Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Edit: Thiên Âm

A Bình đi rồi, Nhâm thị ngồi thẳng trước bàn, vươn tay cầm bát canh giải rượu, rất nóng, nhưng ấm áp không chỉ tay của nàng mà còn có tâm của nàng.

Mặc dù đang trong ngày nóng mùa hè, nhưng hai tay Nhâm thị lạnh vô cùng, nàng nhiều lần xoa bàn tay lạnh ngắt của mình,tâm lạnh như băng, trong lòng nghĩ có phải là vì ngày hai mươi tháng bảy năm ấy, hai tay nàng dính đầy máu tươi, cho nên kể từ hôm đó, đôi tay vốn ấm áp lại ẩm ướt lại trở nên lạnh băng khô ráo.

Hôm nay, bàn tay lạnh như băng của nàng khi cầm bát canh giải rượu nóng ấm, cảm giác ấm áp truyền đến bàn tay làm nàng thấy an tâm, loại ấm áp này cũng làm nàng có mấy phần say.

Nàng biết Triệu Tín Lương đứng ở dưới lầu chờ tin tức của nàng, cho nên khi nãy trong đầu nàng đột nhiên sinh ra một ý niệm điên rồ ——

Nàng muốn nói cho Triệu Tín Lương, muốn chính miệng nói cho hắn biết, mình là một nữ nhân đáng sợ ra sao.

Nếu thực sự không có kết quả, cũng nên kết thúc cho nhanh, kết thúc càng sớm càng tốt, dây dưa không rõ, chỉ làm hai bên bị tổn thương.

Bây giờ nói ra, bi thương chỉ có một người, nàng từ lâu đã mang trên người nhiều vết thương lòng, không sợ nhiều thêm một hai vết nữa.

“A Bình, gọi Triệu lão bản lên đây đi.” Nhâm thị đứng dậy đi tới trước gương trang điểm, sửa lại chút tóc mai.

Triệu Tín Lương lên lầu, chờ ở trước cửa, chưa dám đẩy cửa vào.

Nhâm thị đứng dậy, nàng cũng không có say, trong lòng càng rõ ràng, nàng và Triệu Tín Lương cách nhau rất xa, không phải chỉ cách nhau một cánh cửa gần như vậy.

“Vào đi, ” Dừng chút, Nhâm thị mới nói tiếp, “Triệu lão bản.”


Tư thế đẩy cửa của Triệu Tín Lương cứng đờ lại, sau đó hơi nhếch khoé miệng, đẩy cửa ra.

Khắp phòng ngập tràn mùi rượu, vừa nãy đứng ở ngoài có ngửi thấy một chút, lúc này đẩy cửa ra, mùi rượu xộc thẳng vào mũi Triệu Tín Lương

Hắn không khỏi nhíu mày lại, sau đó lo âu hỏi một câu: “Nàng có khoẻ không?”

“Canh giải rượu có hiệu quả, ta mới uống có một chút, người cũng thanh tỉnh hơn phân nửa, cảm tạ.” Nhâm thị ngồi lại trên ghế, ngước mắt nhìn Triệu Tín Lương.

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Tín Lương đứng cách Nhâm thị một thước trả lời, nói xong lại lẩm bẩm một câu, “Lúc trước mình có thử qua, cũng không nghĩ nương có thể làm một bát canh giải rượu có hiệu quả tốt như vậy, cái này có chút khoa trương quá đi?”

Nhâm thị nghe xong âm thầm cười cười, cuối cùng nụ cười biến thành một tia khổ sở.

“Ta vốn không nên nói gì nhiều…Bởi vì ta biết mình phải tỉnh táo lại, cuộc sống cũng sẽ trôi qua, so với sống trong đau khổ chi bằng sống trong sự vui vẻ vẫn là tốt hơn.” Triệu Tín Lương cười trừ, cuối cùng mới nói.

“Ngồi đi.” Nhâm thị chỉ vị trí đối diện mình.

Triệu Tín Lương bước chậm đến vị trí kia, trên mặt mang theo tiếu ý ngồi xuống.

“Có biết tại sao ngày này đặc biệt đối với ta không?” Nhâm thị nhìn Triệu Tín Lương hỏi.

Triệu Tín Lương khoát tay nói: “Đâu phải, đây là chuyện riêng của nàng, ta đâu dám xen vào… Ta chỉ có chút lo lắng cho nàng mà thôi.”


Nếu là lúc bình thường, Triệu Tín Lương mà nói ra mấy lời này , nhất định là uống nhầm thuốc rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tuỵ vô lực của Nhâm thị , Triệu Tín Lương rất tự nhiên nói ra lời như vậy.

