Nguyên Thu bận rộn một chút rồi kêu đầu bếp tới nướng, mình cầm cần câu đi câu cá, Bích nhi vội đi theo che dù, Nguyên Thu cười nói “Nơi này nhiều cây, cành cây cũng đan chung một chỗ với nhau, che hết nắng rồi mà có gió từ hồ thổi qua, rất nhanh mát, không cần che dù, ngươi đi nướng thịt ăn đi.
Bích nhi nghe vậy đi nướng một ít tôm, bỏ lên mâm đưa tới cho Nguyên Thu, huynh muội Hạ gia ngồi dưới cây lặng lẽ nhìn Tây Hồ nói chuyện, Cố Sơn nằm trên cỏ nhắm mắt lin dim, bên cạnh Sĩ Hành nói vài câu, thấy hắn ngủ vội chạy lại chỗ Nguyên Thu cầm cần câu câu cá.
Nguyên Thu và Sĩ Hành không nói chuyện câu nào khoảng chừng hai khắc, cần câu động, Sĩ Hành đứng lên dùng sức kéo, một con cá trắm cỏ hơn ba cân bị vứt lên cỏ, nhảy loạn không ngừng. Nguyên Thu thấy hưng phấn để cần câu của mình xuống đi bắt cá, con cá vừa lớn vừa trơn tay nàng nhỏ không ngừng trượt ra ngoài.
Sĩ Hành cười lớn đem cá bỏ vào thùng, gỡ lưỡi câu khỏi môi cá, hào hứng bừng bừng tiếp tục câu cá, Nguyên Thu giơ thùng lên cười nói “Sĩ Hành ca ca câu thêm vài con nữa, muội nướng cho mọi người ăn” Sĩ Hành cười đáp, trên thuyền có người nhận cá từ tay Nguyên Thu, mổ bụng làm sạch cá, ướp gia vị theo yêu cầu của Nguyên Thu, lại ướp thêm hành gừng khử mùi tanh, bôi dầu hai mặt mới đem nướng.
Nướng hai khắc cá chín, Nguyên Thu gọi phòng bếp đem cá nướng xong, đem tương ớt làm ngó sen, khoai tây, măng, dưa chuột mấy loại rau cải xào qua để dưới đáy khay, dem cá đặt lên trên. Đầu bếp rưới hạt tiêu, dầu hương lên cá nướng, nhất thời mùi hương bay quanh bốn phía, đầu bếp vội đem cá bày lên bàn.
Sĩ Hành thấy cá chín quăng cần câu chạy lại, ngồi bên bàn cầm đũa ăn thử một miếng, Cố Sơn nghe mùi mơ màng ngồi dậy, Hạ Tử Nghiệp dẫn muội muội chạy lại nói “Sao ta còn ngửi thấy mùi thơm?”
Nguyên Thu chợt nhớ thịt gà bao lá sen đang chôn dưới đất, vội cho người tắt lửa, đem gà bới ra ngoài, bỏ bùn đất, mùi thịt bay vào mũi, người làm vội bưng thịt gà lên.
Cố Sơn đang ăn cá nướng, thấy thịt gà trên bàn, vội gắp ăn thử một ít, nhai tỉ mỉ nửa ngày nói “Không chỉ thịt tươi mới, mùi thơm nồng, còn có mùi lá sen, ăn thật ngon”
Sĩ Hành cũng không nói chuyện, chỉ lo cuối đầu ăn không ngừng, Tử Yên ăn liền hai miếng cong miệng nói “Nguyên Thu muội không nói sớm có đồ ăn ngon như thế, làm hại ta vừa rồi ăn rất nhiều thịt nướng, giờ không còn bụng để ăn gà nữa”
Hạ Tử Nghiệp chụp lên tay Tử Yên an ủi nói “Không sao, muội muội, ca ăn giúp phần của muội” Mọi người nghe vậy cười lớn, Nguyên Thu đã ăn no tám phần, ăn thêm vài miếng thì cũng gác đũa.
Sĩ Hành ăn một hồi nói “Cố muội, gà này đặt trong đất ăn thật ngon, nó tên gì?”
Nguyên Thu cười nói “Có tên nhưng hơi bất nhã một chút, gọi là “Gà ăn mày””
Cố Sơn đang ngậm chân gà, nghe mà thịt rớt cả vào chén, ho sặc sụa không ngừng, Sĩ Hành thấy mọi người kinh ngạc không thôi, vội nhân cơ hội Hạ Tử Nghiệp gắp cách gà chưa kịp ăn vớt ra, vừa gặm vừa cười nói “Các ngươi chỉ là tục nhân, chỉ cần ăn ngon là được, quản tên nó làm gì”
Hạ Tử Nghiệp nhìn chằm chằm cách gà trong miệng Sĩ Hành, gắp một miếng thịt gà vào miệng hận hận nhai. Tử Yên và Nguyên Thu bị hành động của hắn chọc cười không ngừng. Dù sao lúc trước mấy người ăn không ít đồ, vì vậy cũng không ăn được nhiều. Nguyên Thu lựa mấy miếng ức gà cho Bích nhi và nha đầu của Tử Yên ăn, còn lại thưởng cho đầu bếp.
Tử Yên ôm bụng nói “Hôm nay ăn nhiều hơn thường ngày, về không thể không mập lên một vòng rồi”
Sĩ Hành cười nói “Ai mà không ăn nhiều, ta cảm thấy ăn ngon mà chơi vui, về chúng ta bảo đầu bếp làm ăn”
Nguyên Thu cười nói “Mấy thứ này chỉ nên thỉnh thoảng ăn thôi, ở nhà làm ăn lại thấy không được ngon mà mấy loại này cũng không dễ tiêu hóa, ăn thường xuyên ảnh hưởng dạ dày”
Mọi người tìm mảnh đất bằng phẳng ngồi xuống, nói chuyện xưa dần dần mặt trời ngả về tây, Sĩ Hành gọi mọi người lên thuyền hoa, vốn một đường trở về, nhưng Tử Yên nghe Nguyên Thu nói muốn xem, thuyền hoa liền ngừng ở nơi có nắng chiều chiếu qua núi. Mọi người ngồi trên sàn thuyền, lẳng lặng nhìn mặt trời ngã về tây, bóng dáng tháp Lôi Phong chiếu vào hồ ảnh tháp ngang trời giống như một cái lồng, chung quanh tháp sóng dạt vào đều bị ánh chiều nhuộm một mảng hoàng kim, hồ, rừng, trời chiều nối liền một mảnh đẹp không sao tả xiếc.
Tử Yên không khỏi than thở, ngay cả Nguyên Thu cũng đang nhìn, Sĩ Hành thấy sắc trời đang tối dần liền phân phó lái thuyền về. Xe ngựa các phủ đã chờ bên bờ từ lúc nào, bọn hạ nhân sốt ruột, thấy tiểu chủ tử từ trên thuyền hoa xuống khấn niệm A di đà phật, gấp rút thỉnh an, kéo chủ tử về nhà.
Về phủ, Cố Sơn, Nguyên Thu đi phòng lớn thỉnh an, Cố Lễ và Lý thị đã ăn tối từ sớm, đang ngồi uống trà, thấy hai người trở về cũng theo hỏi ăn gì, chơi gì, Cố Sơn kể chuyện đồ nướng mà mặt mày hớn hở nói, làm Cố Lễ nổi lên hăng hái, lại nghe Nguyên Thu làm thơ bảo nàng đọc một lần.
Nguyên Thu đọc thơ, Cố Lễ nghe kinh sợ hỏi nàng học ai làm thơ, Nguyên Thu vội nói “Nữ nhi cũng học cả thơ trong phòng, rồi nghe tiên sinh nói qua quy tắc cách luật một chút, hôm nay đánh bạo làm một bài, chỉ là thấy thú vị, không thể coi như biết cách”
Cố Lễ gật đầu nói “Mặc dù thơ đơn giản nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, lại chưa học nghiêm chỉnh. Ta thấy Thu nhi về sau không cần đi theo ca ca học, xin một sư phụ về dạy riêng học cầm kì thư họa cũng học thêm một ít thơ phú”
Lý thị vội nói “Thật tốt, Thu nhi có chút học thức, tuy ta có học một chút nhưng vài năm nay đã quên hết bảy tám phần rồi, chỉ có thể dạy nàng một chút da lông, có sư phụ giỏi dạy cho nàng, không chỉ tương lai Nguyên Thu có tiền đồ, ngày thường ta cũng thanh thản một chút”
Nguyên Thu nghe vậy không kìm được vui mừng, vội vàng hành lễ với Cố Lễ và Lý thị, Lý thị lôi kéo nàng, cười nói với Cố Lễ “Đứa nhỏ này xưa nay thông minh, cũng không uổng công lão gia thương nàng”
Cố Lễ nhìn Nguyên Thu hết sức hài lòng, dặn dò hai người thêm chút rồi để hai người đi về.
Lý thị thấy đã trễ, để cho bọn nha đầu đem nước tắm vào rồi cho bọn họ lui ra, mình ra sau bình phong hầu hạ Cố Lễ tắm rửa.
Cố Lễ nằm trong thùng Lý thị đấm lưng cho hắn, Cố Lễ chợt hỏi “Nguyên Dung ở trong am gần một tháng, đã an phận chút nào chưa?”
Lý thị nói “Phái người đưa thơ đi hồi âm nói thứ nữ nhà Tuyên phủ sứ Lâm đại nhân tên Tuyết Diên đi với mẫu thân vào am dâng hương, gặp Nguyên Dung từ đó cách mấy ngày lại vào am nói chuyện với nàng. Xưa nay nghe Lâm phu nhân nói Tuyết Diên cũng không an phận, mẹ đẻ tuy là thiếp nhưng là biểu muội của Lâm đại nhân. Mặc dù không có gia thế nhưng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lâm đại nhân, hai người tình cảm sâu nặng, Lâm đại nhân rất sủng tiểu thiếp này. Nên Lâm phu nhân cũng không tiện trong nom thứ nữ này, chỉ sợ Nguyên Dung gặp nàng nhiều cũng không tốt”
Cố Lễ nghe xong mới nói “Lâm đại nhân cũng thật hồ đồ, làm sao nghe có chút ý tứ sủng thiếp diệt thê. Nhưng chuyện này cũng là chuyện nhà của người khác, chúng ta không tiện nghị luận. Ta cảm thấy không thích nha đầu kia gặp Nguyên Dung”
Lý thị vừa tắm cho Cố Lễ vừa cười nói “Tháng trước cũng đến ba bốn lần, người đến là khách không tiện ngăn cản”
Cố Lễ nằm một lúc nói “Ngày mai cho người kêu nàng trở về. Mấy tháng nữa là ngày sinh của lão phu nhân, để cho nàng ở trong phòng cầu phúc cho lão thái thái”
Lý thị cười nói “Lão gia nói đúng, muốn nàng chép bao nhiêu kinh phật đây?”
Cố Lễ nói “Để nàng trước ngày sinh lão thái thái một tháng chép xong một ngàn bảng ”
Lý thị tính toán thời gian, chỉ còn không đến ba tháng, liền cười nói “Thời gian hơi eo hẹp, không biết nha đầu kia có chép kịp không?”
Cố Lễ hừ nói “Chính là để cho nàng vội không suy nghĩ cái khác, tìm thời cơ đưa nàng trở lại kinh thành đi”
Lý thị nghe vậy sắc mặt vui mừng, thanh âm vẫn như cũ nói chuyện với Cố Lễ đang đưa lưng về phía mình, đợi Cố Lễ rửa mặt xong, Lý thị sai nha hoàn thay nước cho mình rửa mặt, trải màn xuống.
Cố Lễ nghe thấy mùi u hương trên người Lý thị, trong lòng vừa động ôm nàng vào ngực, hôn môi nàng, Lý thị nhắm mắt đáp lại Cố Lễ trong lòng vui mừng.
Vốn là một tháng hơn phân nữa Cố Lễ ở chỗ Lý thị, còn lại là chạy qua chỗ Trương di nương, từ lúc Nguyên Dung làm mất thể diện ở tiệc rượu, Cố Lễ phạt cấm túc Trương di nương, một tháng chỉ đến viện của nàng hai lần. Hôm nay Trương thị bị đánh, Cố Lễ không đặt chân đến viện của Trương thị, cả ngày chỉ ở phòng lớn, làm Lý thị có cảm giác tân hôn ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Lý thị ăn điểm tâm xong, phái người tới đón Nguyên Dung, đợi đến đêm Lý thị lo lắng thúc giục vài lần, quản gia mới báo nhìn thấy xe nhị tiểu thư đang ở xa xa.
Lý thị mới hạ tâm xuống, ngồi phòng lớn dùng trà chờ Nguyên Dung tới thỉnh an, ai ngờ đã lâu cũng không thấy bóng dáng của Nguyên Dung, chỉ có mama đi đón một mình trở về còn mang một phong thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...