Vì đã là giờ cơm trưa nên Quang Quang và Hiếu Chính xin phép trở về nhà, sau đó chiều sẽ quay lại làm việc, nhưng vợ chồng Hàn bá tổ phụ không muốn để họ về, cứ nhất định giữ họ ở lại ăn cơm. "Hiếu Mẫn, con đi thông báo cho ông nội của hai đứa nhỏ, nói với ông ấy rằng Quang Quang và Hiếu Chính sẽ ăn trưa ở đây." Hàn bá tổ phụ ra lệnh cho cháu trai nhỏ của mình chuyển lời đến nhà bên cạnh, Hàn Hiếu Mẫn đáp ông một tiếng liền đi ngay. Quang Quang đành phải ở lại, dù sao hai nhà cũng là huyết thống, hai người bọn họ cũng chỉ là đứa trẻ ăn cơm cũng không có gì to tát. Cháu trai lớn và cháu trai thứ hai của Hàn bá tổ phụ đã thành thân và có con, chỉ có Hàn Hiếu Mẫn vẫn chưa đủ tuổi thành thân, nhà ông cũng đang trồng 20 mẫu đất, Hàn Đức Lộc và Hàn Đúc Thọ đã trở thành một thợ mộc học việc khi còn trẻ.
Về quê, hai anh em được nhận một số tiền trợ cấp nghề mộc để phụ giúp gia đình trong mùa thất bát nên cuộc sống của gia đình ông cũng khấm khá hơn nhà Quang Quang rất nhiều. Buổi trưa, nhà Hàn lão gia tử ăn cháo kê, ăn kèm mỳ Tam Hà (mì đậu, mỳ ngô, mỳ lúa mì.), một đĩa khoai tây chiên, một đĩa dưa chuột nguội, một đĩa cà tím nướng, một đĩa canh, đậu xanh.
Mặc dù cũng không có thịt ăn nhưng không khí trong nhà Hàn lão gia tử rất yên bình, cha hiền, con hiếu thảo, anh em kính trọng. Sau khi ăn xong, mọi người bắt tay vào làm công việc dọn dẹp đơn giản, thời đại này tuy chưa có thuốc trừ sâu nên trái cây dại luôn bị rắn rết và côn trùng bò vào nên chúng ta cần chú ý vệ sinh sạch sẽ. Sau đó, đại đường huynh của Xuân Hoa, Hàn hiếu Khánh mang đến một cái sọt có hàng trăm que tre nhỏ, hắn lo lắng hỏi: "Nếu làm cái này nhiều như vậy có bán hết không?" Quang Quang và Xuân Hoa nhìn nhau cười, "Chúng ta hãy thử trước, nếu chúng ta không thể bán thì chúng ta sẽ ăn hết." Nghe xong mọi người trong sân cười phá lên. Xuân Hoa, Hiếu Chính, Hiếu Mẫn, bao gồm cả bà Vương, tất cả đều đến để giúp xâu chuỗi trái cây, Quang Quang cũng nói với mọi người rằng họ cũng có thể xâu nhiều loại trái cây lại với nhau, để những loại nhiều màu sắc được gói trong đường sẽ đẹp hơn. Sau đó Quang Quang vào bếp cùng Tống Thị và Dung thị làm đường màu, tất nhiên Tống thị là người châm lửa, Dung thị là người ngào đường và phủ đường lên.
Quang Quang chỉ định hướng độ nóng và màu đường thôi.
À một điểm nữa là tỷ lệ đường phèn và nước phải chuẩn, nếu không sẽ không nấu được đường nâu đẹp và vừa. Theo yêu cầu của Quang Quang, Hàn Đức Lộc đã làm ba thanh bằng cỏ để họ cắm kẹo hoa quả vào, thực ra rất đơn giản, đó là buộc rơm khô hoặc rơm lúa mì vào các thanh gỗ đã chuẩn bị sẵn, thuận tiện có thể gắn kẹo hồ lô bọ đường . Nếu tráng đường nhiều lần, những viên kẹo trái cây này sẽ dính lại với nhau. Khi tất cả đã hoàn thành, có hơn hai trăm sợi dây được quấn lại, đây là lần đầu tiên mọi người làm được nhiều đồ như vậy, họ khá hài lòng, nếu có thể bán hết thì họ sẽ càng vui hơn. Sau khi hẹn sáng mai sẽ lên thị trấn sớm, Quang Quang và Hiếu Chính trở về nhà. Vừa về đến nhà, Tiểu Liên đứng ở trong sân liền ngăn cản hai người, "Tổ mẫu gọi huynh và tỷ." Quang Quang và Hiếu Chính nhìn nhau, trái tim của họ đập thình thịch, bà Trần có phát hiện ra điều gì không? Bước vào phòng chính, liền thấy Ông Hàn và bà Trần đã ở đó, Giang thị đang ngồi với bà Trần, và hai chị em Hàn Hỉ Nhi, Hàn Nhạc Nhi đang khâu vá trên giường ở phòng trong. " Gia gia, nãi nãi ." Quang Quang và Hiếu Chính vội vàng gọi ông cụ Hàn và bà Trần một cách ngọt ngào. Ông Hàn lộ ra một chút mỉm cười, "A, Hiếu Chính cùng Quang nhi đã trở về rồi đấy à?" "Gia gia, người tìm chúng cháu sao?" Quang Quang biết bà Trần cố ý tìm bọn họ hỏi vấn đề này, so với bà Trần, ông Hàn dễ nói chuyện hơn. Ông Hàn cười tủm tỉm nói: "Ồ, buổi trưa Hiếu Mẫn tới nói các cháu giúp bọn họ hái mấy quả dại nên giữ ở lại ăn cơm." "À, cái này.
Chúng cháu không giúp được gì nhiều.
Không vác được nặng nên hái mấy trái dâu rừng chẳng ai thèm lấy." Trần thị bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Quả dại không người thèm ăn, ở nhà người ta làm gì? Ở nhà ăn không được đúng không? Vậy tại sao không lấy trái cây về nhà hiếu kính với chúng ta?" Hiếu Chính chạy nhanh ra ngoài và mang vào một số trái cây còn lại trong giỏ, " Nãi nãi, chúng cháu không có quên bà, quả vẫn còn ở đây." Giang thị cầm lấy cái gùi xem xét thấy bên trong chỉ là một chút cỏ dại dâu quả mận còn có không ít rau dền diệp tử, nhịn không được bĩu môi: "Thôi đi, ta coi có cái gì tốt đâu?" Ông Hàn không hài lòng liếc nhìn Giang thị: "Ngươi nói cái gì, đây đều là bảo bối của ta chạy một đường chạy lên núi mang về, sao không thấy Hiếu Vũ bưng bát nước cho vợ chồng già chúng ta? cũng không còn nhỏ nữa, mỗi ngày chơi bời đây đó, giống như một tên lưu manh còn không học giỏi, nhìn lại Hiếu Chu và Hiếu Diên mà xem, còn có thể đi làm công." Trần thị cười khẩy: "Làm công cái gì vậy? Tôi còn chưa thấy một xu nào của hai đứa nó." Ông cụ Hàn bị bà Trần làm cho sửng sốt, ông không nói gì thêm, bởi vì lời bà Trần nói là thật, Hàn Đức Hưng đưa Hiếu Chu cùng Hiếu Diên đến quán rượu làm bồi bàn hai ba năm, cũng chỉ nói rằng quán rượu phụ trách ăn ở, và rằng họ vẫn còn nhỏ nên đang học việc không có lương. Giang thị ánh mắt chuyển qua, tập trung vào Quang Quang cùng Hiếu Chính, "Vậy tại sao các ngươi lại hái những quả dại già cỗi đó cho nhà người ta làm gì? Có ăn hết không?" Quang Quang phớt lờ Giang thị, và nói với ông Hàn, "Gia gia, chúng cháu vừa định nói với ông, chị Xuân Hoa và anh Hiếu Mẫn sẽ đến thị trấn để bán trái cây dại và rủ chúng con làm bạn đồng hành cùng, để tiện hỗ trợ hay gì đó.
Bà Vương nói, nếu lấy được tiền, chúng cháu cũng sẽ được chia một ít." Ông Hàn vui vẻ đáp: "Đi thì đi, bà Vương là đang khách sáo, tiểu tử ngươi cũng chỉ là đi tham gia cuộc vui, có thể giúp được gì cho người ta?" Quang Quang và Hiếu Chính đều còn trẻ, không giúp ích được gì cho công việc đồng áng, Vương thị đã nói như thế nên Hàn lão gia rất vui vì có chuyện như vậy, trước đây bởi vị Trần thị mà mối quan hệ giữa hai gia đình không được tốt lắm, nay tiểu bối hai nhà thường xuyên đi lại cũng là một điều tốt. Nhưng bà Trần lại cúi gằm mặt: "Đi cái gì mà cái đi? Trong thị trấn nhiều người như vậy, nếu bị kẻ khác lừa gạt bắt cóc, các người sẽ không khóc được sao? Hơn nữa, rau cỏ cho heo trong nhà ăn cũng không có người cắt, y phục trong nhà cũng không có người giặt giũ.
Đều là công việc, các ngươi việc trong nhà thì không làm, đối với việc nhà người khác thì lại rất siêng năng. Quang Quang và Hiếu Chính không nói chuyện với bà Trần, họ chỉ nhìn ông Hàn, chờ đợi ông ấy nói chuyện. Ông Hàn bị đám tiểu bối nhìn chằm chằm, vừa rồi đã hứa với bọn họ thế mà bà Trần lại không để cho ông chút mặt mũi, ông có chút ngượng ngùng, cho nên ông Hàn nói với cháu mình với vẻ mặt ủ rũ: "A, Quang nhi Hiếu Chính, ngày mai các cháu cứ đi đi." Quang Quang và Hiếu Chính vừa bỏ chạy ngay khi được ân xá. Nhưng cuộc cãi vã giữa ông Hàn và bà Trần từ phòng chính phát ra càng lúc càng gay gắt, một lúc sau ông Hàn chắp tay sau lưng đi ra, quay lại giận dữ hét: "Ta không nói chuyện với bà, nói cái gì cũng không rõ ràng, ta không hiểu được bà muốn gì, thật đúng là vớ vẩn chẳng nói lý." Rồi mặc cho bà Trần mắng nhiếc bên trong thế nào, ông Hàn vẫn ra ngoài và lang thang trên cánh đồng một mình. Quang Quang và Hiếu Chính không dám chạm mặt bà Trần, cả hai ngoan ngoãn trở về phòng. Quả nhiên, khi Hàn Đức Bình và Lâm thị trở lại vào buổi tối liền bị bà Trần gọi lên mắng mỏ vô cớ, bà Trần cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Lúc trời còn chưa sáng, Quang Quang bị Lâm thị dậy sớm đánh thức, sau khi rửa mặt sơ qua, Quang Quang và Hiếu Chính mối người cầm một cái bánh ngô đi ra ngoài. Trời chưa sáng, việc treo đèn lồng thắp sáng trong các hộ gia đình chưa phổ biến ở nông thôn nên khắp nơi vẫn tối om. Khi nàng ra khỏi nhà, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy ba bóng đen, nhưng hóa ra họ là Dung Thị, Hàn Hiếu Mẫn và Xuân Hoa, ba mẹ con cõng gùi trên lưng. Dung thị nói rằng bà ấy lo lắng bọn họ còn quá nhỏ và sẽ không an toàn khi lên thị trấn nên đã cùng nhau đi. Năm người bọn họ không có đi nhờ xe, vì vậy tất cả đều chậm rãi đến Lệ Hoa trấn. Thôn Đại Liễu cách thị trấn sáu dặm về phía đông, con đường đất nhỏ có chút không bằng phẳng, mấy người đi bộ nửa giờ mới đến nơi, lúc này trời đã sáng, mặt trời đang từ từ nhô lên từ phía đông. Lệ Hoa trấn là một cổ trấn có lịch sử lâu đời, diện tích rất rộng, hơn nữa còn là đường giao thông huyết mạch, thương nhân đi từ nam chí bắc phần lớn đều phải quá cảnh ở đây nên tương đối phồn thịnh. Trời vừa rạng sáng, hai bên đường người đi bộ dần dần nhiều lên, giữa trung tâm là một cái ngã tư đường, đủ loại cửa hàng. Băng qua đường, Dung thị dẫn mọi người đến phố Đại Tây, Ở đây là phố đi bộ, có vô số tiểu thương và hàng rong, người đi bộ cũng náo nhiệt và đông đúc. "Bán ở đây đi." Dung thị chọn một khoảng đất trống, đặt cái thúng xuống. Sau đó, Hàn Hiếu Mẫn lấy ra những chiếc bánh rơm chứa đầy kẹo hồ lô từ chiếc giỏ sau lưng cao nửa người, và nhìn lượng người qua lại đang tăng dần. Dung thị chưa từng kinh doanh hay buôn bán cái gì, mở miệng lo lắng: "Sao không có người nào tới xem một chút nhỉ ?" Xuân Hoa cũng có chút lo , "Ta thấy các sạp hàng khác đều có người chủ động đến hỏi giá." Chỉ là vấn đề thời gian, những người bán hàng quen thuộc này đều có khách quen nên không cần rao bán, trước đây chưa có ai bán kẹo như của họ, cũng là những gương mặt xa lạ, không có người đến hỏi cũng là bình thường. Quang Quang cười ha ha, nghĩ ra một cái ý kiến hay, "Đừng sợ, xem ta một chút." Quang Quang tiến lên một bước, lớn tiếng kêu: "Các vị đại thẩm, đại nương, đại tẩu đại tỷ tỷ mau vào xem đi, kẹo hồ lô ngọt ngào, không ngọt thì không lấy tiền, kẹo hồ lô ngọt ngào đi.
Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, mua không được lại tiếc, mau đến xem đi, xem thử kẹo hồ lô không mất tiền, vị chua và ngọt rất ngon..." Tiếng rao của Quang Quang không chỉ lanh lảnh dễ chịu mà cách ăn nói cũng khá lạ, hơn nữa những thứ họ bán chưa từng thấy bao giờ nên nhanh chóng thu hút một nhóm các đại gia và vợ trẻ đến xem, đặc biệt là khi lũ trẻ con phố thị chảy nước miếng khi nhìn thấy trái cây đỏ tươi bọc đường. "Đây là cái gì? Ăn ngon không?" "Kẹo hồ lô? Chúng làm bằng đường phèn à? Đừng có dọa người ta, được không?" "Kẹo bọc đường phèn này bán như thế nào?",.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...