Cố Liêm thấy vậy không để ý đến Tôn thị chỉ ôm chân lão thái thái khóc ròng “Mẫu thân, cứu nhi tử” lão thái thái bị hắn làm choáng váng không có cách nào đành nói với Tôn thị “Nhà Trương gia cũng có chút căn cơ, Bảo Châu gả qua cũng không coi như bôi nhọ nàng”
Tôn thị tức giận mặt lúc trắng lúc đỏ, quỳ gối trước mặt lão thái thái nói “Nếu mẫu thân muốn cưỡng ép đem Bảo Châu gả cho Trương gia, ta là bất cứ giá nào cái mệnh này cũng không cần cũng cầu xin trong tộc làm chuyện này cho rõ ràng. Nếu là trong tộc mặc kệ ta sẽ đi cáo quan là tam lão gia bán trộm cháu gái lừa gạt tiền tài”
Lão thái thái tức giận một hơi thiếu chút không thông, hận không thể đánh Tôn thị mấy cây gậy. Lý thị thấy Tôn thị xưa nay chỉ biết khích bác li gián cũng không nghĩ nàng vì nữ nhi có thể đánh cược như vậy, không khỏi sinh ra hảo cảm với nàng. Lão thái thái còn muốn mắng Tôn thị, Lý thị thật sự nhìn không được mở miệng nói “Nhị đệ muội nói mặc dù không xuôi tai nhưng cũng có mấy phần đạo lí. Chuyện này vốn là tam phòng gây ra không có việc lại lấy nữ nhi huynh trưởng thay mình đi giấu tội. Theo ta thấy, tam lão gia nên lấy Mỹ Ngọc gả cho Trương gia, bằng không bị đi kiện cũng không có đạo lí gì mà nói”
Lão thái thái đỡ nha hoàn ngồi phịch trên giường liều mạng khóc ròng “Các ngươi đây là muốn náo chết ta sao? Một hai đứa đều không cho ta tỉnh tâm”
Lý thị thấy lão thái thái lại có xu thế ăn vạ la lối om sòm liền làm bộ nói “Nếu trong nhà không có chuyện gì ta phải đi Liêm Thân Vương phủ một lần cũng nói việc này cho thái phi biết còn phải khải tấu thánh thượng nữa”
Lão thái thái nghe không khóc nổi nữa vội vịn nha đầu đến trước mặt Lý thị lôi nàng nói “Không phải vừa rồi rất tốt đẹp hay sao? Sao còn muốn đi đến chỗ thái phi”
Lý thị cười lạnh nói “Tam lão gia lừa gạt tiền tài là sự thật, hắn không nỡ gả con gái đi trả nợ, tương lai vỡ lỡ chuyện Trương gia ra không khỏi lôi kéo Nguyên Thu vào, đến lúc đó để Nam Bình Quận Vương phủ biết chúng ta có vài cái miệng nói cũng không rõ. Không bằng hiện tại ta đi nói trước tương lai thánh thượng trách tội xuống muốn đánh muốn giết cũng không quan hệ gì đến ta”
Cố Liêm nghe chữ giết không khỏi đổi sắc mặt ngay cả lão thái thái cũng hoảng hồn “Chẳng lẽ sẽ bị chém đầu hay sao?”
Lý thị thở dài nói “Tuy nói lúc ấy tiên hoàng ưng thuận không can thiệp hôn sự của Quận Vương phủ, cho phép tự động hôn phối. Nhưng dù sao Quận Vương phủ cũng là hoàng thân quốc thích, ngày đó định thân đã khải tấu cho hoàng thượng biết, Tông Nhân phủ cũng đã lên hồ sơ. Tam lão gia trong lúc Nguyên Thu định thân đã lén lút thu tiền người khác đây chính là coi rẻ hoàng thất chém đầu cũng không quá đáng”
Cố Liêm thấy Lý thị cho người lấy áo choàng muốn đi ra ngoài vội quỳ xuống khóc ròng nói “Cầu xin đại tầu đừng đi ta đáp ứng hôn sự chỉ nói ngày đó hứa là Mỹ Ngọc hôm nay liền đem Mỹ Ngọc gả cho nhà hắn”
Ngô thị nghe vậy ngã nhào trên đất, mặt đầy nước mắt khóc ròng “Trương thiếu gia là đứa không có tiền đồ, tương lai Mỹ Ngọc nhà chúng ta sẽ như thế nào a?”
Tôn thị cười lạnh nói “Ngày đó đệ muội là khen Trương thiếu gia lên đến trên trời, chỉ muốn đem nữ nhi nhà khác gả đi cho ngươi lấy bạc. Hôm nay lại lấy Mỹ Ngọc nhà ngươi không phải là báo ứng hay sao?”
Ngô thị còn muốn náo Cố Liêm liền mắng nàng “Ngươi đồ hỗn đản, không lấy Mỹ Ngọc chẳng lẽ muốn ta chết sao?” Lúc này Ngô thị mới ngừng nghỉ, chỉ yên lặng ngồi dưới đất rơi lệ. Cố Liêm bò qua dập đầu với lão thái thái “Thừa dịp hôm nay trời còn chưa tối, ta đi trước Trương gia đáp lời tránh để hắn cáo quan hại tính mạng của nhi tử”
Lão thái thái khóc ròng nói “Bên phủ hầu tước phải trả lời như thế nào?”
Lý thị suy nghĩ một lúc nói “Cũng may chưa đổi bát tự chi bằng ngày mai ta thay lão thái thái đi một lần che giấu chuyện này đi”
Tôn thị đứng nghe một lúc trong lòng có chủ ý cầu xin Lý thị nói “Bảo Châu còn chưa hứa cho ai, chi bằng ngày mai đại tẩu thay ta dò hỏi thử xem thế nào”
Lý thị ngạc nhiên nói “Xưa nay không phải ghét bỏ tiểu công tử phủ hầu tước là thứ xuất mà lại tái giá hay sao, sao bây giờ lại muốn gả nữ nhi qua?”
Tôn thị thở dài nói “Dù sao lão gia chúng ta chỉ là tiểu quan Ngũ phẩm. Bảo Châu có thể gả vào phủ hầu tước cũng xem như nàng có phúc khí. Mặc dù là tái giá nhưng trước đó cũng không có sinh con, Nếu tương lai đứa bé kia có chí khí cũng có thể lấy được một chức quan, Bảo Châu cũng xem như hết khổ”
Lý thị gật đầu nói “Nếu vậy ngày mai ta đi hỏi một chút, nếu được mọi người đều vui mừng. Nếu không được phủ hầu tước nếu kiện tam lão gia lừa gạt hôn sự ta cũng mặc kệ”
Lý thị vừa nói xong, Cố Liêm ngã ra trên đất lão thái thái vội nói “Đại nhi tức, ngươi đừng hù dọa hắn nữa”
Lý thị cười lạnh “Ta cũng không hù hắn, mặc dù bên ngoài thì xong mọi chuyện, ta trở lại mới từ từ tính sổ với tam phòng”
Trong lòng lão thái thái lúc này cũng có chút giận Cố Liêm gây chuyện lại lo lắng trong nhà sẽ bị hạch tội nên cũng không nói đỡ cho hắn. Lý thị lấy cớ viết thiệp đưa đi Hầu phủ trở về phòng mình, buổi tối đó Cố Lễ về Lý thị đem đầu đuôi câu chuyện ngọn nguồn nói rõ với Cố Lễ. Cố Lễ nghe Cố Liêm không để ý đến danh tiếng của nữ nhi mình lấy lí do kết thân cầm bạc nhà khác nổi giận, chân trần xỏ giày trực tiếp đến viện lão thái thái cầu xin lão thái thái thực thi gia pháp với Cố Liêm.
Lão thái thái mệt mỏi một ngày lại bị dọa mấy lần cảm thấy cả người mệt mỏi, giờ nàng thấy Cố Lễ nổi giận, nghĩ khuyên lơn vài câu lại không còn sức. Cố Lễ chỉ quỳ gối trước mặt lão thái thái cầu xin gia pháp, lão thái thái âm thầm suy nghĩ, những chuyện này trước mắt cần đại phòng giải quyết không tốt chiết mặt mũi hắn chỉ đành nói “Đệ đệ ngươi mắc lỗi lớn đáng lí nên chịu phạt. Giờ phụ thân ngươi đã không còn ngươi là huynh trưởng liền thay phụ thân ngươi dạy hắn đi”
Cố Lễ nghe vậy liền dập đầu với lão thái thái, đi từ đường thực thi gia pháp. Cố Liêm lớn nhỏ gì cũng là quan viên, Cố Lễ muốn thực thi trượng hình cũng để ý mặt mũi hắn vì vậy chỉ phạt hắn quỳ từ đường sao chép gia pháp. Cố Liêm đã bốn mươi mấy tuổi ban ngày bị đánh lại bị Lý thị dọa mấy lần. Buổi tối vừa định ngủ lại bị bắt quỳ từ đường chép gia pháp, mấy trận kinh hoàng làm cho hắn cả kinh giày vò sinh ra bệnh. Sáng hôm sau Cố Lễ đi từ đường xem thấy Cố Liêm bất tỉnh đã lâu.
Lý thị ăn xong điểm tâm ngồi xe đi Phụ Quốc công phủ, lão thái quân thấy Lý thị đích thân đến, hết sức vui mừng nhắc lại ngày trao đổi thiếp canh với Lý thị. Lý thị đành nửa thật nửa giả đem hôn sự của Mỹ Ngọc và Trương gia nói. Lúc đầu lão thái quân nghe Mỹ Ngọc cho phép nhà khác có chút không vui sau lại nghe là diệt tôn nhà mẹ đẻ sắc mặt mới hòa hoãn. Lý thị thấy lão thái quân có chút giãn ra liền nhân cơ hội nhắc đến Bảo Châu.
Lão thái quân vốn là không thích một nhà Cố Liêm, ban đầu muốn kết thân cũng là thuận miệng nhắc đến. Cho đến khi nghe tam tiểu thư Cố gia hứa cho thế tử Nam Bình Quận Vương mới động ý niệm kết thân, mở miệng nói muốn lấy Mỹ Ngọc làm tôn tức. Lúc trước lão thái quân chỉ gặp Mỹ Ngọc một lần chỉ nhớ nàng dáng dấp mượt mà bộ dáng thật tốt cái khác cũng không nhớ kĩ. Hôm đó sinh nhật Nguyên Thu lại thấy bộ dáng tham ăn của Mỹ Ngọc trong lòng có chút không vui. Nhưng mối hôn sự này nhất định phải kết lão thái quân mới ước hẹn với lão thái thái.
Bây giờ lão thái quân nghe Lý thị nói chi thứ hai có một cô nương chưa gả cho người liền mơ hồ nhớ đến thiếu nữ ngồi bên cạnh Nguyên Thu hôm đó vội hỏi Lý thị “Ngươi là nói cô nương ngồi bên cạnh Nguyên Thu hôm đó, khuôn mặt hình trứng mắt mi xinh đẹp mặt một thân áo hồng phải không?”
Lý thị cười nói “Lão thái quân thật kĩ tính”
Lão thái quân cười nói “Hôm đó ta thấy tướng mạo nàng tốt nhưng không biết nữ nhi nhà ai, ai ngờ là cô nương nhà ngươi”
Lý thị cười nói “Vậy không biết lão thái quân có đồng ý không?” lão thái quân nghe nói Cố Nghi cao hơn Cố Liêm một phẩm cấp, người mặc dù cổ hủ mềm yếu một chút nhưng cũng là chính phái huống chi Bảo Châu lại tốt hơn Mỹ Ngọc làm gì không đồng ý? Vội đáp lời ưng thuận. Chỉ nói trước coi ngày nào tốt đổi thiếp canh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...