Edit: Điệp Ngữ sư tỷ
Beta 1: J
” Không phải là ta, thật đó, không phải là do ta làm đâu! Ta trong sạch mà! Là nhị tẩu, cơm là do nhị tẩu nấu!” Dương thị thấy Triệu Tín Lương đem nghi ngờ quay sang mình, tâm hoảng sợ, ấp úng hơn, cũng không quên kéo theo Lý thị.
“Đệ muội, muội nói chuyện phải có lương tâm một chút đi!” Triệu lão nhị giận run, bước đến tranh luận, nhưng bị Lý thị kéo lại, Triệu lão nhị cũng không đành lòng để cho vợ mình chịu oan khuất, liền tránh khỏi tay Lý thị, đi đến trước mặt Dương thị, căm tức nhìn, “Tốt, hiện tại đem chuyện này nói ra, cơm đúng là do vợ ta nấu, mà người đem cơm đến bắc phòng chính là đệ muội ngươi, nếu bàn về điểm khả nghi, đương nhiên là có vợ ta, nhưng ngươi cũng đừng có nghĩ chối cãi.”
Triệu lão gia tử nghe Triệu lão nhị nói xong cũng có mấy phần để ý, liền đứng ra ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ, hóa ra chuyện là như vậy, cũng dọa sợ cha rồi, tâm thiếu chút nữa rét lạnh! Chuyện gì đã xảy ra? Mặc kệ chuyện này là do ai làm, nhưng có người trong nhà muốn hại Tương Nghi là sự thật! Con bé chỉ mới có ba tuổi nha, làm sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy được!” Dừng một chút, cố nén lại cơn giận, rồi mới nói tiếp,”Cha ủng hộ lão Đại làm việc này, nhất định phải điều tra cho thật cẩn thận, ngày hôm nay nếu không tìm được hung thủ thì ngày mai, ngày kia, thậm chí là đến đầu xuân năm sau, chuyện này cũng phải tiếp tục điều tra! Đến khi nào tóm được hung thủ mới thôi!”
Dương thị và Triệu lão tam vừa nghe, suy nghĩ trong đầu lập tức sập đổ một mảng, thầm nghĩ xong rồi, vậy là xong!
“Mẹ cũng nghĩ như vậy.” Phương thị có nén vẻ buồn rầu trên mặt nói, “Cái người bỉ ổi như thế, trăm triệu lần không thể lưu lại trong nhà, điều tra chuyện này không chỉ đòi lại công đạo cho Tương Nghi, mà càng biết rõ thêm bản tính của người trong nhà chúng ta! Tâm tư ác độc như thế, chỉ cần nghĩ đến kẻ đó đang đi qua đi lại bên cạnh mẹ thôi, tim mẹ cũng muốn rớt ra đây!”
“Cha, mẹ, đại ca, ta đồng ý với cách nhìn của mọi người.” Lý thị vẻ mặt thản nhiên nói,
“Tuy rằng, ta chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng biết mấy đạo lí như ‘Thanh giả tự thanh’, mọi người đem ta làm kẻ tình tình nghi, ta cũng không sợ mọi người điều tra ta, chỉ cầu mọi người sau khi điều tra xong hãy trả lại trong sạch cho ta.”
“Nhưng làm vậy là ủy khuất cho nàng rồi.” Triệu lão nhị vẻ mặt không đành lòng.
“Ôi chao, mọi người làm vậy là có ý gì!” Dương thị cố giấu vẻ chột dạ trên khuôn mặt, chỉ vào Lý thị nói, “Tẩu ấy cũng bị hiềm nghi, mọi người nhìn tẩu ấy như vậy, rồi lại nhìn ta như thế, lẽ nào muốn nói chuyện này là do ta làm hả! Ôi, ta thật không muốn sống nữa, mọi người sao có thể nhiều lần tìm cớ khi dễ ta như vậy à, lại còn không tin ta nữa!” ( J: từ đó giờ thím có làm chuyện gì hay ho đâu mà bảo người ta tin thím hử)
Mắt thấy Dương thị lại muốn khóc lóc om sòm, Triệu Tín Lương vừa hạ giọng vừa quát: “Ai cũng không cần nói nữa!” Lại chỉ vào mặt Dương thị, “Ngươi dám nói là mình không làm chuyện này ư? Chúng ta chờ xem, tốt nhất là ngươi nên hi vọng ta không tra được gì đi, nếu ta tra được thì ngươi sẽ chết với ta!”
Dứt lời, Triệu Tín Lương xoay người rời khỏi phòng ăn.
Dương thị cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vẫn như cũ, nhất quyết không tha chỉ vào bóng dáng của Triệu Tín Lương mắng:”Huynh gào thét cái gì, còn chưa điều tra rõ chân tướng đã hung dữ với ta, mặc dù chúng ta là nông dân, nhưng muốn nói cái gì cũng phải có chứng cứ nha! Không bằng, không chứng huynh đừng có ở đó mà nói lung tung à! Huynh tra đi, cứ việc điều tra đi! Ta chưa bao giờ làm việc gì trái với lương tâm mình, nên không có sợ đâu!” Nói xong, liền kéo phu quân của mình đi ra khỏi cửa phòng ăn.
Phương thị nhìn cả nhà lão tam đã đi xa, trong lòng cũng sớm nhận định ai đúng ai sai. nhưng với tình huống hiện nay, phải có được chứng cớ, mấy chén cơm cũng xem như là bằng chứng, nhưng dù sao cơm vẫn là do vợ lão nhị nấu, vợ lão nhị cũng khó thoát được liên quan, tuy nói trong nhà ai cũng hoài nghi đến vợ lão tam, nhưng nếu như nhận định là do vợ lão tam làm, trực tiếp trừng phạt nàng ta, thế nào nàng ta cũng nháo lên cho long trời lở đất không biết chừng.
Đến lúc đó người bên ngoài mà biết được, thế nào cũng nói gia đình bọn họ hà khắc với con dâu, không biết phân biệt tốt xấu. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của Dương thị bên kia cũng là cái nhà khó dây dưa lắm, việc này mà đem đi dây dưa, sẽ làm thành chuyện vụn vặt cho mọi người bàn tán.
Tỉ mĩ phân tích một hồi, Phương thị cũng quyết định làm theo lời Triệu lão gia tử và lão đại nói, chậm rãi cùng hung thủ kia hao tổn, không sợ nàng không hiện hình!
Chuyện này tạm thời chính là quả thiên lôi nằm trong Triệu gia, tùy thời có thể đem cả gia đình này phá hủy đến long trời lở đất.
Bởi vì chuyện này mà cả nhà đang bị vây trong tình trạng thận trọng, trong nhà lão nhị thì hoàn hảo, mỗi ngày thản thản đãng đãng [1], nhưng trong nhà lão tam lại không như thế, mỗi ngày hết sức lo sợ, luôn mở to mắt nhìn người khác. Như vậy xem ra, người hãm hại bọn họ chính người trong tây (tam) phòng rồi, nếu ngày nào bọn họ vẫn còn chưa tìm được bằng chứng để chứng minh người trong tây phòng là hung thủ, thì không thể vô cớ mà bắt giữ được người trong tây phòng được! Nên người trong nhà thỉnh thoảng ở bên ngoài mắng, hù dọa Dương thị, thậm chí còn cãi nhau với nàng ta ở bên ngoài, còn lại mấy biện pháp khác cũng không thể làm.
Tề gia bên cạnh, còn có lão Ôn và mấy họ hàng thân thích xưa nay cùng Triệu gia có quan hệ cũng tốt lắm, họ nghe được chuyện của Triệu Tương Nghi, không tránh khỏi việc luân phiên nhau tới nhà để an ủi.
Biết nhà bọn họ đưa Triệu Tương Nghi lên trấn chữa bệnh, tiền còn không đủ phải đi mượn của nhà Triệu Hữu Căn, Tề mộc tượng và vợ là Uông thị còn đặc biệt đem hai xâu tiền đến giúp đỡ nhà bọn họ nữa. Phương thị tuy rằng cảm động, nhưng vẫn kiên quyết không nhận, nói là đồ tết và mấy vật dụng cần sửa cũng sửa lại rồi, lễ mừng năm mới cũng không thành vấn đề, chỉ chờ đến mùa xuân năm sau, mỗi người trong nhà cố gắng làm việc để kiếm tiền, đem trả xong món nợ kia. ( nợ này chắc là nợ tiền của Triệu Hữu Căn ấy mà)
Uông thị thấy thế cũng không thể nào nhét tiền vào tay người ta được, chỉ nói rằng, hễ nhà bọn họ có khó khăn gì nhất định phải nói cho nàng biết.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Phương thị không có xem Uông thị người ngoài, liền đem tình tar5ng của nhà mình bây giờ nói với nàng ấy. Uông thị cũng đoán được nên thở dài một hơi, cẩn thận suy nghĩ một hồi, cũng không nhịn được mở miệng: “Đại thẩm, theo lý thuyết, đây là chuyện nhà thẩm, con vốn không nên chen miệng vào.”
Phương thị dừng việc đang làm trên tay, nhìn Uông thị hỏi: “Thế nào?”
Uông thị nhìn chung quanh một hồi, sau đó đến bên tai phương thị nói nhỏ: “Đêm hôm đó, nhà thẩm loạn thành một đoàn, con vốn đến xem một chút xem có chuyện gì, không cẩn thận đụng phải vợ của lão tam nhà thẩm…Con vốn để chuyện này ở trong lòng, nhưng bây giờ nghe thẩm nói như vậy, con cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này cũng thậpphần khả nghi.”
“Nga?” Phương thị tâm động một cái, cũng là cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó giảm thấp giọng nói, “Mẹ A Sâm, con nói tiếp đi.”
“Đêm hôm đó,con nhìn thấy mẹ Hoằng Nhân vụng trộm từ trong nhà đi ra, ở dưới gốc cây đào cùng người khác thì thầm to nhỏ, cụ thể là nói gì con cũng không rõ vì hai người họ nói nhỏ quá. Thế nhưng người mà mẹ Hoằng Nhân nói chuyện…Nhìn xa rất giống Trương quả phụ.”
“Có thật không?” Phương thị nghe xong, âm thầm kinh hãi.
Uông thị thấy thế, cũng sợ chính mình không thấy rõ, cho nên không dám nói lung tung hại Dương thị, bèn khuyên Phương thị: “Việc này không thể xem là chuyện nhỏ được, hôm đó trời rất tối, con cũng không dám khẳng định đó có phải là Trương quả phụ hay là người khác không, chỉ là nhìn dáng dấp có điểm rất giống thôi. Chỉ có điều, con dám khẳng định rằng đêm đó mẹ Hoằng Nhân cùng với người khác ở dưới gốc cây đào khinh ngôn tế ngữ [2] nói chuyện.” Dừng một chút, lại nói tiếp, “Con là quan tâm đến nhà thẩm nên mới nói ra chuyện này, nhưng cũng không thể khẳng định rằng chuyện này là do mẹ Hoằng Nhân làm, có thể là nàng ta ngẫu nhiên gặp tỷ muội tốt nên ở đó nói chuyện không biết chừng, đại thẩm đừng vì vậy mà trực tiếp đi trách người ta. Mặt khác..Nếu việc này là thật, xin đại thẩm nghìn lần đừng nói ra cho bên ngoài biết chuyện này là con nói cho thẩm à.”
Phương thị gật đầu, cảm kích nói: “Việc này thẩm hiểu, mẹ A Sâm, cảm ơn con đã nói cho thẩm biết chuyện này.”
Hai người lại hàn huyên một hồi về việc lặt vặt, tiểu hài tử, Uông thị bèn xin về nàh nấu cơm, nên rời khỏi nhà Phương thị.
Được Uông thị nhắc nhở như vậy, Phương thị càng khẳng định thêm về suy nghĩ của mình, chuyện này nhất định là do Dương thị làm, thầm nghĩ biện pháp khiến cho Dương thị lộ ra sơ hở, bà còn không muốn mỗi ngày đều giáp mặt với Dương thị, nếu trước kia chỉ là không hài lòng với nàng ta thì bây giờ bà đối với nàng ta đã sinh là lòng oán hận.
Phương thị cảm thấy, Dương thị có thể dùng mánh khóe để lười biếng, chẳng qua là do tính nết không đúng đắn, hoàn toàn không nghĩ đến nàng ta giống như đám người Trương quả phụ có tâm tư ác độc, thích ngáng chân người khác.
Nhưng bây giờ, nàng ta cư nhiên bắt đầu làm chuyện xấu này nọ, đồng thời còn hại cháu gái của mình! Nghĩ đến việc suýt nữa mất đi cháu gái, tâm của Phương thị tràn ngập đau đớn khôn cùng, mỗi khi nhớ lại lòng bà cũng vẫn còn sợ hãi, vì vậy, bà đối với Dương thị oán hận còn sâu hơn.
Trên thực tế, bởi vì sự kiện kia, mà mấy ngày nay Dương thị và người trong tam phòng ít nói chuyện cùng người trong nhà, người nào thấy bọn họ cũng tựa như nhìn thấy ôn thần hoặc là kẻ thù vậy.
Mặc cho Dương thị khóc lóc om sòm thế nào, Triệu lão tam ăn vã làm sao, đều là không có gì dùng.
Chuyện cứ tiếp tục như vậy, Dương thị càng sợ hãi thêm, mỗi lần về phòng đều dặn dò chồng cùng hai đứa con của mình nhiều lần, ở trong phòng không nên nói lung tung, bị người khác nghe được sẽ nắm được cán, càng không được ở bên ngoài khua môi múa mép, gây phiền phức.
======
[1] Thản thản đãng đãng: thản nhiên không lo sợ ( đúng không nhỉ)
[2] Khinh ngôn tế ngữ: nói lời nhỏ nhẹ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...