gì”.

Trương Trọng Vi đành phải nhận, tạ ơn bà rồi nói. “Vậy cháu đến khu đông cổng Chu Tước môn nhìn một cái, hỏi thăm nguyên nhân vụ cháy, lại đi tìm chỗ ở khác”.

Ngưu phu nhân nghe xong câu này, cảm thấy không vui, nói. “Người hầu đã sớm đi hỏi thăm rồi, không cần cháu đi. Còn nữa, hiện tại hai
đứa ở nhà bà ngoại, vội vã tìm nhà thuê làm chi, chẳng lẽ ở nơi này ta
không có phòng cho cháu ở?”.

Trương Trọng Vi nói cái gì Ngưu phu nhân cũng phản đối, nhất thời tay chân luống cuống, Lâm Y cười nói. “Bà ngoại vẫn là thả chàng ra ngoài đi một chút đi, bằng không chàng chỉ biết buồn đầu trong phòng”.


Ngưu phu nhân cũng cười. “Nếu thế thì ta nhờ Trương Nhị lang một việc, ra phố tìm cậu cháu đi, nếu thấy nó đang hồ nháo, lập tức đánh nó về đây”.

Trương Trọng Vi nghe chữ “đánh”, liên tục nói không dám. Kim Bảo tiến lên, nói với Ngưu phu nhân. “Thiếu gia là chuồn êm ra ngoài, không mang theo đầy tớ”.

Ngưu phu nhân dặn. “Sai Viên Lục mang Trương Nhị thiếu gia đi tìm nó đi”.

Kim Bảo liền vén váy thi lễ với Trương Trọng Vi. “Trương Nhị thiếu gia đi theo nô tỳ”.

Trương Trọng Vi nghĩ bụng, Dương Thăng cũng hơn hai mươi rồi, ra ngoài dạo phố thì thế nào, cần gì sai người đặc biệt đi tìm. Chàng đầy bụng không
tình nguyện, bất đắc dĩ Kim Bảo đang chờ, đành phải đứng dậy theo ra.

Ngưu phu nhân sai người dọn dẹp bàn, bưng trái cây và nước trà đến, hỏi kỹ Lâm Y muốn buôn bán cái gì. Lâm Y cố ý thử, nói. “Cháu cũng muốn mở cước điếm, bà ngoại nghĩ thế nào?”.

Ngưu phu nhân nói. “Đông Kinh quá nhiều cước điếm rồi, cháu lại không có vốn, chen chân vào đám đông đó làm chi?”.

Lâm Y thầm nghĩ, Ngưu phu nhân có thích nàng mấy đi nữa vẫn giữ lại vài
phần tư tâm, bởi vậy không muốn nàng cũng mở cước điếm, cạnh tranh với
nhà mình. Nàng giả bộ đồng ý, thỉnh giáo. “Cháu đến Đông Kinh chưa lâu, không biết buôn bán gì mới có tiền, còn phải học hỏi từ bà ngoại nhiều”.

Ngưu phu nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, nói. “Vốn ít, đành phải mở tiệm bán tạp hóa, son phấn chỉ thêu vân vân”.

Bán son phấn chỉ thêu, chỉ sợ không kiếm được bằng Thanh Miêu ra chợ đêm,
Lâm Y âm thầm lắc đầu, ngoài miệng vẫn cảm tạ Ngưu phu nhân một phen.
Ngưu phu nhân tưởng nàng đồng ý, định dẫn nàng đi coi mặt tiền cửa hàng, Lâm Y từ chối nói. “Nhà chúng cháu thuê chẳng lẽ bị đốt như thế là
xong? Cũng phải nói cho ra lẽ, đợi biết rõ ràng lại đi xem tiệm cũng
không muộn”.

Ngưu phu nhân liền gọi Kim Bảo, hỏi. “Ta sai bọn họ đi hỏi thăm chuyện vụ cháy, có tin tức gì chưa?”.

Kim Bảo sai người ra ngoài cổng hỏi, qua một lúc, có tin tức truyền vào,
bảo rằng vụ cháy hôm qua liên quan rất nhiều đến Cổ lão gia. Gã đầy tớ
thưa rằng. “Vị Cổ lão gia làm thương nhân dạo, nuôi vợ bé ở khu đông cổng Chu Tước môn, vợ bé ông ta không quy củ lắm, thừa dịp ông ta không ở, ngoại tình với kẻ khác, lại vận khí kém cỏi, bị ông ta bắt tại
trận”.

Ngưu phu nhân nghe đến đó, nói với Lâm Y. “Người
làm buôn bán luôn phải chạy bên ngoài, khó được về nhà, đành phải lập
thêm một cái nhà khác ở nơi mình hay lui tới, này cũng thật bình
thường”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui