Sau khi nhìn Cần rời đi,Tiểu Trúc thở dài thườn thượt,Bảo Bảo và Bối Bối ở bên cạnh dường như biết trong lòng phụ thân có chuyện,hai hài tử quơ cái tay bé nhỏ,hai mắt to tròn nhìn Tiểu Trúc.
Dực Minh ôm lấy cơ thể của Tiểu Trúc,sờ sờ hai má cậu an ủi,"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết suy nghĩ của mình là được."
Tiểu Trúc giương mắt nhìn Dực Minh,có lẽ lần này thật sự chỉ có thể nhờ Dực Minh hỗ trợ rồi," Ta muốn nhờ ngươi giúp Cần đại ca an bài một chỗ ở thôn nào đó cách xa trấn nhỏ này,với lại tìm người chiếu cố bọn họ nữa."
"Được,chỉ cần ngươi muốn,ta nhất định sẽ làm giúp ngươi." Dực Minh gật gật đầu,chuyện này đối với hắn là cực kì dễ dàng,cho dù Tiểu Trúc không nói thì hắn cũng sẽ giúp đỡ Cần.
Vì chuyện của Cần nên lúc này Tiểu Trúc chả còn tâm tư đâu mà quan tâm đến ruộng thực nghiệm,Tiểu Trúc quyết định đẩy xe trẻ em đi ra ngoài dạo,Bảo Bảo và Bối Bối cũng chưa đi ra ngoài từ lúc lên trấn đến giờ.
Vừa lúc Viên Nhi cũng ôm Tiểu Nam đi ra,mấy ngày nay Viên Nhi dường như thèm ngủ hơn,nếu không phải Tiểu Nam mới hai tháng tuổi thì Tiểu Trúc thật sự cho rằng Viên Nhi lại có nữa rồi.
"Ca phu,mầm dược của ngươi bị sao thế này?" Viên Nhi liếc mắt một cái là thấy một đống mầm dược khô vàng ở một bên,chẳng phải đây chính là bảo bối của ca phu sao,hơn nữa còn liên quan tới chuyện có thể gieo trồng dược liệu nhân tạo hay không,chẳng lẽ lại xuất hiện vấn đề gì à?
"Không sao,chỉ là hơi thừa dinh dưỡng chút thôi." Tiểu Trúc cười cười," Đúng rồi,Viên Nhi,hay là ngươi đi dạo với ta đi,đến đây lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn chưa đi ra ngoài dạo chơi lần nào cả,hôm nay để Tráng Tử và Dực Minh đi dạo với chúng ta đi."
"Có thể sao?" Viên Nhi ôm Tiểu Nam lại muốn nhảy dựng lên như thói quen nhưng ngay lập tức bị Tráng Tử xuất hiện bên người ôm chặt lại.
"Tướng công,gần đây sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần như vậy,làm ta giật cả mình." Viên Nhi ngẩng đầu,hơi mất hứng mà nhìn Tráng Tử.
Tráng Tử bất đắc dĩ thở dài trong lòng,rốt cuộc là ai doạ ai đây,ôm hài tử còn nhảy nhót không ngừng,Tráng Tử thật sự sợ một ngày nào đó hắn sẽ làm rơi hài tử mất,trong lòng nghĩ như vậy nhưng không thể nói ra miệng được,"Là ta không đúng,nếu ca phu đã nói như vậy thì chúng ta hãy cùng đi ra ngoài đi,ta đi lấy xe nôi của Tiểu Nam đến đây,như vậy ngươi sẽ không cần phải vất vả bế nó nữa đâu."
"Bế Tiểu Nam ta không cảm thấy vất vả." Viên Nhi lườm trắng mắt một cái,còn bế Tiểu Nam rung a rung,khiến Tráng Tử lo muốn chết.
"Đúng đúng đúng,ta chỉ là sợ ngươi vất vả thôi mà." Tráng Tử nhanh chóng dỗ Viên Nhi đến khi Viên Nhi vừa lòng,hắn mới chạy đến phòng hài tử đẩy xe nôi của Tiểu Nam ra.
"Dực Minh,có thế dạo này Tráng Tử càng ngày càng biết nịnh không?" Tiểu Trúc dùng bả vai cọ cọ ngực Dực Minh.
"Là Viên Nhi càng ngày càng cố tình gây sự." Dực Minh rất hài lòng hành động thân mật của Tiểu Trúc với mình,nhất thời đem lời trong lòng nói ra.
May là Tiểu Trúc chỉ nhìn Dực Minh một cái chứ không nói gì cả khiến Dực Minh an tâm đồng thời lại có chút lo lắng Tiểu Trúc có phải là định sau này tính sổ hay không.
Chờ sau khi chuẩn bị đủ đồ để ra ngoài,Tiểu Trúc để Dực Minh đi đánh tiếng cho Mạnh Ngọc xong,mấy người liền tính đi đến chợ phía tây nhìn thử,hàng hoá ở đó tương đối đầy đủ,hơn nữa cũng lâu rồi cậu chưa đến quán cơm thị sát,tiện thể nhìn thử xem sao,mặt khác cũng muốn xem khu chợ được công hội phiêu lưu mới mở có dược liệu quý nào không,Tiểu Trúc biết không phải tất cả mọi người đều đem dược liệu bán cho Mạnh Ngọc.
Mới vừa đi ra khỏi hậu viện không bao lâu,Tiểu Trúc liền cảm giác không ít người bên đường chỉ trỏ mình,tuy rằng mình đã là ma pháp sư cấp ba nhưng thính lực vẫn như người bình thường,nhưng thấy biểu tình trên mặt những người đó và biểu tình càng ngày càng lãnh khốc của Dực Minh,Tiểu Trúc liền biết có lẽ là không phải lời hay ho gì.
"Miệng ở trên mặt người ta,không nhất thiết phải tức giận với những người đó làm gì." Tiểu Trúc vỗ vỗ cái tay đang đẩy xe nôi của Dực Minh.
"Ta hiểu." Dực Minh cúi đầu thản nhiên nói,vẻ lo lắng trong mắt hắn chợt loé lên rồi lại bị che đi khiến Tiểu Trúc không kịp phát hiện ra.
Viên Nhi hưng phấn kéo tay Tráng Tử hết nhìn trái lại nhìn phải,thi thoảng lại ngừng lại cước bộ nhưng lại không hề bước đến quán nào cả.
"Chúng ta vào xem thử đi." Tiểu Trúc chú ý thấy Viên Nhi không dừng ở tiệm trang sức thì cũng dừng ở tiệm may liền lôi kéo tay Viên Nhi đi thẳng vào tiệm khiến Viên Nhi đứng lại nhìn.
"Đây không phải là Tiểu Trúc công tử sao? Hoan nghênh hoan nghênh." Một quân nhân hơi béo tốt nhìn thấy đám người Tiểu Trúc lập tức đi ra từ sau quầy.
"Chưởng quầy,có thể cho chúng ta xem thử loại vải tốt một chút được không?" Tiểu Trúc cười cười lên tiếng chào hỏi chưởng quầy rồi vào thẳng chủ đề luôn.
"A,đương nhiên có thể,Tiểu Tam,lấy xấp gấm tơ Băng Tằm mới nhập về ra đây đi." Chưởng quầy hét lên với một nam hài gầy yếu đằng sau.
"Vâng." Giọng nói của nam hài kia nho nhỏ,nếu không để ý thì có lẽ chẳng nghe thấy gì.
"Đây đây đây,mời các vị công tử ngồi,trong lúc chờ Tiểu Tam đi lấy xấp gấm ra thì xin mời dùng thử loại trà Vân Vụ ta đặt mua ở vùng khác,loại trà này không dễ kiếm đâu,ngày thường ta không nỡ uống,hôm nay nhờ phúc của Tiểu Trúc công tử,lão béo ta đây mới được uống mấy chén đấy." Vị chưởng quầy tự xưng lão béo nói xong liền lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ ấm chén sứ.
Chương quầy thật ra là một tay tổ pha trà,chỉ cần nhìn bộ công cụ của hắn là biết, muỗng cà phê,chén trà,ấm trà,siêu,khay trà v..v..tất cả đều được làm bằng sứ trắng,mặc dù công cụ pha trà tốt nhất là ấm tử sa (1) nhưng ở một nơi nhỏ bé như này mà có thể sưu tập được một bộ được làm từ sứ trắng đã rất tốt rồi.
Ở trái đất có rất nhiều lưu ý khi pha trà,thậm chí mỗi bước đều có hẳn tên riêng,nhưng công đoạn pha trà ở nơi này lại không phức tạp như vậy,bởi vì ở đây chỉ những quý tộc mới có thời gian rảnh rỗi đi học mấy thứ này còn người thường mỗi ngày đều phải cắm mặt vào việc kiếm cơm,lấy đâu ra thời gian mà học,đa phần chỉ dùng nước sôi để giải khát,hoặc là ăn quả dại trên núi,lấy đâu ra tiền mà mua lá trá với trà cụ đây,ngay cả bộ trà cụ trong nhà Mạnh Ngọc cũng là được người khác tặng cho,bây giờ bọn Tiểu Trúc chỉ dùng chén gỗ được Dực Minh làm từ mấy mẩu gỗ thừa hoặc là dùng trúc làm chén trúc.
Tiểu Trúc cầm lấy cái chén,nhẹ nhàng ngửi ngửi hương trà toả ra từ trong chén,sau đó chậm rãi uống thử một ngụm,ở trái đất cậu cũng uống trà nhưng không có tìm hiểu nhiều về trà,không giống với Dịch Minh,chỉ cần uống một ngụm là có thể đoán được nó là loại trà nào,cậu cùng lắm chỉ biết nó uống ngon hay không mà thôi.
Loại trà Vân Vụ này không hổ là báu vật của lão béo,uống một ngụm là cảm thấy mùi thơm ngát ngầm tràn trong miệng,đầu óc dường như thanh tỉnh hơn,sau khi chui xuống bụng lại cảm thấy bụng ấm áp hẳn,ma lực trong người dường như lưu thông càng thuận hơn nhiều,Tiểu Trúc nhanh chóng niệm tâm pháp để che dấu ma lực của mình.
Bây giờ trên trấn nhỏ này đã có thêm rất nhiều người,trước kia bởi vì có tâm pháp sư phụ tặng với lại người trên trấn đa số đều là người thường nên có thể không phát hiện ra mình là ma nhân,nhưng bây giờ không giống vậy,ai biết trong đám dong binh kia có giấu ma nhân hay không.
"Tiểu Trúc công tử,ngươi cảm thấy như thế nào?" Lão béo có hơi chờ mong nhìn Tiểu Trúc.
"Uống ngon,uống thường xuyên chắc chắn có lợi cho tinh thần lực." Tiểu Trúc buông chén trà thản nhiên nói.
"Đúng vậy,loại trà Vân Vụ này khó tìm chính là vì vậy,phải biết là tinh thần lực rất là quan trọng đối với quân nhân cũng như văn nhân,tinh thần lực cao cường không chỉ có lợi trong việc khống chế ma lực và đấu khí mà còn giúp tăng độ ăn ý khi phối hợp với linh thú,ma thú,thậm chí còn có thể gia tăng ma lực trong cơ thể."
"Phải biết là để ma lực có thể tồn tại trong cơ thể văn nhân là rất khó khăn,chỉ có thể dựa vào sự hộ trợ của ma thú,mỗi ngày chỉ trữ được một ít,bản thân cũng không thể tự hấp thụ ma pháp nguyên tố trong không khí được,cho nên văn nhân khó thăng cấp hơn quân nhân rất nhiều." Lão béo thở dài,mặc dù hắn là quân nhân nhưng hài tử của hắn là văn nhân đó,cố tình lại là đứa cứng gan,mỗi ngày đều quăng mình vào chỗ chết,bảo hắn đến tiệm phụ thì hắn lại không chịu nghe.
Tiểu Trúc chỉ biết cười trừ chứ không biết nói gì nữa,lão béo cẩn thận nhìn Tiểu Trúc một cái,đang chuẩn bị mở miệng thì Tiểu Tam cuối cùng cũng mang xấp vải ra.
"A,gấm tơ Băng Tằm đến rồi,loại gấm tơ Băng Tằm này không chỉ có bề mặt mềm nhẵn mà còn nhẹ tựa lông hồng,nghe tên liền biết ngay là được làm từ tơ của băng tằm nhả ra, y phục làm bằng gấm tơ Băng Tằm mặc lên người sẽ không cần lo về mùa hè tới nữa,loại băng tằm này kỳ thật được xem là thân thích của thiên tằm,nhưng một loài ở phía bắc một loài ở phía nam,ngoại trừ băng tằm còn có một loại viêm tằm cũng là thân thích của thiên tằm,nhưng loài viêm tằm này chỉ xuất hiện ở vùng lân cận núi Hoả Thần nên càng khó tìm hơn cả băng tằm,chỉ có quý tộc mới có thể hưởng thụ y phục được làm từ tơ viêm tằm mà thôi." Trong lời nói của lão béo có chút tiếc nuối,xấp gấm tơ Băng Tằm này của hắn rất khó tìm,cũng không biết đã dùng bao nhiêu mối quan hệ mới có được,đút bao nhiêu tiền mới kiếm được một xấp,vốn là hắn định bán cho lão bản Tiên Khách Lai nhưng vì hài tử duy nhất hắn sẽ bất chấp hết tất cả.
"Chưởng quầy...."
"Tiểu Trúc công tử cứ gọi ta là lão béo là được rồi." Lão béo nhanh chóng xen mồm nói,tạo mối quan hệ tốt trước rồi mới nói đến chuyện nhờ vả,đây là đạo lý mà hắn đã biết từ khi còn nhỏ rồi."Lão béo,xấp gấm tơ Băng Tằm này không phải mặt hàng bình thường,cho dù có tiền cũng không dễ dàng mua được đi!" Tiểu Trúc vuốt ve xấp gấm tựa tiếu phi tiếu (2) nhìn lão béo.
Rõ ràng là một bộ dạng thanh tú nhu nhược nhưng lúc này lão béo ở trước mặt Tiểu Trúc lại cảm thấy tâm tư của mình đều bày ra trước mặt Tiểu Trúc,lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán,lão béo nuốt nuốt nước miếng,có chút xấu hổ cười cười:"Tiểu Trúc công tử không hổ là người có thất khiếu lung linh tâm (3),vừa nhìn liền biết lão béo ta có chuyện muốn nhờ."
"Cũng không phải chuyện lớn gì,chỉ là chuyện này có liên quan tới hài tử duy nhất của ta,lão béo ta cũng chỉ biết mặt dày mày dạn van cầu Tiểu Trúc công tử,hài tử của ta là văn nhân nhưng cố tình lại rất cứng gan,cả ngày không chịu ở nhà hảo hảo học may vá nấu ăn, cứ xuốt ngày mang theo ma thú chạy lên núi,nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ trở thành một ma pháp sư cấp cao để đi phiêu lưu,mấy hôm trước bị ngã gãy chân,may là vừa lúc gặp được Mạnh đại phu lên núi hái thuốc cứu hắn một mạng."
"Hoá ra người hôm qua Mạnh bá bá nói là hài tử nhà ngươi à." Viên Nhi hơi kinh ngạc hét lên,từ khi hắn chuyển tới nhà Mạnh đại phu thì Mạnh đại phu muốn hắn và Tráng Tử gọi mình là bá bá,cứ gọi Mạnh đại phu mãi sẽ khiến người ta cảm thấy không thân thiết.
"Còn không phải như vậy à,ài! Nếu chỉ có như vậy thì thôi đi,ngã gãy chân khiến hắn phải ở nhà tĩnh dưỡng cũng tốt,ít nhất có thể an phận một chút,chỉ là ngày hôm qua hắn lại muốn đi theo Mạnh đại phu học nghệ,lão béo ta sống ở trấn trên hơn ba mươi năm,trước kia có biết bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của Mạnh đại phu nhưng đều không được đáp ứng,sau lại có Tiểu Trúc công tử và Dực Minh công tử một trước một sau vào cửa nhà Mạnh đại phu,lúc ấy không biết có bao nhiêu người hâm mộ a,vì Mạnh đại phu bắt đầu nhận đồ đệ nên những người kia cũng muốn nhập môn,ai ngờ Mạnh đại phu lại hạ quyết tâm không thu thêm đồ đệ nữa,hôm qua ta cũng thử xin nhưng Mạnh đại phu lại từ chối thẳng thừng."
"Tiểu Trúc công tử,ta chỉ có mỗi một hài tử này,phụ thân của hắn ra đi rất sớm,ta vừa làm cha lại vừa phải làm phụ thân mà nuôi lớn hắn tới bây giờ,xin ngài hiểu cho tấm lòng của một người cha như ta mà giúp đỡ ta đi!" Lão béo nước mắt đầy mặt,khuỵ một chân xuống chuẩn bị quỳ thì lại bị Dực Minh ngăn lại ngay lập tức.
"Chưởng quầy,nếu sư phụ không chịu thu nhận hài tử của ngài,ta đây lấy đâu ra năng lực thay đổi chủ ý của sư phụ chứ,tuy rằng ta hiểu được tấm lòng của một người cha như ngươi nhưng có một số việc ta muốn cũng không thể thay đổi được gì." Tuy rằng nghe lão béo nói xong,Tiểu Trúc quả thật có chút cảm động,nhưng nếu sư phụ đã cự tuyệt thì nhất định là người đã có dụng ý riêng,Tiểu Trúc tất nhiên không thể đáp ứng giúp đỡ hắn được.
"Tiểu Trúc công tử,ta biết ngươi rất khó xử,ngài cứ nhận lấy cái này đi,lão béo ta cũng không phải muốn ngài giúp ta làm cái gì nhiều,chỉ muốn ngài hỏi Mạnh đại phu thử xem tại sao lại không thu nhận hài tử của ta,là hài tử của ta có gì không tốt,chỉ cần hắn nói ra,chúng ta nhất định sẽ sửa." Lão béo nhét xấp gấm Tơ Băng Tằm vào ngực Tráng Tử,lại đem tất cả trà Vân Vụ nhét vào tay Viên Nhi,sau đó cầm lấy tay Tiểu Trúc cầu xin.
"Ca phu,ngươi giúp chưởng quầy chút đi,hắn khiến ta nhớ tới cha và phụ thân,nếu bây giờ bọn họ mà ở đây thì chắc sẽ vui vẻ biết bao a!" Viên Nhi tất nhiên là không nói tới cha và phụ thân ruột của hắn,dù sao phụ thân của hắn cũng đã tái giá không cần hắn nữa,hắn đang nói tới cha và phụ thân của Tráng Tử,bản thân Viên Nhi cũng ở thôn Đạo Hương bởi vì cha mất sớm,đa đa lại không thường xuyên về nhà,hắn thường xuyên phải ăn bữa nay nhịn bữa mai,lúc trước khi cha và phụ thân của Tráng Tử chưa mất,hắn thường xuyên chạy tới nhà Tráng Tử cọ cơm,tuy rằng một lần cơm nước xong về nhà đều bị phụ thân hắn đánh mắng nhưng hắn vẫn rất vui và lại chạy tới nhà Tráng Tử.
Có lời cầu tình của Viên Nhi với yêu cầu của lão béo quả thật không phải việc gì khó nên Tiểu Trúc cuối cùng vẫn đáp ứng,nhưng dù mấy thứ đồ này tốt hay không thì vẫn phải trả tiền,để Dực Minh thanh toán tiền xong bọn họ liền đi,lão béo cũng không dám đưa tiền lại cho Dực Minh,đành phải cảm kích mà nhìn bọn họ đi xa.
Hết chương 48.
(1) 紫砂壶 / Ấm tử sa: là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.
(2) 似笑非笑/ Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.
(3) 七窍玲珑心/ Thất khiếu linh lung tâm: Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ, về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...