Mới vừa về đến thôn,ba người một hồ đã được nhiệt liệt hoan ngheeng,Tiểu Trạch vừa mới xuống xe ngựa đã bị Điếu Điếu túm chặt lấy,hung hăng mà xoa xoa lông để bày tỏ nỗi nhớ mong bao ngày không gặp.
Ngay sau đó Tráng Tử gật gật đầu với Ngô Phong,đối với cái người thoạt nhìn không phải giàu có thì cũng là quý tộc như Ngô Phong,Tráng Tử vẫn có chút e sợ,tiếp đó nhìn thấy Dực Minh ôm Bối Bối xuống xe liền thuận tay ôm lấy Bối Bối,để Dực Minh đỡ Tiểu Trúc xuống xe.
Ngô Phong đứng ở một bên,trong mắt hiện lên tia lo lắng,nhưng lập tức lại đứng yên như không có chuyện gì,thân là quý tộc chút phong độ trí tuệ này vẫn phải có,tuy rằng luôn thua dưới tay Dực Minh nhưng hắn cũng không phải sẽ làm tiểu nhân động thủ sau lưng,hơn nữa nếu nhưng việc hắn an bài trước khi đến thôn mà thành công thì rất có thể sẽ thắng ván này,đến lúc đó địa vị của mình trong mắt Tiểu Trúc sẽ tăng lên một chút.
Lần này Tiểu Trúc quay lại thôn chỉ mang theo chút đồ chơi và y phục của hài tử,đương nhiên mấy thứ đó không phải Ngô Phong tặng mà là chính mình đến tiệm thợ may và phường thợ mộc để đặt làm,nhưng chuyến đi này cũng tốn không ít tiền,tiền Nam để lại đã tiêu không ít nhưng may là có vài lần làm ăn với phường thợ mộc,chủ nhân phường thợ mộc bỏ tiền mua bản vẽ nôi và mấy món đồ chơi,Tiểu Trúc lại tiện thể vẽ luôn bộ dạng xe đẩy (1) cho phường thợ mộc,Tiểu Trúc vốn dĩ định chế tạo chậm chút nhưng ngẫm lại số tiền dư trong tay của mình vẫn là đem bản vẽ bán cho phường thợ mộc,hiện giờ tiền trên tay Tiểu Trúc cũng rất rất nhiều.
Tuy rằng bản vẽ có thể bán lấy tiền nhưng những đồ vật cậu biết cũng không được nhiều,hơn nữa đạo lý miệng ăn núi nở (2) cậu vẫn hiểu rõ,nghĩ tới thức ăn của đại lục này khác với chỗ của mình,lần này trở về Tiểu Trúc định cùng hợp tác với trưởng thôn,dùng danh nghĩa của trưởng thôn lên trấn trên mở tiệm cơm,với thái độ làm người của trưởng thôn cũng sẽ không để cậu phải chịu thiệt.
Vì Viên Nhi vẫn còn đang ở cữ,Tiểu Trúc nghĩ nghĩ liền để Dực Minh và Ngô Phong trước chạy xe tới nhà ban đầu của mình,khoảng thời gian này một trong hai quân nhân sẽ ở lại chỗ đó còn mình thì vẫn ở lại nhà của Tráng Tử như trước,cũng có thể chăm sóc Viên Nhi,còn có một vài tập tục về tiết đông chí cậu vẫn chưa hiểu rõ,vừa lúc có thể cùng Viên Nhi tâm sự,để hắn không cảm thấy quá nhàm chán trong khoảng thời gian ở cữ này.
Điếu Điếu vừa nhìn thấy Tiểu Trúc xuống xe lập tức buông Tiểu Trạch ra,nghiêng ngả lảo đảo mà đi thẳng tới trước mặt của Tiểu Trúc,bổ nhào vào chân của cậu,mặc dù hài tử đáng thương này sau một tuổi mới biết đi nhưng vẫn còn chưa vững,nhưng là một võ thú nhân tiêu chuẩn,tự tôn của tiểu hài tử không cho phép người khác dìu nó,cho dù ngã sấp mặt rất nhiều lần cũng rất kiên cường đứng dậy,nhìn thấy Minh gia gia đau lòng không thôi,lại nhận được sự cổ vũ mãnh mẽ của trưởng thôn đại nhân,cho rằng quân nhân nên có tinh thần như vậy,không hổ là tôn tử của ông.
Tiểu Trúc ôm hài tử,rồi lại lo lắng cho Điếu Điếu đang ôm chặt hai chân cậu,nhất thời chỉ có thể đứng yên,Dực Minh lộ ra khuôn mặt lạnh,nắm lấy y phục của Điếu Điếu,xoay người nó lại đây,mới đầu Điếu Điếu còn giãy dụa không ngừng,miệng phun ra thú ngữ,sau khi nhìn thấy người đang xách mình lên,biểu tình trên mặt bắt đầu cứng nhắc lại,sau đó trên mặt hiện lên nụ cười lấy lòng,khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cánh tay của Dực Minh,sau đó cười toe toét càng thêm phần nịnh nọt,cho tới khi thấy ánh mặt của Dực Minh nhìn mình càng ngày càng lạnh như băng mới chậm dãi khép miệng lại,khóe miệng bắt đầu bĩu xuống.
Dực Minh nâng cái tay kia lên,dưới ánh mắt cảnh giác của Điếu Điếu sờ sờ đầu nó,sau đó mới nói:"Không tồi."
Nói xong thả Điếu Điếu xuống,kéo xe ngựa đi về phía nhà của Tiểu Trúc,về phần Ngô Phong thì giương mắt nhìn Tiểu Trúc,sau đó không quá tình nguyện theo sát phía sau,thời gian còn nhiều,nước chảy đá mòn,chỉ cần mình kiên trì đến cùng,Tiểu Trúc nhất định sẽ tiếp nhận mình.
Hai người đi rồi,Tiểu Trúc liền cùng Tráng Tử vào phòng,bởi vì liên quan tới tập tục,mấy ngày gần đây Tráng Tử không thể vào phòng Viên Nhi,nhưng mỗi ngày vì thương phu nhân mà tự mình nấu cho Viên Nhi ba bữa cơm cộng với không ít thuốc bổ,thậm chí cẩn thận mà chạy tới khu nối liền giữa ma thú cấp thấp và ma thú cấp trung tìm diện bao quả (3) và trân châu quả (4) mà Viên Nhi thích nhất về.
Mỗi ngày nhanh chóng làm xong việc đồng áng,có chút thời gian liền chạy tới đứng ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm với Viên Nhi để giải sầu,phải nói là nam nhân "tân hảo" trên thế giới này không ai khác ngoài Tráng Tử,chỉ cần nhìn thư mà Viên Nhi viết,giữa những hàng chữ luôn lộ ra hạnh phúc ngọt ngào khiến Tiểu Trúc cũng không nhịn được mà hâm mộ vạn phần,đồng thời cũng thật lòng vui mừng thay cho Viên Nhi,có thể tìm được một người thật lòng yêu thương mình.
Tuy Tráng Tử đã làm tất cả việc có thể làm cho Viên Nhi,nhưng thân là quân nhân vẫn có hàng ngàn những cái bất tiện,vừa hay Điếu Điếu cũng thích đến nhà Viên Nhi,Minh gia gia dứt khoát ở tạm lại nhà Viên Nhi,thứ nhất là có thể hỗ trợ cho Tráng Tử,thứ hai cũng tiện cho việc chăm sóc Điếu Điếu,vì thế trưởng thôn đại nhân càng có thêm cớ để đến nhà Viên Nhi cọ cơm.
Vì ngày mai là tiết đông chí,Minh gia gia bị trưởng thôn gọi về hỗ trợ chuẩn bị,Tráng Tử ôm Bối Bối rất muốn cùng vào,không khỏi chờ mong mà nhìn Tiểu Trúc.
Đối với một vài tập tục Tiểu Trúc thật sự là không quá để ý,đặc biệt việc mà văn nhân sau khi sinh mong chờ chính là nhìn thấy hài từ và tướng công,nhưng cố tình tập tục lại là trong vòng mười ngày không thể để quân nhân tiến vào phòng,khiến Tráng Tử mấy ngày nay đều không gặp được,muốn biến Viên Nhi thành bảo vật,hận không thể mỗi ngày đều mang theo bên người(5).
Nhưng thấy tập tục này vẫn còn duy trì tới tận bây giờ hẳn là còn có lý do nào đó,Tiểu Trúc đành phải cho Tráng Tử một ánh mắt an ủi,sau đó ôm Bối Bối,có chút khó khăn mà vào phòng.
Viên Nhi vừa nhìn thấy Tiểu Trúc hai mắt liền sáng rực,nhưng mình còn đang đút quả nhũ trấp cho Tiểu Nam,chỉ có thể gật đầu với Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc dứt khoát đặt Bảo Bảo vào trong cái nôi đã gửi tới từ trước,sau đó ôm Bối Bối ngồi vào bên giường Viên Nhi.
Hình như Bối Bối cảm thấy thập phần hứng thú với vị đệ đệ này,mở to hai con mắt,hai tay duỗi thẳng tắp về phía Tiểu Nam đang uống sữa tươi trong lòng Viên Nhi.
Hai mắt Viên Nhi sáng lên,động tác trên tay cũng ngừng lại chút,"Ca phu,hay là để Bối Bối đính hôn với Tiểu Nam đi,như vậy chúng ta cũng coi như là thân càng thêm thân a!"
Tiểu Trúc bị ý nghĩ của Viên Nhi đập cho một nhát mà sửng sốt,lập tức suy nghĩ ở trong lòng làm thế nào để có thể từ chối Viên Nhi một cách uyển chuyển nhất,dù sao trên người Bối Bối cũng chảy cùng huyết mạch với Tráng Tử,họ hàng gần kết hôn,không phải sinh ra thiên tài thì chính là quái thai,đương nhiên tỷ lệ sinh ra thiên tài thấp đến đáng thương,Tiểu Trúc cũng không mong muốn tôn tử của mình là thiên tài hay gì,đương nhiên càng không hi vọng là một quái vật,cho nên cự tuyệt là điều chắc chắn.
"Viên Nhi,ta cảm thấy việc này chờ khi bọn nhỏ lớn lên tự quyết định thì hay hơn,bất kể là ngươi và Tráng Tử hay là ta và Nam đều có thể nói là đã thích nhau từ trước,tuy rằng ta đính hôn với Nam từ nhỏ nhưng ta tin là nếu lúc trước ta hoặc Nam không đồng ý thì song thân của bọn ta cũng sẽ không làm bọn ta khó xử,cho nên ta không hy vọng về sau hài tử vì một lời hứa hẹn mà kết hôn,cuộc sống không có tình cảm sẽ không thể hạnh phúc,ngươi nhất định là hiểu đúng chứ?" Tiểu Trúc ôm Bối Bối lúc này có vẻ hoạt bát hơn nói.
Tuy rằng bị Tiểu Trúc cự tuyệt có chút thất vọng nhưng ngẫm lại cũng hiểu lời Tiểu Trúc nói rất có đạo lý,hơn nữa ca phu tuy rằng cự tuyệt nhưng cũng không có nghĩa là hài tử của mình không có cơ hội,vả lại bây giờ bọn chúng còn nhỏ,hết thảy đều có khả năng.
Tiểu Nam ở trên đùi Viên Nhi giãy giãy,nhắc nhở phụ thân nhà mình bụng nó còn rất đói đấy,lúc này Viên Nhi mời vừa gấp rút vừa cẩn thận tiếp tục đút hài tử nhà mình ăn.
Tiểu Trúc nhìn mặt nhỏ còn chưa trưởng thành của Tiểu Nam,thật sự không thấy khuôn mặt này giống hai bảo bối nhà mình ở điểm nào,hai tiểu hài tử nhà mình ít nhiều cũng có điểm giống Nam,dù sao ngoại trừ mắt của hai đứa là giống mình ra,những điểm khác chả giống mình tí nào,Tiểu Trúc nghĩ chắc là giống Nam nhiều hơn đi.
Tiểu Nam uống sữa tươi xong,hai mắt nhịn không được mà nhắm lại,tay nhỏ trực tiếp víu trên y phục của Viên Nhi,mà khi Viên Nhi đặt Tiểu Nam xuống giường,hai mắt Tiểu Nam lập tức mở ra,cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên,một bộ muốn khóc,Viên Nhi sợ tới mức nhanh chóng ôm lại trên tay mà dỗ.
"Tiểu Nam như vậy là....."Bởi vì hai hài tử nhà mình đều rất nhu thuận cho nên với bộ dạng này của Tiểu Nam cảm thấy có chút khó hiểu.
"Đứa nhỏ này vẫn luôn vậy,mỗi lần uống nhũ trấp quả xong đều rất dễ ngủ,nhưng phải đợi nó ngủ say trong ngực thì mới được đặt xuống,bằng không thì rất dễ tỉnh lại,thử mấy lần đều như vậy,hình như là không cảm thấy an toàn." Viên Nhi vừa đau lòng vừa bất đắt dĩ,không khỏi hâm mộ mà nhìn Bối Bối lúc này đã khôi phục im lặng nhu thuận nằm trong lòng Tiểu Trúc và Bảo Bảo nằm trong nôi hoàn toàn không hừ một tiếng.
"...... " Đối với một người vừa mới trở thành phụ thân của hai hài tử không lâu như Tiểu Trúc cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với hài tử như vậy,không khỏi có chút ngập ngừng nói:"Minh gia gia có chủ ý gì không?"
"Minh gia gia cũng rất khó xử,nghe nói hài tử của ông ấy cũng không giống Tiểu Nam,cũng là lần đầu tiên gặp phải tình trạng như này,đành phải chấp nhận như vậy,hy vọng sau khi lớn lên sẽ tốt hơn." Viên Nhi cảm thấy hài tử ỷ lại vào mình là chuyện tốt,nhưng nếu quá mức ỷ lại ngược lại không tốt,dù sao Tiểu Nam cũng là một quân nhân,hắn thực sự không hy vọng hài tử của mình trở thành một quân nhân yếu đuối.
"Ta nghe nói tiểu hài tử thường sẽ có chút quán tính (?),nếu cứ để như vậy đợi khi nó lớn lên có thể sửa được hay không?" Tiểu Trúc có chút do dự nhưng vẫn nói ra ý nghĩ của mình,chưa ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo đi đường,huống tri phụ nữ trong công ti không ít,hài tử kinh cũng nghe qua không ít.
Nghe Tiểu Trúc nói như vậy,Viên Nhi cũng hơi phát sầu," Vậy phải gì bây giờ đây?"
"Nếu không chờ sư phụ đến đây,chúng ta hỏi người thử xem." Tiểu Trúc nghĩ Mạnh Ngọc tuy rằng chưa từng sinh hài tử nhưng cũng xử lý rất nhiều dựng phu và tiểu hài tử rồi,kinh nghiệm khẳng định cũng rất phong phú,đến lúc đó nhất định sẽ có chút chủ ý đi.
"Ân,đúng nhỉ,Mạnh đại phu đến ta cũng an tâm,ca phu,ngày mai chính là tiết đông chí,ta trước tiên sẽ nói một vài thứ cần chuẩn bị đi,bây giờ ta muốn giúp đỡ cũng chả được rồi." Viên Nhi nghĩ nếu Mạnh đại phu đến thì chuyện kia nhất định có thể giải quyết được,tâm tình cũng thả lỏng chút,còn có tâm tư nói nói về tập tục tiết đông chí và những thứ nên chuẩn bị.
"Ân,ngươi nói cho ta nghe một chút đi,lần này ta tìm hai người giúp việc về,có chuyện gì bọn họ cũng có thể giúp đỡ cho Tráng Tử." Tiểu Trúc đối với hai người này chính là không chút khách khí,một người là sư đệ của mình,một người là Mạnh Ngọc nói cứ tùy tiện sai sử,nếu đương sự và sư phụ nhà mình đều đã nói như vậy,Tiểu Trúc tất nhiên cũng sẽ không ngại ngùng từ chối,càng khước từ ngược lại càng khiến người ta nghĩ nhiều,còn không bằng cứ dứt khoát nhận luôn cho nhanh.
Hết chương 37.
(1)娃娃车/ Oa oa xa: dạng xe đẩy trẻ em.
(2)坐吃山空/ Tọa ngật sơn không: ngồi không mà ăn đến núi cũng hết.
(3)面包果/Diện bao quả: quả bánh mì,không biết là tác giả sáng tạo hay là lấy thông tin thật nhưng có quả tên như này nha mọi người:
- Quả xa kê / sa kê (Artocarpus altilis) hay còn gọi là quả bánh mì do bề mặt của quả khi được nấu chín giống bánh mì nướng, mặc dù có mùi và vị như khoai tây.
(4)珍珠果/Trân châu quả: tương tự như quả bánh mì,quả trân châu cũng có thật,tôi lại thấy nó giống quả cà chua bi quá,dù sao thì thông tin trên baidu tôi cũng không biết độ chính xác của nó như nào,mọi người nghĩ là tác giả sáng tạo hay có thật đều được.
(5) Nguyên văn: 倒置壮子已经好几天没见了, 这对于把圆儿当成心头宝, 恨不得天天带着身边的壮子是多么难以忍受:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...