Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Vài ngày sau kể từ ngày hôn môi kia,Dực Minh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Trúc hình như ngắn lại rất nhiều,hai người dường như càng ngày càng ăn ý,có đôi khi chỉ liếc mắt một cái là hắn liền biết Tiểu Trúc muốn cái gì,mà Tiểu Trúc cũng chỉ cần nhìn hành động của hắn là đoán được ý tứ của hắn,Dực Minh cảm thấy đợi đến khi hắn giải quyết xong mấy chuyện uy hiếp kia xong thì hắn có thể xin Mạnh Ngọc thành thân,để Tiểu Trúc chính thức trở thành một nửa kia của mình.

Sau khi cùng đợi Bảo Bảo và Bối Bối ngủ với Tiểu Trúc,Dực Minh nắm tay dắt Tiểu Trúc đi,năm ngón tay đan vào nhau,hai người chậm rãi đi về phòng Tiểu Trúc,dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng kêu của côn trùng,thời gian trôi như dòng suối chảy,rất nhanh đã tới phòng của Tiểu Trúc.

Lại là hành động giống với bao ngày qua,Dực Minh hôn lên trán của Tiểu Trúc,nhìn cậu bước vào phòng,chờ cậu đóng cửa lại,Dực Minh đứng ngây người một lúc rồi mới quay lại phòng của mình.

Tiểu Trư chờ trong phòng Dực Minh có chút mất kiên nhẫn,vừa thấy Dực Minh vào liền đứng lên,"Đầu,Trì bá bảo ngươi đi đến gặp hắn một chút."

"Ừ." Dực Minh gật gật đầu,đi ra khỏi cửa,nhảy thẳng qua tường vây.

Bên ngoài tường Ác Mộng đang nhu thuận đứng ở một bên,Dực Minh xoay người cưỡi lên Ác Mộng,vỗ nhè nhẹ lên cái trán của nó, nó mở miệng hí không ra tiếng,tứ chi xuất hiện mây đen,chạy vụt lên trên trời cao.

Tiểu Trư mới vừa nhảy ra tường liền thấy Ác Mộng bay vụt qua,bĩu môi nói thầm:"Con ngựa chết tiệt kia,ngoại trừ Đầu ra thì không cho ai cưỡi cả,tức chết ta,may là ta có cánh nếu không thì đuổi sao cho kịp không biết."


Tiểu Trư nói xong,một đôi cánh trắng như tuyết mọc ra từ xương bả vai,trên trán cũng xuất hiện một ít lông vũ màu sắc sặc sỡ,thuần thục vỗ cánh,Tiểu Trư bay theo hướng của Ác Mộng vừa đi.

Trong một ngôi nhà gỗ giữa rừng Cấm Ma,một thiếu niên thanh tú tuấn nhã dùng đôi tay trắng bệch như tuyết vuốt ve tấm bản đồ trước mặt,thần sắc ngưng trọng,cho đến khi một tiếng kêu quen thuộc truyền tới,trên mặt thiếu niên mới mang vẻ tươi cười.

Dực Minh gõ gõ cửa gỗ,sau đó tự đẩy cửa ra luôn,đi đến ngồi xuống cạnh thiếu niên,"Trì bá,Minh Nhi đã trở lại rồi."

"Ừm,ta nghe Tiểu Trư nói gần đây ngươi đã gặp được bầu bạn của mình,hắn là người như thế nào vậy,nói cho Trì bá nghe chút xem."Giọng nói của thiếu niên thanh thuý giống như trân châu rơi vào mâm ngọc,nhưng ngữ khí và thần thái lại khiến người ta có cảm giác giống bậc trưởng lão.

"Hắn là một người vô cùng thú vị......" Dực Minh nhớ tới hành động thường ngày của Tiểu Trúc,trên mặt không tự giác mà nở ra một nụ cười đầy sủng nịnh,trầm thấp kể lại mỗi lời nói cử chỉ của Tiểu Trúc,phác hoạ ra một nhân vật sống động hoạt bát trước mặt Trì bá.

"Nói vậy là rất thú vị đi,khi nào có thời gian thì dẫn hắn đến đây cho Trì bá gặp một chút." Trì bá vuốt tóc dài của Dực Minh,trong mắt tràn đầy từ ái và vui mừng.

"Vâng,nhất định." Dực Minh gật gật đầu,người mà hắn không muốn trái ý trên cõi đời này chính là Trì bá.


"Được rồi,chuyện về Tiểu Trúc nói tới đây thôi,Minh Nhi,cái bản đồ ngươi bảo Tiểu Trư mang tới có vè không bình thường,nếu ta nhớ không lầm thì nơi này có liên quan tới bí mật của ba khu rừng rậm." Trì bá cầm lấy tấm bản đồ mở ra,vẻ mặt đăm chiêu nghiền ngẫm.

"Là bí mật liên quan tới ba khu rừng: Cấm Ma,Hắc Sâm và Vụ Ảnh Sơn,ba khu rừng này không chỉ có nhiều ma thú mà ở giữa mỗi khu rừng đều có một ma pháp trận,ba ma pháp trận này có thể để đi thông đến chỗ nhau hoặc có thể đến những nơi khác nữa,muốn khởi động ba ma pháp trận này thì cần có ba chìa khoá khác nhau,mà ba cái chìa khoá này ở ngay trong tàng địa." Trì bá chỉ vào vị trí hang động được đánh dấu trên bản đồ.

"Hạt giống kia là mấu chốt." Dực Minh nhíu chặt mày,hắn thật sự không muốn kéo Tiểu Trúc vào cuộc tranh chấp này.

"Ừm,kỳ thật theo ghi chép thì rất lâu trước kia trên đại lục cũng có thể gieo trồng dược liệu,thậm chí có vài người còn ghép những loại dược liệu khác nhau để thành loại giống mới,tác dụng chữa trị cũng tốt hơn rất nhiều,nếu ta đoán không nhầm thì chắc loại hạt giống kia cũng là được ghép thành,chắc những người người kia đã tìm thấy loại hạt giống đó ở bên ngoài hang động,bên trong có lẽ sẽ có nhiều cơ quan tới mức không đếm xuể cho nên mới dụ những dong binh kia vào chịu chết." Trong mắt Trì bá hiện lên ý cười trào phúng,bất kể là quý tộc hay những thiên ma nhân giống với quý tộc đều không coi trọng mạng sống của người khác.

"Tiểu Trúc sẽ gặp nguy hiểm!" Trong đầu Dực Minh lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ muốn huỷ đống hạt giống kia đi,sau đó đem Tiểu Trúc đến một nơi an toàn trốn một khoảng thời gian.

"Không,hắn không những không bị nguy nhiểm mà một khi hắn có thể làm hạt giống này nảy mầm thành công thì ngược lại sẽ có rất nhiều người muốn bảo vệ hắn,Minh Nhi,để tâm quá nhiều chắc chắn sẽ bị rối,việc bây giờ chúng ta cần phải làm chính là ngăn cản những người kia thực hiện được âm mưu,cho dù chúng muốn lấy chìa khoá cũng phải lấy từ trong tay của chúng ta,nếu không sẽ có rất nhiều người gặp bất hạnh,Minh Nhi,không đội trời chung với kẻ thù của song thân,nhưng trên cõi đời này chính là như vậy,ta đã dạy ngươi từ nhỏ không cần phải báo thù,là bởi cho dù ngươi có giết người kia cũng không thể ngăn cản những người khác gặp phải những bất hạnh tương tự,nhưng bây giờ lại không giống vậy,Minh Nhi,ngươi nhất định không được để chìa khoá rơi vào tay những người đó,một khi bọn chúng nắm giữ được vũ khí và ma pháp viễn cổ,vậy thì sẽ càng nhiều người trở thành thú nhân giống ta và ngươi." Trì bá gắt gao nắm tay Dực Minh,trong mắt mang theo khẩn cầu.

"Trì bá,ngươi yên tâm đi." Dực Minh nắm lại đôi tay lạnh như băng của Trì bá,lão nhân này mặc dù có vẻ ngoài giống như là thiếu niên nhưng không nhờ hắn thì mình nào sao có thể thoát khỏi tay của những quý tộc kia,sao có thể cứu thi thể của song thân ra để an táng ở chỗ này hưởng thụ bình yên.


"Rồi rồi,chờ sau khi chuyện này kết thúc,Trì bá sẽ đi đến chỗ Mạnh Ngọc xin làm thông gia,để ngươi cưới được Tiểu Trúc,ta cũng sớm được ôm tôn tử." Trì bá vui mừng vỗ vỗ tay Dực Minh,"Được rồi,thời gian không còn sớm nữa,ngươi nhanh về đi,với tốc độ của Ác Mộng thì có thể trở lại trấn Lục Dã trước hừng đông đấy."

"Vâng,Trì bá,ta đi đây,hảo hảo chăm sóc bản thân." Dực Minh gật gật đầu,liếc mắt nhìn lão nhân trước mặt một lúc lâu,sau đó liền đi ra khỏi phòng cưỡi lên Ác Mộng bay đi,bây giờ chuyện hắn phải làm rất nhiều,chỉ cần làm tốt những chuyện này,về sau liền có càng nhiều thời gian cùng lão nhân hưởng thụ thiên luân chi nhạc(1).

Trì bá nhìn Dực Minh rời đi,khoé miệng cong lên một nụ cười,đem bản đồ trên bàn cất đi,lấy một viên dược hoàn từ trong ngực ra nhét vào miệng,"Thân thể này sắp không chống đỡ được rồi,Minh Nhi,Minh Nhi ngoan của ta,Trì bá sẽ cố kiên trì đến khi nhìn thấy ngươi hạnh phúc mới thôi."

Ngoài phòng,Tiểu Trư hai mắt đỏ ngầu,hắn không ngờ mình đến muộn một chút mà có thể nghe được chuyện này,Trì bá dường như vẫn giống lão yêu ngàn năm trường sinh bất tử,cho nên gương mặt mới giữ mãi vẻ thiếu niên như vậy,bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy,nếu Đầu mà biết chuyện này không biết sẽ thương tâm bao nhiêu đây.

Kìm lại nước mắt,Tiểu Trư vỗ cánh bay về phí trấn Lục Dã,hiện tại trong lòng hắn đang rất hoảng loạn,nếu không nói ra chắc hắn sẽ nghẹn chết mất,Tiểu Nhị Tử,Đầu ta không thể nói nhưng ngươi thì chắc vẫn có thể đi.

Vài ngày sau,Tiểu Trúc cầm hạt giống đã mọc mầm dài ra rất nhiều đến ruộng thực nghiệm trồng,nói thật là cậu cũng rất chờ mong xem hạt giống này rốt cuộc là loại gì nhưng Mạnh Ngọc đã xem qua rất nhiều y thư cũng không thể tìm được loại hạt nào giống vậy,cuối cùng không có biện pháp chỉ có thể viết thư tìm hảo hữu của hắn,y vọng có thể tìm được một ít cổ thư,có lẽ đến lúc đó cỏ thể biết được loại hạt này rốt cuộc là thực vật gì.

Ánh mặt Dực Minh rất phức tạp nhìn khu ruộng kia,nếu loại hạt này giống với những gì Trì bá đã nói thì chỉ sợ Tiểu Trúc sẽ bị nhiều người để ý,có lẽ sẽ làm tổn thương thân thế nhưng ai có thể cam đoan rằng những người đó sẽ không bắt nhốt Tiểu Trúc,có lẽ mình nên quyết định sớm một chút,đem Tiểu Trúc đến nơi an toàn mới được.

Tiểu Trúc trồng xong hạt giống,ngẩng đầu liền thấy bộ dạng Dực Minh có chút u buồn,không khỏi lo lắng hỏi,"Làm sao vậy,hai ngày nay hình như luôn cau mày,nếu có chuyện gì thì nói cho ta biết đi,nói không chừng ta có thể giúp thì sao."


Dực Minh nhìn Tiểu Trúc thật lâu,đưa tay lên cầm chặt lấy bả vai của Tiểu Trúc,sức lực lớn đến mức Tiểu Trúc cảm thấy bả vai đau đớn,nhưng càng như vậy Tiểu Trúc càng cảm thấy lo lắng hơn,"Ta nghĩ chúng ta đã có thể chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn với nhau,hay là ngươi cảm thấy ta không đủ tư cách để gánh vác hết thảy cùng với ngươi?"

"Không phải,Tiểu Trúc,ngươi nguyện ý tin tưởng ta không?" Dực Minh lắc lắc đầu,sao hắn có thể để Tiểu Trúc nghĩ như vậy được chứ.

"Dực Minh,trên đời này không có gì là tin tưởng vô điều kiện,vô đạo lý,từ trước tới giờ ta tin tưởng ngươi là bởi tất cả những gì ngươi đã làm cho ta,khiến ta biết ngươi sẽ không thương tổn ta,nhưng mà Dực Minh,ta rất không thích chuyện có liên quan tới ta mà ta lại không hề biết gì,mà ngươi cũng không nguyện ý nói cho ta,trước kia,cũng từng có người hỏi ta có nguyện ý tin tưởng hắn không,lúc ấy ta đã trả lời là ta nguyện ý,nhưng sau đó ta mới biết một câu nguyện ý cũng mang lại thương tổn,cho nên bây giờ cho dù ta tin tưởng ngươi nhưng ta cũng muốn biết chuyện gì mà khiến người phải hỏi ta một câu như vậy." Tiểu Trúc nhớ tới chuyện trước kia,bản thân chỉ bởi vì tin tưởng nên cuối cùng mới bị thương tổn,bởi vì tin tưởng hắn sẽ không làm chuyện thương tổn tới mình,cho nên không ngờ tới cuối cùng lại có người khác vác cái bụng bầu đến cầu xin mình hay buông tay.

Câu hỏi này của Dực Minh khiến cậu cảm thấy rất bất an,cậu hy vọng Dực Minh có thể nói ra sự thật cho mình,nếu lúc trước nghĩ Dực Minh đang phiền não về một chuyện khác thì sâu khi nghe hắn hỏi câu hỏi kia thì Tiểu Trúc cũng biết chuyện này không chỉ có liên quan tới Dực Minh mà còn liên quan tới cả mình nữa.

Dực Minh đã sớm biết câu trả lời của Tiểu Trúc sẽ là như vậy,Tiểu Trúc chính là người như vậy,cậu sẽ không bao giờ tin ai vô điều kiện,cho dù có là mình đi chăng nữa,nhưng Dực Minh phát hiện dưới đáy lòng hắn vẫn hy vọng xa vời rằng Tiểu Trúc có thể trả lời hắn bằng một câu nguyện ý tin tưởng.

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Tiểu Trúc,Dực Minh chậm rãi đem sự tình nói ra,từ lúc Tiểu Trúc nói cậu muốn là người đứng ở bên cạnh hắn,hắn nên hiểu là Tiểu Trúc chưa bao giờ là một sự tồn tại yếu ớt,thậm chí tâm của cậu còn cường đại hơn mình rất nhiều,cái này gọi là yếu đuối thì một ngày nào đó cũng sẽ trở nên cường đại nhờ vào lòng kiên cường,nhưng bất kể là Tiểu Trúc biến thành người như thế nào thì mình cũng sẽ mãi là người đứng bên cạnh cậu,chỉ mình mới có khả năng bảo vệ và canh giữ bên người cậu,ngay từ ánh nhìn đầu tiên hắn đã nhận định điều này.

Hết chương 53.

(1) 天伦之乐/ Thiên luân chi nhạc: Niềm vui thú của gia đình,quan hệ cha con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui