Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Thư xin trợ giúp của Mạnh Ngọc rất nhanh đã tới tay song thân của Ngô Phong,Ngô Tập lập tức đưa thư đến cho Ngô Phong và Ngân Tiểu Lam xem.

"Phong Nhi,Lam Nhi,thứ Mạnh bá bá của các ngươi muốn chắc chỉ hoàng thất mới có,ngươi đi đến chỗ Hoàng bá bá mượn đi." Ngô Tập đưa lệnh bài trên thắt lưng giao cho Ngân Tiểu Lam.Trên đại lục này ngoại trừ người nối ngôi của quốc gia có thể có họ Hoàng ra,những tộc nhân vương thất khác chỉ có thể chọn những họ khác,cho nên hoàng tôn quý tộc trong nước có họ khác nhau cũng rất là bình thường.

Về phần Ngân Tiểu Lam người kế vị thứ nhất của Vũ quốc,khi hoàng đế vẫn còn tại vị thì cũng chỉ là người kế vị mà thôi,mặt khác Ngân Tiểu Lam cũng đã sớm nhìn thấu những thứ đen tối của ngai vàng và thông tri cho hoàng đế rằng hắn không muốn kế vị,hai phụ tử đã có một thoả thuận từ lâu,điều này không chỉ là bởi hắn - người kế vị thứ nhất của Vũ quốc đã mất tích từ nhỏ,ở trong lòng dân chúng thì đệ đệ của hắn mới là người thừa kế thứ nhất,mặt khác hắn cũng từng nghe nói tuy đệ đệ thân là văn nhân nhưng tư chất lại vô cùng tốt,tuổi còn nhỏ đã được chiến thần cấp mười hai nhận làm đệ tử,không lâu trước đó hắn từng nấp ở một nơi bí mật gần đó quan sát một khoảng thời gian,quả thật đệ đệ thích hợp để đứng đầu quốc gia,nhưng tính cách ôn hoà chỉ thích hợp làm một vị vua thủ thành,vừa hay Vũ quốc cũng chỉ cần một vị vua thủ thành như vậy mà thôi.

Đại lục này không hề có quy định là người kế vị bắt buộc phải là quân nhân,chỉ cần để hoàng đế lựa chọn người hợp với kỳ vọng của dân chúng là được,như vậy bất kể là văn nhân hay là quân nhân đều có thể trở thành hoàng đế,nhưng nếu lựa chọn người kế vị không hợp kỳ vọng thì cuối cùng sẽ vì một lý do nào đó mà chết bất đắc kỳ tử,có người nói là những thánh chiến trên cấp mười hai đã vì dân trừ hại,cũng có người nói Thần Sáng Thế không cho phép những hoàng đế gây hại cho dân thường xuất hiện nên đã loại bỏ,cho nên tổng thể mà nói thì bốn quốc gia trên đại lục vẫn luôn trong tình trạng hoà bình.

Ngô Phong tiếp nhận lệnh bài liền nhanh chóng lui ra,kỳ thật hắn có chút không chịu được khi thấy Ngân Tiểu Lam háo hức nhìn chằm chằm vào người,thật ra không phải là hắn không thích Tiểu Lam,nhưng hắn vừa mới thất tình xong nên thật sự không muốn tiếp tục một đoạn tình cảm khác nhanh chóng như vậy,hơn nữa người đó còn là người mình coi như đệ đệ từ khi còn nhỏ - Tiểu Lam.

Ngân Tiểu Lam thấy Ngô Phong lui ra liền hành lễ với Ngô Tập và Đông Viễn,chuẩn bị đuổi theo,mấy ngày nay Ngô Phong thật sự trốn rất giỏi,hơn nữa hắn thường đã truồn trước khi mình đi tới nơi,hắn không tin là không có ai mật báo.

"Tiểu Lam,ngươi đợi đã,ta có lời muốn nói với ngươi,ta sẽ bảo Ngô Phong đợi ngươi cùng vào hoàng cung." Đông Viễn nhanh chóng gọi Ngân Tiểu Lam lại,tuy thấy hai tiểu bối ngươi truy ta đuổi cũng rất thú vị nhưng cứ như vậy mãi thì chỉ sợ không đợi Ngân Tiểu Lam đuổi kịp Ngô Phong,ngược lại khiến Ngô Phong và Tiểu Lam càng đi càng xa.

Ngân Tiểu Lam hơi hơi nhăn lại mày,dừng lại cước bộ,cung kính mà đứng ở một bên,xem ra hành động dạo này hình như quá lộ liễu rồi,ngay cả vương phu không quản sự đời Đông Viễn cũng bắt đầu để ý rồi.


Đông Viễn đi đến bên cạnh Ngân Tiểu Lam,dắt tay hắn đi đến ngồi xuống một bên," Tiểu Lam,từ khi ngươi tới nhà ta tới nay,chúng ta vẫn luôn coi ngươi là người một nhà,trước kia ta từng nói sẽ gả ngươi cho Phong Nhi nhà ta,dù sao chúng ta cũng coi như là hiểu rõ về ngươi,nhân phẩm và tính cách của ngươi như thế nào chúng ta đều rất rõ,hơn nữa có ngươi ở bên cạnh Phong Nhi,chúng ta cũng thập phần yên tâm,nhưng ta cũng biết vài ngày trước Phong Nhi có từng thích người khác, tuy bây giờ hắn đã từ bỏ nhưng tâm của hắn vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn,hiện tại ngươi gấp gáp nhìn chằm chằm hắn như vậy chỉ sợ sẽ khiến hắn càng chạy xa hơn mà thôi."

"Vương phu,điều người nói Tiểu Lam cũng biết,nhưng Tiểu Lam không lại nhìn thấy ánh mắt hắn đặt trên người người khác."Trong mắt Ngân Tiểu Lam tràn đầy kiên định,có điều hắn còn chưa nói đó là hắn không thể khoan nhượng Ngô Phong có thể lại thích người khác,nếu Ngô Phong còn định trốn tránh nữa thì mình sẽ trói hắn đưa về Vũ quốc cho tới khi hắn thích mình mới thôi.

"Tiểu Lam,Ngô Phong thích văn nhân ôn nhu,nếu tác phong quá mức cường thế ngược lại sẽ đẩy hắn ra càng xa hơn,nói vậy ngươi vẫn không định thay đổi gì sao?" Đông Viễn nhíu mày,tuy hắn chưa bao giờ cho rằng thân phận của Ngân Tiểu Lam không xứng với Ngô Phong nhưng nếu Ngân Tiểu Lam vẫn cứ cường thế như vậy thì chỉ sợ hắn sẽ ủng hộ Ngô Phong,dù sao thì chẳng ai lại thích một nhân phu (con rể) lại mạnh hơn cả hài tử của mình.

"Vương phu,Ngân Tiểu Lam chính là một người như vậy,nếu thay đổi thì Ngân Tiểu Lam sẽ không còn là Ngân Tiểu Lam nữa,ta sẽ cách của mình khiến Ngô Phong phải thích ta,bây giờ thỉnh vương phu vương gia cho Tiểu Lam được lui ra." Trong mắt Ngân Tiểu Lam mang niềm kiêu ngạo,nhìn thẳng vào mắt Đông Viễn,nếu sau khi hắn thay đổi Ngô Phong mới thích hắn thì Ngô Phong không phải là thích người tên Ngân Tiểu Lam này mà là một người ôn nhu nào đó mà thôi.

"Ngươi......" Đông Viễn còn định nói cái gì đó,lại bị Ngô Tập cầm tay ngăn lại,"Lam Nhi,ngươi lui ra đi,cứ theo cách của ngươi mà chế phục hài tử của ta."

"Vâng,tạ ơn vương gia vương phu,Tiểu Lam xin cáo lui." Ngân Tiểu Lam vừa nói vừa lui về phía cửa,sau đó xoay người chạy ra khỏi cửa,có lời nói của nãy của vương gia,Ngô Phong nhất định đang đợi mình ở cửa để đi tới hoàng cung.

Chờ khi Ngân Tiểu Lam đi rồi,Ngô Tập liền kéo Đông Viễn ngồi xuống,"Ta thấy ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy,cứ giữ tâm như bình thường là được rồi,Tiểu Lam cũng là một người có chủ kiến,có thể bắt được Ngô Phong vào tay hay không cũng phải do hắn,cách làm của người lớn chúng ta chỉ khiến những đứa nhỏ về sau oán hận chúng ta,còn không bằng để bọn chúng tự do lựa chọn,lúc trước tiên hoàng và hoàng phu không phải cũng ở một bên chê cười ta mà không hề hỗ trợ chút nào làm hại ta phải rất vất vả mới truy được ngươi,nhưng bây giờ ta lại rất cảm tạ bọn họ,còn hơn một vài tộc nhân hoàng thân quốc thích khác trong nhà bất hoà,chúng ta thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều."


"Lúc trước truy ta vất vả lắm sao? Ta thấy ta rất dễ dàng bị ngươi truy được,cho nên mới khiến những người khác chê cười." Đông Viễn phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Ngô Phong.

"Ai dám chê cười Tiểu Viễn của ta,ta đi tháo miệng bọn họ ra." Ngô Tập ôm lấy Đông Viễn,không ngừng dùng những lời ngon tiếng ngọt dỗ Đông Viễn.

"Ngươi đúng là dẻo miệng,lúc trước cũng bị cái miệng dẻo này của ngươi lừa đi,nhưng nếu miệng của Ngô Phong cũng dẻo bằng một nửa ngươi thì đâu đến mức để Tiểu Lam truy đuổi lại còn chạy trốn như kia chứ." Đông Viễn nói xong lại quay lại đề tài về hài tử nhà mình,một phụ thân như hắn sao có thể không lo lắng cho hài tử của mình chứ.

"Được rồi,được rồi,nếu Tiểu Viễn ngại Phong Nhi ăn nói vụng về,không bằng lại sinh một đứa miệng lưỡi lưu loát đi." Ngô Tập nói xong liền dùng miệng chặn lại lời oán trách của Đông Viễn,quả nhiên vẫn nên làm một số chuyện khác để rời lực chú ý của lão bà nhà mình đi là tốt nhất,nếu không thì tâm tư cả ngày hôm nay đều đặt trên người hài tử,hắn cũng biết ghen đấy nhá.

Ngân Tiểu Lam đi tới cửa liền thấy Ngô Phong cưỡi trên người hồ lang nhìn lên bầu trời,chờ khi Ngân Tiểu Lam đi ra cửa,Ngô Phong dường như cũng cảm nhận được mà cúi đầu chuyển hướng nhìn hắn.

Ngô Phong cưỡi hồ lang đi đến bên cạnh Ngân Tiểu Lam,đưa tay về phía Ngân Tiểu Lam,"Nào,nắm chặt lấy,thừa lúc cửa cung chưa đóng chúng ta nhanh chóng đi tìm Hoàng thúc thúc."

Ngân Tiểu Lam nhìn thấy bàn tay chìa ra trước mặt mình,bàn tay to và rắn chắc,lòng bàn tay có vết chai,trong đó ngón cái và ngón trỏ đặt biệt thô ráp,đó là do cầm vũ khí,chủ nhân hai bàn tay này gần đây vẫn muốn chạy trốn khỏi mình,nhưng bây giờ lại đưa tay đến trước mặt hắn,bất kể có phải là bởi mệnh lệnh của vương gia hay không,hắn chỉ biết là giờ khắc này người này muốn hắn nắm chặt tay,vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ giờ buông ra.


Ngân Tiểu Lam đặt tay mình lên tay của Ngô Phong,nắm thật chặt,Ngô Phong dùng sức một chút liền kéo Ngân Tiểu Lam lên ngồi vào lòng hắn,hai chân nhẹ nhàng kẹp lấy thân hồ lang,hồ lang nhanh chóng chạy về phía hoàng cung.

"Tiểu Phong Phong." Ngân Tiểu Lam đem trọng tâm cơ thể dựa vào người Ngô Phong,thấp giọng gọi nhũ danh chỉ mình hắn biết.

"Chuyện gì?" Ngô Phong cúi đầu hỏi bên tai Ngân Tiểu Lam,cái tên này từ trước đến này chỉ có mình Ngân Tiểu Lam gọi,từ nhỏ đến lớn hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện,nếu không phải mỗi lần Lưu Tuyên đều đúng lúc thông tri cho hắn thì hắn đã sớm bị Ngân Tiểu Lam bắt được,nhưng mấy ngày trước Lưu Tuyên cũng đã đi trấn Lục Dã,bây giờ hắn không có ai thông tri,có lẽ sẽ chỉ trốn thoát được vài lần thôi,sớm hay muộn gì cũng bị Ngân Tiểu Lam túm được,tốt hơn là cứ nói rõ ràng với Tiểu Lam.

"Ngươi không định chạy trốn là chuẩn bị nói rõ ràng với ta đúng không?" Trong mắt Ngân Tiểu Lam chứa sự quyết tuyệt,nếu Ngô Phong mà trả lời không vừa ý với hắn,hắn không ngại trói Ngô Phong mang về Vũ quốc.

Ngô Phong gật gật đầu,lập tức nghĩ Ngân Tiểu Lam sẽ không nhìn thấy nên đáp lại:"Ừm,Tiểu Lam,mặc dù có hơi có lỗi nhưng ta vẫn muốn nói,tuy ta đã buông bỏ Tiểu Trúc nhưng muốn ta lập tức tiếp nhận một đoạn tình cảm khác là không thể nào,hơn nữa người kia lại là ngươi,từ nhỏ ta đã coi ngươi như đệ đệ ruột của ta,cho dù phụ thân từng nói sẽ gả ngươi cho ta,ta cũng chỉ cho rằng đó là lời nói đùa của người lớn mà thôi,nhưng gần đây ngươi thật sự theo đuổi ta rất chặt,khiến ta có cảm giác muốn chạy trốn."

Ngân Tiểu Lam nghe đến đó,hai mắt không khỏi híp lại,mười ngón tay nắm chặt,đầu ngón tay hơi hơi trắng bệch,huyết sắc trên mặt đã sớm mất hết không còn một mảnh,nhưng trong mắt chợt loé lên một tia hung hãn khiến người ta có chút kinh hãi.

"Nhưng vừa lúc nãy ta mới cẩn thận nghĩ lại,Tiểu Lam,ngươi có thể chờ ta chứ?" Lời nói tiếp theo của Ngô Phong khiến Ngân Tiểu Lam hơi hơi vui mừng,lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngô Phong,còn nhìn thật lâu vào mắt của hắn,hắn muốn biết là lời vừa nãy có phải là lời nói thật hay là không.

"Kỳ thật vừa rồi ở cửa,ta nghĩ a nghĩ,ngươi ở bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn,khi đó ngươi nho nhỏ gầy teo đứng ở góc tường,toàn thân đen thui,quần áo cũng rách tả tơi,đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lại mặc quần áo cũ nát đến như vậy,lúc ấy ta đã nghĩ,ta muốn đem tiểu hài tử này về nhà,muốn nuôi ngươi đến trắng trẻo mập mạp giống như viên ngọc trai,ai ngờ ngươi cư nhiên ăn hoài không mập,làm hại ta kinh ngạc không biết những thứ ngươi ăn chạy đi đâu hết rồi." Ngô Phong nói đến đây liền nhịn không được mà cười ra tiếng.

Ngân Tiểu Lam cũng muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc kia của Ngô Phong lúc ấy,biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng dịu lại,"Ta còn nhớ rõ khi đó ngươi còn muốn ta cởi y phục ra xem những thứ đó bị ta giấu đi đâu rồi,kết quả lại bị vương phu nhìn thấy,cho nên mới bắt ngươi phụ trách cưới ta."


"Hoá ra là vì vậy mà phụ thân mới muốn ta cưới ngươi à,ta quên mấy đấy,chỉ nhớ phụ thân từng nói sẽ gả ngươi cho ta thôi,thật sự đã quên là tại sao lại như vậy." Ngô Phong gãi gãi hai má,cảm thấy trên mặt nóng dần lên.

"Chuyện về ngươi ta chắc chắn không quên." Ngân Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Phong,từ từ nói hết câu này,thâm tình trong mắt dày đặc khiến Ngô Phong kinh ngạc,hắn phát hiện mình hình như chưa bao giờ nhìn thật kĩ Ngân Tiểu Lam.

Bây giờ nhìn kỹ lại Ngân Tiểu Lam,Ngô Phong phát hiện thân thể Ngân Tiểu Lam vẫn kiểu nhỏ gầy như ngày trước,Ngân Tiểu Lam luôn biểu hiện sự cường thế khiến hắn có cảm giác Ngân Tiểu Lam là một văn nhân cao lớn khoẻ mạnh,hiện tại hắn mới nhận ra kỳ thật Ngân Tiểu Lam cũng rất nhu nhược dễ bị thương tổn,mà mình lại là tên đầu sỏ đem tại thương tổn cho hắn,lúc này Ngô Phong nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Ngân Tiểu Lam.

Lúc ấy hắn từng nói với phụ thân và cha: Con muốn đem hắn về nhà,sau đó nuôi hắn đến trắng trẻo mập mạp,để hắn cũng cảm thấy hạnh phúc giống như mình,không bao giờ... bị thương tổn nữa.

Nhưng bây giờ người khiến hắn thương tổn chính là người đã nói lời đó,Ngô Phong ôm lấy thân thể của Ngân Tiểu Lam,nghiêm túc nói:"Bất kể về sau có thế nào,Tiểu Lam,ta cam đoan sẽ không bao giờ trốn tránh ngươi nữa,nhưng cũng xin ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi ta."

"Chỉ cần ngươi không trốn tránh ta nữa là tốt rồi,còn về phần kiên nhẫn gì đó thì ta sợ là không có nhiều lắm đâu,nếu để ta chờ đến hết kiên nhẫn thì cũng đừng trách ta dùng cách của mình để bức ép ngươi." Trong mắt Ngân Tiểu Lam hiện lên một ý cười thoả mãn,nhưng ngôn từ cường thế vẫn phun ra như mọi khi khiến Ngô Phong có chút dở khóc dở cười,quả nhiên Ngân Tiểu Lam vĩnh viễn không có khả năng trở nên ôn nhu và thấy hiểu nhân ý.

Ngô Phong thở dài trong lòng,cửa cung đã ngay trước mắt,chờ khi mượn được y thư,hắn sẽ mang theo Ngân Tiểu Lam đến trấn Lục Dã,hắn cũng muốn xem thử bây giờ Tiểu Trúc rốt cuộc như nào rồi,Dực Minh có đối xử thật tâm với hắn hay không,đây là sự quan tâm của bằng hữu với nhau chứ không phải là của người theo đuổi,dù sao minh bây giờ cũng có người cần phải bảo hộ ở đây mặc dù quan hệ của bọn họ thực sự có hơi phức tạp.

Hết chương 54.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui