Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

“Gia…”, Vãn Chiếu nhẹ gọi khiến Nhiếp Tuyên mở mắt, bên người có xúc cảm mềm mại, khiến cho khóe miệng hắn nhếch lên vui sướng, tay duỗi ra, liền đem thê tử ngọt ngào ôm vào trong lòng ngực: “Mèo Con, Mèo Con…”, hắn thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của nàng. “Ưm…” Mèo Con nhăn mặt nhăn mày, miệng lầu bầu một tiếng, mặt nghiêng sang một bên né tránh tay hắn, đem mặt dụi vào trong lòng ngực của hắn. Nhiếp Tuyên biết ngày hôm qua nàng mệt muốn chết, nhưng mà… “Mèo Con, mau thức dậy, nếu không dậy liền không kịp đi thỉnh an” Thanh âm nam nhân?! Mèo Con sợ tới mức mở to mắt, cả người co rụt lại, lại bị Nhiếp Tuyên chặt chẽ ôm lấy: “Ngoan, mau , tuổi mẹ đã lớn, thức rất sớm, chúng ta sớm một chút qua thỉnh an, chờ ăn xong cơm trưa, lại ngủ tiếp được không?”. Hắn ôn nhu dỗ, nhìn thấy vẻ mặt Mèo Con xa lạ nhìn hắn, không khỏi khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?” Mèo Con mới đầu nhìn thấy Nhiếp Tuyên chấn kinh một chút, lúc sau lại nghĩ tới tối hôm qua vô cùng thân thiết, không tự chủ được đỏ mặt, thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, Nhiếp Tuyên cúi đầu nở nụ cười, buông nàng ra: “Vào đi!” Cửa phòng mở ra, Vãn Chiếu mang theo một đám nha hoàn, cầm chậu và dụng cụ súc miệng tiến vào. Mèo Con trừng con ngươi, nhớ tới lúc trước mẹ dạy nàng, sáng sớm thức dậy, phải trước tiên hầu hạ chồng rửa mặt chải đầu xong, sau đó mới có thể tự mình rửa mặt chải đầu, nàng từ trong chăn chui ra, thân thủ muốn lấy quần áo mặc vào. Nhưng mà thân thể vừa chui ra khỏi chăn, không khí lạnh liềnđánh úp lại, nàng run run đã bị một đôi tay ôm trở về, ấm áp chăn chặt chẽ đem nàng bao lấy, Mèo Con thần tình đỏ bừng lui ở trong chăn, nàng đều đã quên bản thân không mặc quần áo. “Vãn Chiếu, đem khăn đến đây”. Nhiếp Tuyên nhẹ giọng trách cứ nói: “Thật là, coi chừng cảm lạnh” Mèo Con đỏ mặt, mặc hắn dùng khăn ấm lau người cho mình, nhớ tới đêm qua tựa hồ hắn cũng làm chuyện này, mặt liền càng đỏ. Nhiếp Tuyên giúp nàng lau người xong, bảo Vãn Chiếu đem quần áo ấm tiến vào. Chờ sau khi hai người mặc quần áo xong, Nhiếp Tuyên mới bảo Vãn Chiếu vào thu dọn giường, bảo bọn nha hoàn hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu. Sau khi rửa mặt súc miệng xong, Mèo Con ngồi ở trước bàn trang điểm bảo nha hoàn chải đầu, lúc này bọn nha hoàn bưng điểm tâm sáng. Mèo Con hoang mang nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên mỉm cười nói: “Buổi sáng lúc thỉnh an còn phải chờ thật lâu mới có thể dùng bữa, hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên, trước ăn một chút”. Hắn chỉ vào chén canh tổ yến ôn nhu nói: “Ta biết nàng sáng sớm thích uống nước nóng, sau này uống canh tổ yến đi, canh tổ yến dù sao cũng bổ hơn nước nóng!” Mèo Con nhìn chén canh tổ yến nho nhỏ kia, không khỏi cười gật gật đầu. Nhiếp Tuyên thấy nàng cười vui vẻ, cũng khẽ cười, tiến lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ôn nhu nói: “Tổ yến tuy là thứ tốt, nhưng cũng không thể ăn nhiều, cho nên ta bảo không làm nhiều lắm”. Hắn lôi kéo nàng ngồi vào trên ghế nói: “Trước ăn một chút, ít uống nước, bằng không một hồi chống đỡ không nổi” Mèo Con nghe lời hắn săn sóc, trong lòng ấm áp: “Dạ!” Nhiếp Tuyên thấy trên mặt nàng tuy không tỏ vẻ gì, nhưng thái độ đối với hắn cũng thân thiết không ít, đối hành động của hắn vô cùng thân thiết, cũng không cứng ngắt, không khỏi hơi hơi mỉm cười, muốn đút nàng ăn điểm tâm. Mèo Con thấy hành động của hắn vô cùng thân thiết, thẹn thùng cúi đầu, đẩy tay hắn ra, chú ý tới nha hoàn trong phòng một đám mắt mắt xem mũi xem tim, cũng không có ngẩng đầu, thần sắc gợn sóng không dậy nổi, nàng thùy hạ mi mắt, che lại đáy lòng khiếp sợ. Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng không được tự nhiên, biết nàng da mặt mỏng, vung tay lên, Vãn Chiếu khuất thân dẫn bọn nha hoàn lui xuống. Nhiếp Tuyên thấy nha hoàn đều đi rồi, mới đem nàng ôm vào trong lòng, khẽ hôn cái trán của nàng, cười khẽ nói: “Như thế này tốt rồi đúng không?” Mèo Con mặt đỏ hồng trừng mắt liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng yêu kiều, mừng rỡ cười ha ha. Sau khi Mèo Con được Nhiếp Tuyên đút mấy muỗng, không khỏi kinh hoảng nói: “A, có thể bị trễ hay không?” Nhiếp Tuyên cười đè nàng lại, cười nói: “Chúng ta thức sớm hơn một canh giờ, không sao”. Hắn yêu thương nói: “Ta biết lúc trước nàng dậy trễ, ở đây chỉ chỉ có thể ủy khuất nàng” Mèo Con lắc lắc đầu nói: “Cái ngày không tính là ủy khuất, ngủ sớm dậy sớm, đối với thân thể cũng tốt” Nhiếp Tuyên nhẹ nhàng cười, vỗ nhẹ lưng của nàng, lại dỗ nàng ăn một khối điểm tâm, mới nói: “Được rồi, không cần ăn quá no, một hồi còn phải dùng đồ ăn sáng a!”. Nói xong liền gọi nha hoàn tiến vào, hầu hạ hai người mặc quần áo đàng hoàng. Chờ lúc hai người xuất môn, còn chưa đến giờ mẹo, một đường đi, lúc đến nơi cũng vừa lúc. Mèo Con ngửa đầu cảm kích nhìn hắn, Nhiếp Tuyên thừa dịp nha hoàn không chú ý, lặng lẽ tiến đến bên tai nàng ôn nhu nói: “Một hồi có gì ủy khuất, nàng đều nhịn, trở về ta sẽ bồi thường cho nàng!” “Dạ!” Mèo Con mỉm cười gật gật đầu. Nhiếp Tuyên thân thủ cầm tay nhỏ bé của nàng, giúp đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó tự mình cũng nhảy lên, giải thích với Mèo Con: “Nhà chính và nhà chúng ta có chút xa, hiện tại thời tiết cũng lạnh, không bằng ngồi xe qua đó !” Mèo Con gật gật đầu, lúc đến nhà chính, quả nhiên người đến còn rất ít. Sau khi Nhiếp Tuyên xuống xe, Mèo Con được Vãn Chiếu giúp đỡ, từ từ xuống xe, liền nhu thuận đi theo phía sau hắn. “Nhị thúc, nhị thẩm, tới thật sớm !”. Một tiếng cười khẽ tiếng vang lên, Mèo Con giương mắt nhìn lên, một thiếu phụ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu được nha hoàn giúp đỡ bước đến, nhìn thấy nàng cùng Nhiếp Tuyên, liền tiến lên hành lễ. Nhiếp Tuyên chỉ mỉm cười gật gật đầu với nàng, thiếu phụ kia liền tiến lên lôi kéo Mèo Con nói: “Nhị thẩm, người còn nhớ ta không? Ngày hôm qua chúng ta đã gặp mặt” Mèo Con mỉm cười gật gật đầu nói: “Ta có nhớ!”. Nàng là Tô thị, con dâu của đại ca Nhiếp Tuyên, Nhiếp gia đại thiếu phu nhân, nghe nói nàng đại tẩu của Nhiếp Tuyên không có quản lý nhà cửa, tất cả đều là do Tô thị quản. Con mắt Tô thị đảo qua một vòng, che miệng cười khẽ nói: “Nhị thẩm, sáng sớm trời còn lạnh, lão phu nhân còn chưa triệu chúng ta vào, chúng ta vào nhà ngồi một tí đi” Mèo Con có chút chần chờ, không khỏi giương mắt nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên mỉm cười gật gật đầu với nàng, nàng liền để Tô thị lôi kéo nàng đi vào sương phòng, nha hoàn trong phòng thấy hai người vào, vội vàng cười vén rèm cho hai người, dâng trà. Mèo Con tự biết bản thân minh như thế nào, còn chưa tính là bọn họ lại là thế gia, lại nói mình vốn là tân nương, giả bộ ngại ngùng, Tô thị có hỏi mới đáp. Nhiếp gia thâm sâu, nàng ở trong muốn giúp đỡ cũng không có, vẫn là tạm thời giả bộ ngoan ngoãn một chút, chờ thăm dò tình huống xong hẳn nói. May mắn Tô thị là người cực kỳ đúng mực, nói chuyện cũng thoả đáng, không hỏi vấn đề gì làm cho nàng khó xử, hai người trò chuyện, Mèo Con cũng dần dần thả lỏng xuống. Tô thị vừa cùng Mèo Con nói chuyện, vừa bất động thanh sắc đánh giá Mèo Con, chỉ cảm thấy nàng trừ bỏ xinh đẹp, tính tình nhu thuận ra, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà nhị thúc ra ngoài nhiều năm, có thiên hương quốc sắc nào mà chưa từng thấy qua chứ? Dung mạo Cố thị cũng không phải xuất sắc nhất, nàng còn nhớ rõ trước kia lão phu nhân có một nha hoàn lên là Tình Không, luận tư sắc cũng đẹp như Cố thị, lúc nàng hầu hạ lão phu nhân cũng được nhiều chủ tử để mắt, nhưng lão phu nhân lại thương nhị thúc mà đem qua chỗ nhị thúc để hầu hạ. Nhưng mà ba năm trước sau khi nhị thúc trở về thì bắt Tình Không đi lấy chồng. Mèo Con chịu đựng ánh mắt của Tô thị, hai mắt buông xuống chăm chú nhìn vào hoa văn trên chén trà, mỉm cười. Lúc này người cũng dần dần nhiều lên, nữ quyến phần lớn đều là những nhà gần kề, cười rộ cùng nàng và Tô thị chào hỏi. Lúc này Mèo Con không khỏi may mắn, Nhiếp Tuyên địa vị cao, nữ nhân nơi này tuy rằng phần lớn tuổi so với nàng lớn hơn, nhưng mà người có địa vị cao hơn so với nàng không có nhiều người, nàng chỉ cần nhận quà tặng, chào hỏi cũng không nhiều lắm. Sau một lúc mọi người hàn huyên, liền có nha hoàn đến mời mọi người đi vào cấp lão thái gia, lão phu nhân chào. Mèo Con là tân nương, hôm nay là nàng và Nhiếp Tuyên diễn. Nhiếp lão thái gia hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy con dâu nhỏ, thấy nàng dịu ngoan nhu thuận, liền mỉm cười gật gật đầu, ý bảo nha hoàn đem quà gặp mặt cho nàng. Nhan thị đã gặp nàng trước đó, tự nhiên cũng sẽ không khó xử nàng, sau khi làm lễ xong, liền bảo nha hoàn nâng nàng dậy. Sau đó bảo nàng chào hỏi vài vị trưởng bối, Mèo Con đi theo Nhiếp Tuyên nhất nhất bái kiến, mọi người thấy lão thái gia cùng Nhan thị thích nàng dâu này như thế, tự nhiên cũng sẽ không khó xử nàng. Sau khi Mèo Con dâng trà, lễ gặp mặt xem như xong, liền bảo nàng đứng dậy. Mèo Con lại may mắn bởi địa vị Nhiếp Tuyên cao, trưởng bối muốn nàng dập đầu thật sự không nhiều lắm, sau đó tiểu bối mới tiến lên chào nàng. Chờ sau khi chào hỏi xong xuôi, đã qua một canh giờ, mà nàng thân là nàng dâu, sau khi hầu hạ cha mẹ chồng ăn sáng xong, mới có thể ăn cơm, suy nghĩ một chút, nàng càng cảm kích Nhiếp Tuyên đã săn sóc. Sau khi người một nhà ăn xong điểm tâm, Nhan thị lôi kéo tay Mèo Con, cười nói: “Vừa mới rời nhà, ở đây có quen không? Trí Viễn đối với con có tốt không?” Mèo Con xấu hổ đỏ mặt, sợ sệt gật đầu, Nhan thị thấy nàng vẻ mặt thẹn thùng, không khỏi cười nói: “Đối với con tốt là được rồi, ta còn chờ con sớm sinh cho ta một đứa cháu béo mập trắng trẻo !” Mèo Con nghe xong, trên mặt đỏ ửng càng sâu, cúi đầu thật thấp, Nhan thị cười lôi kéo nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Nha đầu này, da mặt thật là mỏng, về sau làm sao mà phục chúng đây? Làm sao mà làm chủ mẫu đây?”. Nàng nhìn Vãn Chiếu bên cạnh Mèo Con, hé miệng cười nói: “Khó trách Trí Viễn lại đem Vãn Chiếu tới bên cạnh con” Mèo Con nhếch miệng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đó là do phu quân thấy con không có nha hoàn thiếp thân, mới đem Vãn Chiếu đến giúp con”. Nàng chỉ có hai nha hoàn là Xuân Nha, Thu Thực, nhưng mà lễ nghi của hai nàng, làm cho ma ma mà Nhan thị phái tới phi thường không hài lòng, Mèo Con chỉ có thể bảo hai người trước chuyên tâm học lễ nghi, quy củ, nếu học không giỏi, đừng nói là ma ma, ngay cả Mèo Con cũng không có khả năng để hai người ở lại Nhiếp gia, như vậy không phải là hại các nàng sao? Nhiếp Tuyên thấy bên nàng không có nha hoàn thiếp thân, liền trước bảo Vãn Chiếu lại đây hầu hạ nàng. Nghe xong lời nói của Nhan thị, nàng cảm thấy được chuyện kỳ quái, Nhiếp gia này có lão phu nhân, đại phu nhân còn có thiếu phu nhân, làm sao mà đến phiên nàng quản a? Nhan thị nói vói Vãn Chiếu: “Nhị phu nhân tuổi còn nhỏ, lại vừa mới rời nhà, ngươi hầu hạ phải cẩn thận” “Dạ!” Vãn Chiếu cung kính nói. Nhan thị cười tủm tỉm nói với Mèo Con cười tủm tỉm: “Ta cùng lão thái gia tuổi đã lớn, luôn muốn vợ chồng các con ở bên cạnh, con nếu không có việc gì, khuyên bảo Trí Viễn một tí, thường xuyên trở về ở vài ngày, không cần phải vội vàng xuất ngoại” Mèo Con bị Nhan thị không đầu không đuôi nói mấy câu, làm cho như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể nhất nhất đáp ứng, Nhan thị lôi kéo tay nàng, nói nửa ngày. Mèo Con dựa vào lời của Nhan thị, phụ họa vài câu, lại cùng nàng nghe hát, sau khi hầu hạ bà dùng xong ngọ thiện, mới được Vãn Chiếu giúp đỡ trở lại viện của mình, lúc gần đi Nhan thị đưa cho Mèo Con một cái hộp gỗ. “Nhị phu nhân, người có đói bụng không? Có muốn nô tỳ chuẩn bị một chút điểm tâm không?” Mèo Con che miệng đánh ngáp nói: “Không sao a, ta chỉ hơi mệt, nghĩ muốn ngủ một lúc”. Cùng Nhan thị nói chuyện thật là một việc làm chết tế bào não. Vãn Chiếu nghe xong, vội bảo người ta trải giường chiếu, hầu hạ nàng tháo trang sức, Mèo Con nằm trên giường, chớp mắt liền ngủ! Mèo Con ngủ rất say, chờ lúc nàng tỉnh dậy, mặt trời cũng đã khuất sau núi, mà bên người cũng nằm một người, nàng hoảng sợ, xoay người vừa định đứng dậy, lại bị Nhiếp Tuyên một phen kéo đến trong lòng: “Là ta” Mèo Con trừng mắt nhìn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi oán trách liếc hắn một cái, hắn vì sao thích làm chuyện dọa người như thế a. Nhiếp Tuyên mỉm cười điểm cái mũi của nàng, nửa thật nửa đùa nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, nàng sớm muộn cũng phải quen với việc có ta bên cạnh” Mèo Con nhớ tới hộp gỗ Nhan thị cho nàng: “Phu… phu quân…” “Trí Viễn” “Hả?” “Trí Viễn, về sau cứ gọi ta là Trí Viễn”. Nhiếp Tuyên nhìn hộp gỗ kia liếc mắt một cái, cười nói: “Hộp gỗ này bên trong là khế ước đất, là cha bảo ta mua cho nàng, nàng cứ giữ lấy đi” “Nhưng mà…” Nhiếp Tuyên nói: “Giữ đi, chút tiền ấy không tính là gì, chỉ là tâm ý của phụ thân thôi!” Mèo Con nghe xong lời này của hắn, liền gật gật đầu, không hề từ chối. Lại nghĩ đến lời nói của Nhan thị, rất muốn hỏi hắn có phải hay không về sau sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng lại nghĩ, hiện tại hai người còn không quen thân, cá tính của hắn nàng hoàn toàn không biết, nếu là tùy tiện mở miệng, lỡ hắn tức giận thì làm sao bây giờ? Dù sao thì về sau cũng biết, cần gì nhất thời vội vã ? Nàng ngẩng đầu lên nói: “Trí Viễn, chàng có đói bụng không?” “Ừ, cả ngày hôm nay nàng không ăn được gì nhiều, ta bảo Vãn Chiếu nấu cho nàng một ít cháo, ăn đồ nhẹ một chút, thức ăn dầu mỡ sợ là không tiêu”. Nhiếp Tuyên giúp đỡ nàng đứng dậy áy náy nói: “Mấy ngày nay nàng cố gắng nhẫn nhịn, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là tốt rồi. Mẹ tuổi đã lớn, sợ tịch mịch, đặc biệt thích có tiểu bối hầu hạ bên cạnh” Mèo Con thản nhiên nói: “Mẹ đối với thiếp rất tốt, thiếp cũng thích nói chuyện với mẹ” Nhiếp Tuyên cúi đầu hôn cái trán của nàng nói: “Vậy là tốt rồi. Chờ thêm vài ngày ta rảnh rỗi, liền mang nàng ra ngoài dạo một chút” Mèo Con dựa vào trong ngực hắn, quyệt miệng làm nũng nói: “Chàng đã đáp ứng với ta, muốn đem ‘Khoái tuyết thời tinh thiếp’ về cho ta xem”. Nàng đối với việc ra ngoài chơi không cảm thấy hứng thú lắm, đối với quốc bảo thư pháp kia càng có hứng thú hơn a! Nhiếp Tuyên cười nói: “Ừ, nhưng hôm nay muộn quá rồi, buổi tối luyện chữ không tốt cho mắt, buổi chiều ngày mai ta đem cho nàng xem được không?” “Dạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui