Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Edit: J

Ngày mười tháng tư hôm ấy, Dương thị mang bí phương do Triệu Tương Nghi viết đến Bách Vị Lâu, khi ấy người ở Bách Vị Lâu cũng không có sinh nghi, lúc bọn họ nhận lấy bí phương liền dựa theo ước định ban đầu trả cho Dương thị mười hai lượng bạc, chẳng qua bạc ấy lại quy về tay Triệu Tín Lương, vì lúc đó dương thị không dám tranh bạc với Triệu Tín Lương.

Sau đó, Bách Vị Lâu cho thuộc hạ mang bí phương đi tìm hiểu cặn kẽ nguyên liệu viết trên đó, cùng ngày hôm ấy tất cả các nguyên liệu để chế hương liệu đều đã tìm đủ, cuối cùng đại trù Bách Vị Lâu dựa theo phương pháp chế biến trên giấy làm hương liệu.

Hai ngày sau, cũng chính là ngày mười hai tháng tư, hương liệu đã làm xong, mấy đầu bếp rất vui vẻ, liền dùng nó làm ra một vài món ăn rồi nếm thử, mùi vị không khác gì mấy với mấy món ăn mới đã mua ở Vạn Phúc Lâu trước đó. Vì vậy nhóm người Bách vị Lâu mới tin bí phương ấy là đồ thật.

Cuối cùng đem món ăn khẩn cấp tìm lão bản Bách Vị Lâu mời ông ta nếm tử, cùng ngày nếm được mùi vị ngon, cùng ngày mở cửa kinh doanh món ăn mới, đồng thời còn cho truyền tin ra ngoài toàn bộ món ăn đều miễn phí, đương nhiên các thực khách thấy điều hấp dẫn như vậy đều chạy nhanh đến Bách Vị Lâu. Cũng vì vậy mà sinh ý ngày hôm đó của Vạn Phúc Lâu giảm đi không ít.

Có điều, mấy thực khách ăn món mới sau khi về nhà, mỗi người đều thượng thổ hạ tả liên tục, người nàh thấy vậy lập tức đem bọn họ đưa đến y quán, kết quả, mấy y quán ở trấn Thanh Hà vào cùng một ngày sinh ý tăng cao chưa bao giờ thấy, nhiều người phải chen lấn để được khám trước.

Đại phu chẩn bệnh xong, xác định những bệnh nhân này đều vì ăn phải món ăn mới ở Bách vị Lâu nên mới có tình trạng này, vì vậy người nhà của mấy thực khách đó lập tức chạy đến bách Vị Lâu làm ầm lên.

Cùng lúc đó, lão bản Bách Vị Lâu, chưởng quỹ, hỏa kế, các đầu bếp, cũng đều thượng thổ hạ tả không ngừng, chỉ có số rất ít người không chưa ăn món mới nên may mắn tránh thoát.

Lúc này căn bản không có một người nào đại diện bước ra nói chuyện, thân nhân thực khách càng tức giận hơn, thấy Bách vị Lâu không ai ra giải thích, trái lại còn đóng cửa không gặp, tức giận ngày càng lớn, có người dưới cơn nóng giận chạy đến nha môn cáo trạng, một người tiên phong thì nhiều người bắt chước theo, ngay sau đó, không chỉ một người mà những người cũng vậy, đều chạy đến nha môn tố cáo bách vị Lâu hại người.


Lão bản Bách Vị Lâu sau khi biết được tin này, tay chân hoảng loạn, lập tức mang theo một trăm lượng bạc trắng đút lót cho huyện lệnh trấn Thanh Hà, chẳng qua, huyện lệnh này có chút tham nhưng chuyện này liên lụy quá nhiều người, cho nên, Bách vị Lâu dù có đút lót một trăm lượng nhưng huyện lệnh cũng không dám tha cho Bách Vị Lâu dễ dàng như vậy, chỉ dựa theo trình tự và lệ cũ, phái bộ khoái đến Bách Vị Lâu niêm phong, đồng thời còn cho bắt lão bản và chưởng quỹ trở về quy án.

Mặc kệ kết quả cuối cùng ra làm sao, cái trình tự này không muốn cũng phải làm, nếu không dẹp yên lo lắng của dân thì một khi họ tức giận lên, sẽ đến nha môn phía trên làm ầm, vậy cái chức huyện lệnh này của ông đừng hòng mà ngồi vững.

Bên Vạn Phúc Lâu kinh ngạc, liền phái người đi báo tin cho Triệu Tín Lương, đồng thời hai người lão bản và chưởng quỹ của Bách Vị Lâu bên này đã bị bắt đến nha môn thẩm vấn rồi.

Trong bầu không khí nghiêm túc gượng gạo vô cùng, thì sắc mặt của hai người lão bản và chưởng quỹ Bách Vị Lâu tái nhợt, có vẻ là bị bệnh

Ở trong ngục một thời gian ngắn, hai người bọn họ đều thượng thổ hạ tả không ngừng, mặc dù huyện lệnh vì đã nhận một trăm lượng bạc rồi nên cũng mời đại phu đến xem giúp cho hai người họ, nhưng vì ở trong ngục giam ẩm lãnh, hoàn cảnh lại tồi tệ, nên bệnh tình của hai người họ cũng không có biến chuyển tốt, đại phu đến khám nhiều lần cũng không tốt lên.

“Chu Hữu Phúc, Trần Khải nam các ngươi đã biết tội chưa.” Huyện lệnh chiếu theo lệ cũ, đám nha sai hai bên cạnh nhất tề ho to ‘Uy Vũ’, sau đó lão huyện lệnh cầm đường mộc vỗ lên bàn một cái, gọi tên của Chu lão bản và Trần chưởng quỹ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thẩm vấn.

Chu lão bản và Trần chưởng quỹ lúc này đang nằm trên công đường, căn bản không có khí lực để nói một câu, giọng nói suy yếu chỉ có hai người họ mới có thể nghe được.

Bên ngoài công đường dân chúng vây xem đồng loạt hỏi: “Hai người bọn chúng chắc chắn đã đem độc bỏ vào đồ ăn cho người nhà thảo dân ăn, hại người nhà thảo dân đều thượng thổ hạ tả, thiếu chút nữa gây ra án mạng rồi, cúi xin đại nhân theo lẽ công bằng mà xét xử, không nên làm việc thiên tư [vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp].”


“Yên lặng” Huyện lệnh kéo dài âm cuối hô một tiếng, dân chúng đứng ngoài công đường lập tức im lặng, không có một ai dám mở miệng ý kiến nữa.

Lúc này, sư gia tiến lên đem chi tiết vụ án nói qua một lần, huyện lệnh liền suy nghĩ rồi nói: “Chu Hữu Phúc, Trần Khải Nam hai người các ngươi tuy làm ăn buôn bán có thất trách, suýt chút nữa làm nguy hiểm đến tính mạng của khách nhân, trước mắt mấy vị khách nhân này đều mạnh khỏe, cũng không có người vì vậy mà mất mạng. Cho nên, bản quan tuyên án, hai người Chu Hữu phúc và Trần Khải Nam, mỗi người lãnh mười lăm trượng, ngoài ra niêm phong Bách Vị Lâu một tháng, hai người các ngươi phải trả tiền thuốc cho những khách nhân trúng độc, còn có bồi thường cho mỗi người bị hại hai lượng bạc. Án này cứ kết lại như vậy, Chu Hữu Phúc, Trần Khải Nam các ngươi có chấp thuận không?”

“Tạ ơn... Tạ đại nhân... Ân trạch...” Chu lão bản hơi thở mong manh, giọng nói đứt quãng trả lời.

Mặc dù dân chúng bên ngoài công đường đối với cách xử án như vậy có chút bất mãn, nhưng khi nhìn bộ dạng của hai người Chu lão bản và Trần chưởng quỹ, nghĩ họ lãnh mười lăm trượng coi như là thê thảm rồi, đồng thời mỗi người bị hại còn nhận hai lượng bạc bồi thường, dù trong lòng có bất mãn đến đâu, mọi người cũng không có ý kiến gì nữa.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Đây chính là chỗ tốt của việc đút lót bạc trắng, chỉ bằng sai lầm này của bách vị lâu, huyện lệnh có thể phạt họ năm mươi trượng, niêm phong Bách Vị Lâu, còn cho lãnh thêm hai năm tù đày.

Một trăm lượng bạc giải quyết được nhiều rắc rối như thế, giảm được hình phạt nặng xuống hình phạt nhẹ, có thể thấy có tiền có thể mau được quỷ xây cối.

Sau đó, Huyện lệnh lén lút đem Chu lão bản và Trần chưởng quỹ thả ra, cũng mời đại phu đến chữa bệnh cho họ, cuối cùng hai người họ cũng giữ được cái mạng nhỏ của mình.


May là vậy nhưng Bách Vị Lâu cũng đừng nghĩ mình sẽ còn có thể đặt chân ở trấn Thanh Hà nữa.

Niêm phong tửu lâu một tháng, đối với một tửu lâu mà nói, tổn thất nhiều đến thế nào? Hơn nữa, mặc dù Bách vị Lâu làm theo phán quyết của huyện lệnh là bồi thường tiền cho người bị hại, nhưng đây là chuyện không có lợi lộc gì.

Mở tửu lâu, danh dự và sự tín nhiệm rất trọng yếu, chỉ cần bị hư tổn một lần, sao còn có người chịu đến tửu lâu của họ ăn nữa?

Có kinh nghiệm của giáo huấn lần này, sau đó Bách Vị Lâu có đưa ra nhiều phương thức ưu đãi ra sao đi nữa, thì cũng không có ai dám đến Bách Vị Lâu ăn đâu. Vì ở trong ấn tượng của mọi người, món ăn ở Bách Vị Lâu đều có thể có độc, nếu ăn vào mà có hại cho mình thì sao, nên mọi người ai cũng nhanh né tránh.

Chuyện này cũng đã khiến mọi người trên dưới Bách Vị lâu phải lo âu, lúc Chu lão bản và Trần chưởng quỹ rút ra được giáo huấn lần này, liền đem bí phương nghiên cứu lại mới phát hiện bí phương này có vấn đề.

Đem tờ giấy viết tên nguyên đến tìm đại phu xem qua, đại phu liền nói trong bí phương này có một loại nguyên liệu khiến người ta sau khi ăn vào liền xuất hiện tình trạng nôn mửa, thổ tả, chẳng qua bệnh này chỉ cần trị liệu mấy ngày sẽ tốt lên, cũng không có hại gì cho thân thể hết, hoặc không cần chữa trị cũng có thể khỏi hẳn, tóm lại chính là vô hại.

Lúc này toàn thể Bách vị Lâu trăm ngàn rối rắm, theo lý thuyết bí phương này làm ra hương liệu có mùi vị giống như của Vạn Phúc Lâu, bí phương như thế thì tại sao Vạn Phúc lâu dùng thì không có việc gì mà Bách vị Lâu dùng xong lại xảy ra chuyện. (J: ở ác ấy mờ:v)

Bởi vậy, Chu lão bản và Trần chưởng quỹ đem mũi nhọn hướng vào Dương thị và Vạn Phúc Lâu.

Nhận định hoặc là Dương thị âm thầm động thủ động cước, hoặc là Vạn Phúc Lâu bên kia cho người đến hại họ.


Nhưng may là lúc truy cứu thì Dương thị đã bị bắt nhốt vào tù với tội danh trộm đồ, hẳn là đại phòng bên đó phát hiện dương thị có giao ước với bách Vị Lâu nên dưới cơn nóng giận đi tố giác.

Có quan sai ở một bên trông coi, Bách Vị Lâu bọn họ cũng không có biện pháp trừng trị Dương thị. Còn nưa, nếu thật là Vạn Phúc Lâu giở trò quỷ, thì lúc này, Bách Vị Lâu bọn họ giống như chuột chạy qua đường [người xấu đáng căm giận], người người muốn đánh, mà Vạn Phúc Lâu bên kia lại tương phản, sinh ý thịnh vượng, náo nhiệt vô cùng.

Mặc dù bọn họ có ý nghĩ đến quấy rối Vạn Phúc Lâu thế nào đi nữa, cũng là lực bất tòng tâm

Suy nghĩ thật kỹ, bọn họ hôm nay chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là đóng cửa Bách Vị Lâu ở trấn Thanh Hà, cầm tiền vốn chạy đến phương Bắc lập nghiệp lại lần nữa, khẳng định ở các vùng phương nam này đều truyền tin tức xấu ra, bọn họ cũng đâu còn mặt mũi ở đây mà lăn lộn nữa, chỉ có thể trở về phương bắc, cạnh tranh với mấy tửu lâu khác.

Để phong tỏa tin tức này, Chu lão bản hựu lặng lẽ cầm hai trăm lượng bạc đưa cho huyện lệnh, huyện lệnh tiền nhiệm đã năm, sáu mươi tuổi rồi, làm việc rất đúng mực, vì vậy người trong Bách Vị Lâu mới có thể an tâm, cuối cùng bình yên vô sự địa đóng cửa, ly khai khỏi trấn Thanh Hà.

Ngày hai mươi lăm tháng tư hôm ấy, Triệu Tín Lương đem hương liệu lên trấn bán cho Vạn Phúc Lâu, thì Bách Vị Lâu đã sớm đóng cửa rồi, cửa tiệm hai tầng cũng sang lại cho người khác, nghe nói là định khai trương đại tú phường. [hàng vải, hàng quần áo]

Triệu Tín Lương đối với những chuyện này cũng không có để ý quá, vì Bách Vị Lâu hôm nay cũng đã đóng cửa, ly khai khỏi trấn Thanh Hà, đối với gia đình bọn họ mà nói xem như là một chuyện tốt, dù sao người của Bách Vị Lâu còn ở đây một ngày, vĩnh viễn là tai họa ngầm cho nhà bọn họ.

Mạc lão bản vẫn như cũ rất là tín nhiệm Triệu Tín Lương, dựa theo giá cũ hai lượng bạc một cân trả cho Triệu Tín Lương do hiện tại không còn Bách Vị Lâu, trấn Thanh hà hôm nay chỉ có Vạn Phúc Lâu là tửu lâu lớn nhất, thức ăn vừa ngoan vừa thơm, cửa hiệu lại lâu đời, cho nên được khách nhân khen ngợi, vì vậy nhu cầu cần hương liệu của Vạn Phúc Lâu đối với nhà họ chính là không ngừng tăng lên, chỉ tăng mà không giảm.

Cuối tháng tư đầu tháng năm, cuối cùng cũng đã có thể đón mưa cuối mùa, Triệu Tương Nghi mỗi ngày ở nhà đều khó chịu, gà con cùng gia súc trong nhà đều đã lớn hơn, càng cho nàng thêm nhiều hi vọng, nguồn tiêu thụ ở Vạn Phúc Lâu bên kia cũng đem về cho nhà nàng không ít tiền lời, cuộc sống hằng ngày càng tốt hơn.

Không bao lâu, đợt mưa cuối mùa đi qua, một nhà bọn họ bắt đầu lên kế hoạch xây nhà mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui