Ăn xong một bữa cơm trưa yên bình, không đợi Hàn Đức Bình chủ động tìm Ông Hàn nói phân gia, Ông Hàn trước hết gọi người của bốn phòng đến phòng trên bàn chuyện chính sự.Tiểu Miên ở lại chăm sóc Lâm thị nên không đi, Hàn Đức Bình nói chỉ đem Hàn Hiếu Chu đến đó, Quang Quang nhịn không được hiếu kì liền đi theo sau lưng Hàn Đức Bình.Đến phòng trên phát hiện phần lớn mọi người đều đến đông đủ, Ông Hàn và Trần thị ngồi ở vị trí đầu, Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi trốn ở phòng trong, bên trong còn có ba tỷ muội Hàn Tiểu Đường Hàn Tiểu Liên Hàn Tiểu Cúc.Mà người ở ba phòng khác đều ngồi ở hai bên, nhìn thấy Hàn Đức Bình đến, Ông Hàn hướng hắn vẫy gọi chỉ vào ghế bên cạnh Trần "Lão nhị, đến, ngồi bên này đi."Hàn Đức Bình mím môi, cũng không có đi đến bên trong chỗ Ông Hàn với Trần thị, mà là chọn một vị trí ở cửa sau đó tùy tiện ngồi "Con an vị ở đây được rồi, con nghe được."Thấy Hàn Đức Bình Hàn Hiếu Chu đều ngồi ở cạnh cửa, Ông Hàn cũng không kiên trì nói thêm.Ho khan một cái xong ông mới mở miệng nói: "Hôm nay khó được cả nhà đều ở đây, sự tình là như vậy, hiện tại chính là ngày mùa vụ, cũng không biết chắc được lão thiên gia lúc nào nổi giận.
Nhà chúng ta có mười mẫu lúa mạch, không thể ỷ lại một người thu hoạch được, cho nên phải dựa vào mọi người cùng nhau cố gắng gặt gấp." (tục ngữ bản địa lão thiên gia nổi giận là chỉ ông trời đổ mưa xối xả)Nghe ông Hàn nói một trận, không ai lên tiếng, rõ ràng là gặt lúa mạch gấp, cái này ông Hàn cố ý lấy ra nói là để mọi người cùng nhau thu hoạch lúa mạch sao?Ông Hàn thấy không có người trả lời, có chút lúng túng lại ho khan một cái: "Lão đại, ngươi nói trước đi?"Nếu là trước đây Hàn Đức Bình luôn luôn xung phong đi đầu đứng ra vỗ ngực nói: "Cha, người yên tâm, con cùng nương tử cho dù có làm gì cũng sẽ thức khuya dậy sớm thu hoạch lương thực trước."Vào thời điểm này những năm trước Ông Hàn mang theo lão tam lão tứ cùng ba người nhà lão nhị thức khuya dậy sớm, nhiều nhất hai ngày gặt gấp là xong, thế nhưng lần này ông nói ra câu chuyện lão nhị cũng không tiếp, thêm Lâm thị hiện tại bị bệnh nên không dễ dàng nếu Ông Hàn lại gọi tên lão nhị.Quang Quang cười lạnh, nàng liền hiểu vì sao hôm nay Trần thị hào phóng như vậy, đây là lúc dùng được việc thì cho táo ngọt, lúc không cần đến thì liền đá một cái bay ra ngoài, làm gì có chuyện ngon ăn như thế?Hàn Đức Hưng bị Ông Hàn gọi trả lời, đành phải hùa theo nói: "A, trong quán rượu chỉ cho một ngày nghỉ, con ngày mai phải quay lại, trong tửu lâu có con thì không được đâu.
Cái này lão Nhị lão Tam lão tứ đều ở nhà có thể đi thu hoạch, nhiều người như vậy vậy là đủ rồi."Ông Hàn hài lòng gật gật đầu "Ta cũng là tính toán như vậy, ngày mai ta và lão tam lão tứ sẽ cùng đi gặt lúa mạch.
Cái kia lão nhị sức lực lớn thì kéo xe lúa về sân trên phơi.
Lâm thị Tiểu Miên Hiếu Chính đi theo để chất lúa lên xe."Quang Quang nghe xong Ông Hàn an bài như vậy càng muốn cười, còn có thể vô sỉ mà thiên vị thêm một chút nữa không? Điều quan trọng nhất là, những năm qua loại chuyện này Hàn Đức Bình vậy mà cứ thế đáp ứng không có chút nào oán hận.Quang Quang cũng không muốn chiều chuộng những người này, không chút lưu tình nói: "Gia, mẹ cháu bị bệnh, hiện tại khẽ động tim còn đau, tỷ cháu cần phải ở lại chăm sóc mẹ nên không đi được."Ông Hàn bị một đứa bé chỉ mặt, sắc mặt liền phi thường khó coi, ông ta có chút bất mãn nhìn Quang Quang, ngữ khí không tốt nói: "Lâm thị đã không thể đi thì thôi."Trần thị vậy trừng mắt liếc Quang Quang "Người lớn nói chuyện ngươi tiểu hài tử chen miệng vào làm gì.
Nương ngươi muốn chăm sóc cái gì, nàng ta không có tay không có chân à, ta và cô cô cùng bá nương thím ngươi đều ở nhà, đều có thể chắm sóc nàng ta."Những lời nói của Trần thị vô cùng nhói lòng, bây giờ Hàn Đức Bình nghe được quả thật không khác gì đâm một nhát dao vào tim anh ta, đúng vậy thật, nhiều như vậy người đều ở nhà, vì cái gì khuê nữ nhà anh ta đều phải cùng nam nhân làm việc cực nhọc.Ông Hàn thấy Hàn Đức Bình, Hàn Hiếu Chu đều là nhíu mày trong lòng giật mình, quát bảo Trần thị ngưng lại "Đến rồi đấy, suốt ngày phải nghe bà nói nhao nhao.Ngày mai lão nhị kéo xe, Chu thị Giang thị đi cùng chất lúa lên xe, kéo trở về nhà thì Ngô thị Hỉ Nhi Nhạc Nhi còn có Tiểu Miên hỗ trợ dỡ xuống."Giang thị lập tức phản đối "Cha, Con dâu chân nhỏ đi không được đường, con thấy việc đi ra đồng chất lúa lên xe nên để đại tẩu làm gương mới đúng."Hàn gia tất cả nàng dâu ở trong chỉ có Giang thị là bó chân nhỏ, thời cổ chỉ có gia đình có điều kiện tốt mới có thể cho khuê nữ bó chân, nữ tử quấn chân mới được gả vào gia đình có địa vị cao.Bình thường trong nông hộ không có bó chân, bởi vì tại nông gia, nữ nhân cũng phải ra đồng làm việc.Ngô thị bị điểm tên sắc mặt cứng đờ, có chút bất mãn trừng mắt với Giang thị, sau đó hướng Hàn Đức Hưng cầu cứu bằng ánh mắt.Hàn Đức Hưng không thể không mở miệng lần nữa "Cha, như vậy đi, con để Hiếu Chu Hiếu Diên ở nhà hai ngày, ngày mai con trở về sẽ xin phép chủ quán thay bọn nó."Trần thị lập tức liền nói "Đúng đấy, dù sao bọn nó cũng không có lương.
Để bọn nó thay nhị nương làm xong việc lại đi làm công."Ông Hàn đưa ánh mắt chuyển hướng Hàn Đức Bình Hàn Hiếu Chu dò hỏi "Lão nhị, ngươi xem thế nào?"Hàn Đức Bình cảm thấy thật châm biếm, trước kia làm chuyện gì Ông Hàn chắc chắn sẽ không bao giờ hỏi ý kiến của anh ta, đều là trực tiếp phân phó, chắc bởi vì hôm qua cả nhà anh ta có thái độ cường ngạnh mới đổi lấy một tí tôn trọng từ ông Hàn sao?Hàn Hiếu Chu thấy Hàn Đức Bình không nói lời nào liền chủ động lên tiếng "Gia, đầu tiên không cần đại bá đi xin nghỉ phép cho chúng cháu, về sau chúng cháu cũng sẽ không đến quán rượu làm công nữa.Thứ hai nãi nãi nói chúng cháu không làm ra tiền căn bản không đúng, chúng cháu đi làm trên quán rượu một người một tháng là một xâu tiền, ngày tết có hồng bao khác và quà tặng trong ngày lễ, trong quán rượu mọi người bao gồm cả chủ quán đều biết điều này.Tất cả tiền công của chúng cháu đều do một mình đại bá thay mặt lĩnh, chúng cháu không biết thời gian qua đại bá có đưa tiền công của cháu cho gia gia và nãi nãi hay không?Quang Quang muốn vỗ tay khen hay, Hàn Hiếu Chu phản kích cái này đúng thật lợi hại, trước mặt nhiều người như vậy hung hăng vả vào mặt Hàn Đức Hưng.Trần thị cứng họng, hôm qua Hàn Hiếu Chu nói như vậy bà căn bản không có nghiêm túc nghe cũng không để tâm gì, hôm nay lần nữa bị Hàn Hiếu Chu trịnh trọng như vậy nói ra sự tình, Trần thị cũng thay đổi sắc mặt, bà ta có chút bất mãn đưa ánh mắt nhìn về phía trưởng tử.Ông Hàn cũng có chút bán tín bán nghi nhìn qua Hàn Đức Hưng "Lão đại, tối hôm qua ngươi chưa cùng ta giải thích chuyện này?"Sắc mặt Hàn Đức Hưng từ trắng thành đỏ ửng "A, cha, mẹ, cái này, nói rất dài dòng,lát nữa con sẽ giải thích kĩ với hai người."Quang Quang cười lạnh "Đại bá, bá cứ việc nói ngắn gọn thôi, có hay không việc bá lấy hai ba năm tiền công của hai ca ca cháu ?Hàn Đức Hưng có chút thẹn quá thành giận trừng mắt "Lão nhị, ngươi xem một chút ngươi quản hài tử như thế nào, cứ để nó nói chuyện với đại bá như vậy sao? Còn có quy củ hay không?"Hàn Đức Bình đem ưỡn lưng thẳng tắp, hắn dùng hai mắt nhìn thẳng Hàn Đức Hưng gằn từng chữ "Đại ca, hài tử của ta vất vả tiền đến cuối cùng tiền đi nơi nào? Con của ta không thể hỏi sao? Không có quyền lợi hỏi sao?"Hàn Đức Hưng một trận nghẹn lời, có chút chột dạ đem đầu phủi hướng về phía khác.Quang Quang chỉ muốn vỗ tay reo hò, một like cho sự mạnh mẽ của Hàn Đức Bình "Đúng thế đại bá, để cho cháu tính toán một chúa, một tháng một xâu tiền, đại ca làm ba năm chính là ba lạng sáu bạc tử, nhị ca làm hai năm chính là hai lạng bốn bạc tử, không tính cả ngày tết chủ quán cho hồng bao và quà tặng trong ngày lễ, chính là sáu lượng bạc, nãi nãi người nên hỏi kĩ một chút đại bá đem tiền đi nơi nào?"Trần thị nghe xong quả nhiên đen mặt, Ông Hàn lớn tiếng ho khan một cái, cường ngạnh nói "Được rồi, ngày mai sáng sớm gặt lúa mạch, ta và lão tam lão tứ đi cắt, Hiếu Chu Hiếu Diên chất lên xe, Ngô thị Chu thị trong nhà dỡ hàng, quyết định như vậy, tất cả giải tán đi."Ông Hàn đây là muốn cho trưởng tử giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, Quang Quang có không phục cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.Chờ người đều đi rồi Ông Hàn thấy Hàn Đức Bình Hiếu Chu Quang Quang vẫn ngồi ở nguyên chỗ không nhúc nhích, hòa hoãn một chút thần sắc hỏi: "Lão nhị, ngươi đây là có chuyện gì muốn nói?"Hàn Đức Bình có chút ủ rũ cúi đầu mở miệng "Cha, ta muốn phân gia."Một câu thốt ra, cả đám người kinh ngạc, Ông Hàn hít sâu thở ra một hơi, giọng điệu nghiêm túc khuyên Hàn Đức Bình "Lão nhị, chuyện này là chuyện gì, không đến mức như vậy, đại ca ngươi cho dù có sai, hắn cũng là đại ca ngươi, ta cũng không thể trước mặt mọi người mắng hắn, hắn là trưởng tử, về sau còn là trưởng hộ, ta cuối cùng muốn chừa cho hắn một chút mặt mũi không được sao?Ta biết rõ các ngươi chịu ủy khuất, cha trong lòng biết rõ.
Ngươi cũng đừng vì vậy mà buồn lòng, các ngươi đều là người thân là huynh đệ ruột thịt."Hàn Đức Bình từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt chậm rãi mất đi vẻ sáng ngời: "Cha, chỉ là tách nhị phòng chúng con ra mà thôi, con cùng đại ca vẫn là hảo huynh đệ, đừng để đến khi tình thân hủ túc không còn mới tách ra, như vậy rất khó coi.
Chúng con tách ra thì con vẫn là con của người, đại ca với con vẫn là huynh đệ, hết thảy đều không thay đổi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...