Lý thị thu lại tất cả những người mình đem từ Hàng Châu nằm vùng ở trong phủ về phân đến các vị trí, Nguyên Thu tra được những chổ sơ hở trong sổ sách cho người đi điều tra còn sai Cố Hải âm thầm điều tra thôn trang bên ngoài của Cố Liên ở đâu, mau bao nhiêu ngân lượng.
Qua 2, 3 tháng sau rốt cuộc Ngô thị có thể xuống giường thì mới biết Lý thị đã nắm đại quyền cũng đuổi toàn bộ thân tín của mình ra khỏi Cố phủ không khỏi giận dữ, đánh Tử Trúc xong lại chạy tới đại phòng cãi nhau với Lý thị. Nói Lý thị lất át mình còn nói thuốc men của mình uống không đủ ngay cả cơm đều là ăn thứ còn sót lại.
Lý thị nghe vậy kinh ngạc nói “Cơm canh hằng ngày của người đều là do lão thái thái thông qua mới đưa đến cho ngươi lời này của ngươi không phải là bêu xấu ta sao?” lão thái thái gật đầu nói “thức ăn hằng ngày của ngươi đâu có kém, ngay cả thức ăn của đại tẩu ngươi còn không bằng ngươi, chỉ nói ngươi là bệnh nhân không thể thua thiệt ngươi” Ngô thị chống nạnh cười lạnh nói “Nàng nhất định là có ác ý trong lòng, cho lão thái thái nhìn là tốt, ra ngoài đổi thành cơm thừa”
Lý thị nghe không nói gì nữa, Ngô thị cho là Lý thị sợ, tính tình càng phát ra, lập tức liền la lối om sòm lăn lộn. Lý thị chỉ chờ Ngô thị gây không ra dạng gì mới mở miệng “Ta vốn là nghĩ ngươi quản phủ nhiều năm cũng cho ngươi vài phần thể diện vì vậy thay ngươi che đậy nhiều chuyện. Hôm nay ngươi đã nói ta không ra gì như thế ta cũng không thể không tính trướng với ngươi”
Ngô thị cứng cổ mắng “Ngươi thì có trướng gì mà tính với ta? Ta không sợ, có thì lấy ra xem”
Lý thị liền cho người đi lấy sổ sách, chỉ chỗ bị thiếu hụt cho lão thái thái xem, lại đưa gia sản tự Ngô thị và Cố Liêm đặt mua gia sản cho lão thái thái nhìn. Ngô thị lúc đầu cãi cố sau lại thấy Lý thị đọc mấy cái liền diệt hơn phân nữa khí thế của Ngô thị.
Lão thái thái lúc đầu cho là mình lén lút mua gia sản cho tiểu nhi tử bị phát hiện, trên mặt có chút lúng túng, đợi Lý thị đọc tỉ mỉ từng cái ra, vẻ mặt không khỏi thay đổi. Lý thị đọc xong giơ giấy trong tay lên hỏi Ngô thị “Chưa ở riêng ngươi lại cầm tiền công mua tài sản riêng còn nói gì?”
Ngô thị lúc đầu ỷ vào lão thái thái đau lòng Cố Liêm cứng rắn cãi lại cho đến khi lão phu nhân mắng “Suốt ngày gạt ta nói việc này không có tiền, chuyện kia không có bạc, cũng không biết đã gạt đi bao nhiêu bạc của ta. Ta chỉ cho là tiền công không còn sợ đói sẽ khó xem mặt mũi, mấy năm này đều cho ngươi cầm mấy ngàn lượng bạc ra ngoài ai ngờ bị ngươi cầm trong tay” Nói xong cầm gậy đánh Ngô thị.
Ngô thị vừa né vừa cãi lại nói “Là ngài nói gia nghiệp này tương lai đều là của tam phòng chúng ta, ta lấy trước thì có làm sao?”
Lão thái thái vì dụ dỗ Cố Liêm mới nói ra những lời như vậy, nhưng hôm nay Cố Liêm càng không có tiền đồ, Mỹ Ngọc lại không leo lên được nhà quyền quý, vốn là trong lòng đã phai nhạt. Mà Cố Lễ không chỉ có chức quan tam phẩm, Nguyên Thu tương lai là Thế tử phi, tâm lão thái thái sớm đã đặt ở đại phòng. Ngô thị lại ngay trước mặt Lý thị nói lời nói mình đã trôi qua lão thái thái thẹn quá hóa giận, đem điểm cuối cùng thiên vị tam phòng cũng đánh mất, trên mặt vừa trắng vừa đỏ mắng “Ngươi đồ không nghe lời, thứ bất hiếu, lại còn nói như vậy bố trí ta còn không vả miệng cho ta”
Mắt Ngô thị đỏ ngầu kêu lên “Lúc đại phòng ở Hàng Châu, bên cạnh người chỉ có ta hầu hạ ngày ngày nói dụ dỗ ta, lại len lén giúp chúng ta đặt mua tư sản thì nói như thế nào? Hôm nay đại phòng về người thấy bọn họ có tiền có quyền liền đi bợ đỡ, qua sông rút cầu thì không nói còn tội gì kết bang kết hội đi đạp lên đầu ta. Thua thiệt ngài còn là thân cô của ta cũng không biết thân sơ trong đó”
Lão thái thái nghe tức giận khí huyết dâng lên thân thể run run “Đây là thái độ ngươi nói chuyện với bà bà? Còn không quỳ xuống cho ta, đồ trời đánh, thật là uổng công ta thương ngươi nhiều năm như vậy, để xem ta có đánh ngươi ra cửa hay không”
Ngô thị nghe muốn đánh nàng ra cửa tức giận nhảy dựng lên chỉ lão thái thái mắng “Người cho là người thật thương ta, cũng chỉ sợ ta quản gia không cho ngươi ăn mặc nên dụ dỗ ta thôi. Hôm nay quay đầu giúp người khác đạp ta, còn tốt nhắc đến lúc trước, ban đầu ngươi đồng ý với tam phòng ta cái gì? Hôm nay lật lọng phản lời ngươi không sợ tổn hao phúc đức?”
Lão thái thái tức giận dựa vào nha hoàn toàn thân phát run, Lý thị thấy hai người nói tất cả những lời không nên nói mới mở miệng khuyên Ngô thị “Đều là người một nhà cần gì nói như vậy. Ngươi lấy bạc ra bù chỗ thiếu là được rồi ta che giấu thay ngươi, không đưa các ngươi đến tộc chịu phạt”
Ngô thị quay đầu mắng Lý thị “Ngươi đừng giả bộ tẩu tử tốt của ta, ngươi nói tam phòng chúng ta có tư sản chẳng lẽ đại phòng các ngươi không có tư sản sao? Ta cũng không tin các ngươi ở bên ngoài làm quan nhiều năm như vậy chỉ giao mấy lượng bạc kia về nhà là hết. Chắc hẳn đã giấu đi một phần lớn”
Lý thị giận quá hóa cười “Nếu là như vậy ngươi đi tra đi, ta cũng không sợ”
Ngô thị cười lạnh nói “Ngài là mẹ ruột của thế tử phi tương lai ai dám to gan tra ngươi, chính là tra được cũng chỉ cần ngươi nói một câu là đồ cưới của ngươi người khác làm gì được ngươi? Người nào không biết Lý gia là quan lại thế gia, ai dám khi dễ ngươi? Không giống chúng ta Ngô gia là nông thôn tiểu môn tiểu hộ, thật vất vả bay lên được cành cao cũng không mang theo người trong nhà chỉ lo nịnh nọt người khác”
Lão thái thái thấy Ngô thị tha một vòng lại mắng mình, lập tức một búng máu phun ra ngoài, Lý thị thấy thế nhanh chóng lau cho lão thái thái, tay không ngừng vuốt ngực lão thái thái, quay đầu phân phó người đi tìm đại phu. Ngô thị thấy lão thái thái bị mình làm cho giận khạc máu mới có chút sợ chỉ cứng rắn nói “Chỉ không cần bảo chúng ta bù chỗ thiếu hụt, làm gì đều được” Lý thị thấy Ngô thị trong lời nói có khiếp đảm cũng không để ý đến nàng nữa.
Lão thái thái vuốt ngực nửa ngày mới ổn lại, lôi tay Lý thị nói “Cho mời tộc trưởng đến đây” Lý thị đồng ý. Ngô thị vẫn cứng rắn nói “Mời tộc trưởng ta cũng không đem tiền ra” Lý thị lười cùng nàng nói chuyện liền cho người đuổi nàng ra ngoài. Ngô thị đứng trong sân mắng nửa ngày thấy quả thật có người ngồi xe đi mời tộc trưởng lúc này mới tỉnh lại, vội vàng chạy về viện lấy tất cả đồ bao bọc lại, cất tất cả khế ước bán nhà lấy rương nhỏ khóa kĩ bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...