Sau khi đặt tên xong, hai người họ cũng trở về nhà bếp, họ chuẩn bị một số vật liệu để chuẩn bị công việc chế tác.
Trước khi rời đi thì Hạo Thiên cũng không quên ra lệnh cho Hắc Hắc phải canh chừng đại bàng vàng, nó cũng rất nghe lời mà ở trước mặt đại bàng, nhìn chằm chằm.
Trong tình huống bị nhìn chằm chằm như thế thì đại bàng vàng cũng không dám cử động gì cả, nó đứng im và cũng không còn mổ vào dây thừng như trước nữa.
Trở lại nhà bếp, Hạo Thiên ngồi xuống chiếc giường tre, Diệp Ngân hỏi: “Sao thế? Chân vẫn còn đau lắm hả?”
“Cũng không đau lắm nhưng hơi đau lưng nên ngồi nghỉ một lát!” Hạo Thiên cũng không giải thích gì nhiều, nói tiếp: “Cô biết đại bàng vàng sao?”
“Anh muốn dùng biện pháp nào để thuần hóa đại bàng vàng?” Diệp Ngân gật gật đầu nói tiếp: “Liệu có thành công không? Nếu thất bại thì sẽ như thế nào?”
“Cô đừng lo! Sẽ chẳng thất bại đâu! Mà nếu thất bại thì đại bàng vàng sẽ chết và chúng ta có thịt chim ăn, nếu chúng ta muốn!” Hạo Thiên tự tin rằng mình sẽ thuần hóa được loài vật kêu ngạo này.
“Còn về biện pháp thì khá đơn giản, chỉ là hơi mất công sức mà thôi!” Hạo Thiên trầm ngâm nói.
“Biện pháp đó như thế nào?” Diệp Ngân tò mò nhìn chằm chằm Hạo Thiên.
“Cô làm gì nhìn chằm chằm tôi thế?” Hạo Thiên có vẻ ngại ngùng, nói tiếp: “Chúng ta sẽ canh đại bàng vàng, không cho nó ăn và ngủ!”
“Nếu vậy anh phải canh suốt 24/24 sao? Ai có thể canh cho nổi mấy ngày?” Diệp Ngân lo lắng.
“Không phải mình tôi mà là tất cả chúng ta, bao gồm cả Hắc Hắc!” Hạo Thiên nghiêm túc nói tiếp: “Chúng ta sẽ chia nhau ra canh, ba người chúng ta sẽ chia buổi ra canh, sáng là cô, chiều là Hắc Hắc, tối là cô, khuya là tôi.
Cứ như thế chúng ta luân phiên nhau dày vò đại bàng một chút!”
“À, tôi hiểu rồi!” Diệp Ngân nhìn hắn một cái rồi hỏi tiếp: “Nhưng làm vậy có ổn không? Đại bàng vàng liệu sẽ bị thuần hóa nếu không do một người canh?”
“Cô đừng lo, thực chất ngày xưa khi con người khi thuần hóa chúng, họ cũng không thức đêm canh, họ chỉ bỏ đói đại bàng cho đến khi kiệt sức, nhưng quãng thời gian khá dài.” Hạo Thiên tuôn ra một tràng rồi dừng lại hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Lý do chúng ta thức canh không cho đại bàng ngủ là để rút ngắn thời gian, tăng sự đói khát cộng với mệt mỏi.”
“Lỡ như đại bàng chết thì sao?” Diệp Ngân có vẻ lo lắng.
“Không dễ chết vậy đâu! Đại bàng được xem là chúa tể bầu trời mà!” Hạo Thiên nghiêm túc nói.
Diệp Ngân gật đầu, hai người họ cũng không nói gì nữa mà chia ra chuẩn bị làm việc.
Thuần hóa đại bàng vàng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nó cần rất nhiều thời gian và công sức, với khả năng của con người thì rất khó để mà thức trắng liên tiếp nhiều ngày.
Thức trắng đêm trong ba ngày đã có thể gây chết người, nếu không sao thì vẫn có thể gây ra rất nhiều tác hại.
Nói sơ qua một chút về đồng hồ sinh học cơ thể:
“Từ 21 – 23 giờ là quãng thời gian hệ miễn dịch (bạch cầu lymph) bài độc (đào thải chất độc), lúc này nên giữ trạng thái yên tĩnh hoặc nghe âm nhạc thư giãn.
Từ 23 giờ – 1 giờ sáng là quãng thời gian bài độc của gan, cần tiến hành trong khi ngủ say.
Từ 1 giờ – 3 giờ sáng là thời gian bài độc của mật, cũng cần thực hiện trong giấc ngủ say
Từ 3 giờ – 5 giờ sáng là thời gian bài độc của phổi.
Cũng chính là lý do tại sao mà người đang mắc bệnh ho lại hay ho dữ dội vào lúc này, bởi hoạt động bài độc đã chạy đến phổi.
Vì thế, không nên dùng thuốc chống ho để tránh gây cản trở việc đào thải các chất cặn bã trong người vào lúc này.
Từ 5 giờ – 7 giờ là khoảng thời gian ruột già bài độc, cho nên cần đi vệ sinh vào lúc này.
Từ 7 giờ – 9 giờ là lúc ruột non hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất, cho nên cần phải ăn sáng.
Những người đang phải trị bệnh tốt nhất ăn sớm hơn, từ trước 6h sáng, còn với người ăn dưỡng sinh thì ăn trước 7 giờ sáng.
Những người không ăn sáng cần thay đổi thói quen xấu này, dù có đợi đến 9, 10 giờ mới ăn cũng tốt hơn là không ăn.
Do đó, khi không được ngủ, cơ thể sẽ không có cơ hội bài tiết chất thải và tích tụ lại trong cơ thể.
Khoảng mười phút sau, hai người họ từ trong nhà bếp đi ra, trên tay đang cầm một số vật gì đó.
Kế hoạch thuần hóa đại bàng vàng cũng được thực hiện ngay trong hôm nay, Diệp Ngân cầm cây trúc và ngồi xuống trước mặt đại bàng vàng một khoảng cách nhất định.
Rửa sạch công cụ, Hạo Thiên đem cái lu gốm đặt lên đống lửa, đổ nước, xương cốt và mấy cái đầu lợn rừng vào.
Kể từ khi đặt chân lên hòn đảo này, dù có thu thập được rất nhiều thứ nhưng Hạo Thiên chưa từ bỏ phí bất cứ thứ gì, đồ có thể ăn được sẽ cất trữ hoặc ăn còn đồ không ăn được thì trữ vào bình gốm, thứ vứt đi thì làm mồi cho cá hoặc cho bẫy cá.
Mỡ lợn ban đầu cũng đã được Hạo Thiên thắng thành mỡ và tóp mỡ; gân lợn thì rút ra rồi đem phơi nắng cho khô, để dùng cho việc thay dây cung và làm dây thừng; răng nanh lợn rừng thì cắt ra làm đồ trang trí; da lợn cũng được làm sạch dùng làm ga giường…
Nội tạng heo lúc trước không ăn hết, Hạo Thiên cũng đã đem đi tìm chỗ đào xuống một cái hố rồi để cho hư thối, đặt bẫy cũng không hết nên phải làm thế để thu lại mấy con dòi.
“Dòi (hay còn gọi là giòi) là dạng ấu trùng trong giai đoạn trưởng thành của loài ruồi.”
Nấu cao lợn rừng cũng không phải chuyện gì phức tạp, chỉ cần đem rửa sạch sẽ xương rồi đem nấu lên cho tới khi collagen thuỷ phân ra là được.
Công việc này cũng chỉ phức tạp ở khâu xử lý xương:
“Xương chọn xong, đem đun sôi 30 phút với nước, dùng đũa khuấy đánh lộn hàng giờ cho róc hết thịt và gân còn dính ở xương, dùng bàn chải tre hay lông thép chải, cọ cho hoàn toàn hết thịt, gân.
Rửa lại nhiều lần bằng nước sạch.
Xương làm sạch xong đem phơi nắng (nắng to) hoặc sấy 50-60°C cho khô.
Phơi nắng thì xương trắng đẹp và hoàn toàn không có mùi tanh, tốt hơn.
Xương phơi sấy khô đem cưa thành từng đoạn mười centimet, chẻ nhỏ, dùng nạo sắt nạo hết tuỷ và lượt xương xốp ở trong đem rửa sạch rồi ngâm tẩm.”
Còn sau khi xử lý xương ban đầu thì thì chỉ việc đun sôi liên tục trong 24 giờ, cạn nước, cho thêm nước sôi vào, luôn luôn giữ cho nước ngập xương.
Sau 24 giờ thì rút nước chiết lần thứ nhất đem cô riêng.
Tiếp tục thêm nước sôi vào thùng xương cho ngập như trên và đun sôi liên tục trong 24 giờ nữa, cạn cho thêm nước sôi.
Nhóm lửa, để sẵn củi gỗ bên cạnh, Hạo Thiên nói với Diệp Ngân một tiếng rồi trở vào hang động ngủ một giấc để chuẩn bị cho thức canh vào buổi đêm.
Diệp Ngân phải vừa canh đại bàng vàng vừa phả canh cái lu gốm mà Hạo Thiên đang nấu xương lợn rừng, làm cho cô nàng phả luôn tập trung vào hai việc cùng lúc.
Lúc trước Hạo Thiên sẽ không dễ dàng mà nhờ vả Diệp Ngân làm nhiều việc như vậy, hắn giờ cũng đã an tâm phần nào nhờ cái đêm mà cô nàng sẵn sàng đối đầu nguy hiểm mà đi tìm hắn.
Ngày đầu tiên đại bàng vàng tinh thần tất nhiên rất cứng rắn, nó không hề nhắm mắt được bởi vì cô nàng Diệp Ngân ‘thánh thiện’ kia đang ngồi trước mặt nó.
Đại bàng vàng khi nhìn thấy cô nàng dùng cây trúc chọt chọt vào đất ở gần dưới chân nó thì nó cũng chỉ đưa một bên mắt nhìn về phía cô nàng, dường như nó cũng chẳng quan tâm gì.
Diệp Ngân biết điều đó nên cố tình chọc nó vài cái rồi cũng thôi, cô nàng cũng đâu rảnh rỗi mà quay sang chỉnh lại củi lửa thêm nước các thứ rồi lại nhìn đại bàng vàng.
Thấy cô nàng đi làm việc khác là ngay lập tức đại bàng vàng lại mổ sợi dây thừng, cũng chẳng để đại bàng được thỏa mãn, Diệp Ngân đã gõ một cái vào thanh trúc ngay dưới chân nó.
Đại bàng giật mình một cái rồi lại đứng yên, gió thổi hiu hiu, thời tiết nóng bức, Diệp Ngân tìm một chỗ trú nắng ở gần đó, còn đại bàng vàng thì vẫn luôn nhìn về phía cô nàng.
Đến chiều tối, Hạo Thiên vẫn chưa thức dậy, cô nàng Diệp Ngân cũng chỉ quanh quẩn bên đống lửa và đại bàng vàng, nghĩ tới chuyện đã không còn bình gốm để trữ đồ, cô nàng cũng thừa lúc nước, củi đã làm xong thì ngồi nặn thêm một số bình gốm.
……
Khoảng bảy giờ tối, Hạo Thiên thức dậy, hắn cùng Hắc Hắc chuẩn bị đồ ăn rồi đổi ca với Diệp Ngân, cô nàng cũng bàn giao công việc cho hắn rồi cô cũng lên giường đi ngủ.
Đại bàng vàng vẫn như cũ, khí thế vẫn y nguyên, mạnh mẽ và sắt bén.
Hạo Thiên cũng không quan gì mấy, hắn ngồi xuống trước mặt nó và bắt đầu chế tác thêm bình gốm rồi nung gốm.
Làm xong công việc, Hạo Thiên cũng không nhàn rỗi, hắn đêm đống da heo đã xử lý xong ra bắt đầu chế tác quần áo…
Tuy hắn làm quần áo không được đẹp nhưng có đồ để che chắn khi bộ đồ đang mặc bị ướt cũng là điều đáng quý rồi.
“Tít --- Người chơi đã làm được quần áo từ da lợn rừng, nhận được 300 điểm tích lũy.”
Sau một hồi làm quần áo, Hạo Thiên cũng đã làm được hai bộ, một bộ cho hắn và một cho Diệp Ngân.
Trên đảo không có bàn chải đánh răng, từ hôm lên đảo đến bây giờ hắn và Diệp Ngân cũng chỉ dùng mấy cây gỗ nhỏ đập nát rồi dùng, công dụng cũng khá nhưng làm đau nướu răng.
Hắn quyết định sẽ chế tạo bàn chải đánh răng, lông của lợn rừng cũng không phải thứ bỏ đi, hắn đã giữ lại nhằm mục đích sẽ làm bàn chải.
Đem thanh tre nhỏ điêu khắc thành hình dạng của bàn chải đánh răng, Hạo Thiên cẩn thận khoét từng lỗ nhỏ ở đầu bàn chải rồi xỏ từng sợi lông lợn qua sao cho giống với bàn chải là được.
Còn về phần cố định lông để chúng không bị rớt ra thì Hạo Thiên dùng đoạn dây thừng nhỏ buộc cố định lại rồi cắt một ít da lợn áp lên, cứ như thế, cá bàn chải đầu tiên của hắn tự làm đã ra đời.
“Tít --- Người chơi đã làm được bàn chải đánh răng, nhận được 200 điểm tích lũy.”
Làm thì vẫn ra dáng nhưng thực sự quá xấu, hắn xoa xoa hai mắt rồi chuẩn bị làm món khác.
[Đúng là chỉ có Diệp Ngân mới phù hợp với mấy công việc làm đồ thủ công mỹ nghệ này!]
Cũng thôi suy nghĩ, Hạo Thiên đục lỗ trên răng nanh lợn rừng rồi xỏ dây thừng qua là hoàn thành sợi dây chuyền đầu tiên.
“Tít --- Người chơi đã làm được dây chuyền, nhận được 300 điểm tích lũy.”
Dù cho đã làm được rất nhiều đồ vật nhưng Hạo Thiên cũng không rời mắt khỏi đại bàng vàng, nó vẫn vậy, dáng đứng hiên ngang, đầu quay sang một bên.
“Vẫn cố gắng mạnh mẽ thế à?” Hạo Thiên nhìn chằm chằm.
Đại bàng vàng vẫn không có chút nhúc nhích nào cho đến hừng đông, đổi ca cho Diệp Ngân, Hạo Thiên chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn thật nó rồi đi ngủ một giấc.
Bàn giao lại lượng công việc đêm qua, hắn làm được một cái bàn chải đánh răng, Diệp Ngân tiếp tục làm thêm được năm cái.
Cô nàng cũng làm thêm năm, sáu cái bình gốm, các thứ…
Ngày thứ ba, họ đã nung được không ít đồ gốm, cũng coi như phần nào hoàn thành lượng công việc mà họ đặt ra.
Ngày thứ tư, Diệp Ngân chế tác thêm được ba mươi mũi tên đá, Hạo Thiên cũng gần như hoàn thành công việc nấu cao.
Trải qua bốn ngày nấu, căn bản đã thành công, nước trong lu đã đặc sệt lại và chỉ còn rất ít.
Có lẽ sẽ mất thêm một ít thời gian nữa để có thể hoàn toàn thành cao lợn, nó sẽ giống như thạch rau câu vậy!
Dù cho giá trị dinh dưỡng của nó cực lớn nhưng về mùi vị thì khá nhạt nhẽo.
“Tít --- Người chơi đã nấu được cao, nhận được 200 điểm tích lũy.”
Để có thể trữ lại trong nhiều ngày tới, Hạo Thiên đem nó đi hong gió cho khô lại, khi đó chúng sẽ cứng và có thể dễ dàng cất trữ.
Ngày thứ năm, hai người họ vẫn làm việc và vẫn canh đại bàng vàng cho đến ngày tiếp theo thì bắn đầu có biến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...