Nhâm thị nhìn chằm chằm Triệu Tín Lương không nói, hồi lâu cũng không dời ánh mắt.

Triệu Tín Lương bị nàng nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, hai gò má như bị lửa đốt nóng lên, hắn vội quay sang chỗ khác ho khan một tiếng.

“Tại sao vậy?” Nhâm thị cười tự giễu, “Tại sao lại giúp ta nhiều như vậy? Tại sao ngày đó lại thay ta chịu đòn? Chúng ta vốn là hai người không cùng đi một đường, từ khi nào đã bước đi cùng nhau?”

“Nàng, nàng uống say rồi.” Trong đầu Triệu Tín Lương như có gì đó nổ tung, hoảng hốt không giải thích được.

Tuy rằng Nhâm thị xưa nay là người hào phóng, nhưng khi nàng nói những lời này, làm cho Triệu Tín Lương khó có thể tiếp thu được, lời như vậy có chút trực bạch, đừng nói là Nhâm thị, ngay cả Triệu Tín Lương cũng không dám nói ra.

“Ta không có say, huynh xem mắt ta đi.” Nhâm thị vừa cười, mắt không hề nheo lại, mà thật mở to , nhìn chăm chằm Triệu Tín Lương không tha.

Triệu Tín Lương nào dám nhìn vào mắt Nhâm thị, chỉ ấp úng không nói ra một lời hoàn chỉnh.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

“Huynh có cảm thấy ta có đẹp không?” Nhâm thị mở môi đỏ như màu chu sa, khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp, còn mang theo vài phần quyến rũ, lúc này còn kết hợp với giọng nói hết sức êm ái kia, đúng là khiến cho Triệu Tín Lương phải đổ mồ hôi hột.

Không biết có phải Ma xui quỷ khiến hay không mà Triệu Tín Lương gật đầu một cái.


Nhâm thị nở nụ cười, không phải là nụ cười quyến rũ, cũng không phải là nụ cười hài lòng, mà là nụ cười chua xót, cười nhưng trong mắt nổi lên một màn sương dày.

Nàng khẽ gật đầu, lẩm bẩm: “Ta đẹp, ta như vậy có thể gọi là đẹp sao, như vậy muội muội Bích Lăng của ta, sẽ đẹp cỡ nào.”

Triệu Tín Lương nghe thấy giọng nói nức nở như muốn khóc của Nhâm thị, nghiêng đầu nhìn nàng, kinh ngạc phát hiện, nàng đang vùi đầu vào cánh tay run run khóc.

Không bao lâu, thấy nàng xụi lơ trên bàn, mơ hồ nói một câu: “Triệu lão bản, Triệu đại ca. . .Huynh có biết không, ta từng có một muội muội, con bé tên là Bích Lăng, con bé xinh đẹp tài giỏi hơn ta rất nhiều, tính tình rất rốt, rất được mọi người thương yêu, không giống như ta, tính tình quật cường, lại mạnh mẹ hiếu thắng.”

Triệu Tín Lương trầm mặc nhìn Nhâm thị, hắn không muốn cắt đứt lời nói của người con gái này, mặc kệ nàng dừng bao lâu, hắn đều sẽ kiên nhẫn lắng nghe nàng nói.

“Huynh nhất định rất tò mò, ngày hôm nay tại sao đặc biệt đối với ta đi?” trong phòng trầm mặc hơn nữa ngày, Nhâm thị vừa mở miệng nói, bởi vì lâu quá không mở miệng nói chuyện nên giọng nói của nàng hơi khàn khàn.

Kỳ thực, nàng trầm mặc, là bởi vì đang cực lực kiềm chế tâm tình không yên của mình, vết thương năm xưa nay lại rách ra, một màu máu hiện trước mắt nàng, làm cho trái tim đau đớn khôn cùng. .Để có thể chậm rãi, chậm rãi tiếp thu loại này đau đớn này, nàng phải có thêm nhiều thời gian. Cho nên hắn không có lập tức hỏi, rất sợ không có khống chế tốt, vết thương kia lại rách to thêm mấy lần, cái loại cảm gíac đau đớn này nàng khó mà chịu được.

Một câu kia, là do nàng khắc chế thật lâu, mới có thể duy trì giọng nói bình thường mà nói ra.

“Ngày hai mươi tháng bảy, là một ngày đặc biệt.” Hai mắt Nhâm thị nhắm lại, cả người nàng giống như một con mèo bị đông cứng, nằm trước bàn, không nhúc nhích.

Hai tay không tự chủ được sờ lên bát canh giải rượu, cảm giác ấm áp lập tức truyền khắp toàn thân, nàng hơi mỉm cười, phảng phất chỉ có làm như vậy, mới có thể khiến cho người rơi vào hầm băng như nàng có cảm gíac ấm áp.

Mới có thể chứng minh, nàng có khả năng chịu đựng khi đem cố sự nói ra.

“Ngày hai mươi tháng bảy là ngày ta xuất giá, là ngày rất tốt đúng không?” Nhâm thị liếc mắt nhìn Triệu Tín Lương, sau đó cúi đầu lẩm bẩm nói, “Thế nhưng nó cũng là ngày giỗ của Bích Lăng …Còn có, nó cũng là ngày ta tặng cho cả nhà chồng một món đại lễ. Cũng chính ngày ấy, ta đã hoàn thành xong kế hoạch trả thù của mình, sau đó không mang theo chút tình cảm nào rời khỏi nhà chồng…”

“Nghe có vẻ kỳ lạ lắm đúng không Triệu đại ca?” Nhâm thị cười cười, nàng không có say, một chút cũng không có, thế nhưng giờ này khắc này, nàng say chính là chuyện cũ của mình, thật lâu không thể nào thoát ra được.

Đã bốn năm rồi, nàng chưa kể chuyện này cho người nào khác nghe, cho dù là ở trước mặt A Bình. Cho nên khi nói đến chuyện này, nàng không thể khống chế được mà lún sâu vào.


Hai năm trước, Nhâm thị đến trấn Thanh Hà bắt đầu một cuộc sống mới, không ai có thể tin trước đây không lâu, chỉ một mình nàng lật đổ cả gia đình nhà chồng, sau đó còn đường đường chính chính đi ra khỏi nhà chồng, không mang theo một tia quyến luyến nào hết.

Hai năm trước nữa, chính là bốn năm trước vào ngày này, muội muội Bích Lăng của Nhâm thị , đã chết thảm trong tay nàng, hai mắt mở to, bởi vì gặp chuyện oán hận và sợ hãi nên không nhắm lại được, cũng không có mang theo tâm tình nào khác, cứ như vậy mà mang theo oán giận và sợ hãi đó , kết thúc tính mạng của mình.

Mà năm năm trước đây, cũng vào ngày này, Nhâm thị mười tám tuổi, cũng là lúc đẹp nhất, nàng gả cho cái tên vô lại ấy, chính là vị trượng phu mà nàng hối hận cả đời vì lấy phải hắn.

Đương nhiên, khi đó Nhâm thị cái gì cũng không biết.

Nàng đối với ước định chỉ phúc vi hôn cũng không nói gì, cha mẹ chồng và cha mẹ mình là thế giao, nhưng nhiều năm không gặp. Đến ngày hôn ước được định, cả nhà cha mẹ chồng mới xuất hiện, thực hiện hôn ước nói với nhà mẹ đẻ Nhâm thị.

Cả nhà Nhâm thị đối với gia đình này nhiều năm mới xuất hiện, ấn tượng vẫn tốt đẹp như năm đó, đồng thời phụ thân Nhâm thị là người rất giữ chữ tín, cho nên liền làm chủ, đem Nhâm thị gả cho con trai nhà họ.

Ai có thể ngờ tới, ngày hai mươi tháng bảy năm năm trước, cơn ác mộng cả đời Nhâm thị chính thức bắt đầu.

Con trai nhà đó trước khi lấy Nhâm thị luôn biểu hiện là người đàng hoàng, bề ngoài ôn hòa lễ độ, học thức hơn người, đối Nhâm thị càng săn sóc gấp trăm lần, còn thường xuyên tìm hiểu sở thích của người ta, khổ cực theo đuổi, chỉ điểm này, đã có ít nhiều hợp với yêu cầu của Nhâm thị.

Nhâm thị năm đó là một cô nương tính tình mạnh mẽ, hơn nữa còn bướng bỉnh, hoàn toàn khác xa so với thân muội Bích Lăng. Nhưng tâm là thịt, làm sao có thể cứng rắn được, đối mặt trước thế theo đuổi mãnh liệt của trượng phu, lòng có chút dao động.

Nhưng không nghĩ tới, tất cả mọi chuyện đang tốt đẹp như thế bỗng nhiên chệch sang một hướng khác, làm cho Nhâm thị sợ hãi, tuyệt vọng mất phương hướng.

Sau khi Nhâm thị gả đi chưa lâu, đối phương bắt đầu thay đổi, không, phải nói là lộ bộ mặt thật của mình ra.

“Hắn đã làm gì?” Triệu Tín Lương nhịn không được hỏi một câu.

Nhâm thị bỗng nhiên ngồi thẳng người, thần thái khôi phục như thường: “Hắn là một tên súc sinh không xứng đáng làm người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui