Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Tiểu tử hồ cảm nhận rõ ràng bãi phân nóng hổi trên đỉnh đầu cao quý của mình[:)))],bốc ra mùi hôi thối,lúc này lý trí của nó đã bị Tiểu Quang phá huỷ hoàn toàn,vừa lúc Tiểu Quang đứng ở trên cây,trong miệng tiểu tử hồ không ngừng phóng ra những tai sáng màu xanh lục,cây nhỏ trước mắt không ngừng vặn vẹo,nhánh cây nhanh chóng mọc dài ra,giống như vật sống đánh tới chỗ Tiểu Quang.

Tiểu Quang nhảy nhẹ lên giống như là khiêu vũ,ngay cả cánh cũng không cần dùng,khéo léo mà tránh những nhánh cây đang lao tới,quang vĩ ưng không chỉ có tốc độ,mức độ linh hoạt cũng không phải loài chim bình thường nào có thể sánh bằng.

Tiểu tử hồ cảm giác đầu mình sắp bị lửa giận thiêu cháy,đang chuẩn bị phóng ra ma pháp hệ lôi,lời nói của Long Đằng Tỉnh liền hiện ra trong đầu,đầu nó lập tức tỉnh táo lại.

Thu hồi ma pháp hệ lôi đang chuẩn bị phóng,sau đó hừ một tiếng,trực tiếp chạy đến phòng tắm,rúc đầu xuống nước,hảo hảo làm lạnh cái đầu của mình.

Lềnh bềnh nổi trên nước,tiểu tử hồ u buồn mà thở dài,ai!Lại tới thêm một tên kình địch nữa,vì cái gì chủ nhân lại dễ dàng thu hút cái loại thú như vậy,bất kể là con mèo ngốc cùng thố khuyển đần kia,hay là con hồ lang kiêu ngạo cùng con ưng chết tiệt kia nữa,một khi nhìn thấy chủ nhân là đều một bộ dáng ngu ngốc nịnh nọt,chủ nhân a,ngươi có biết tiểu tử hồ vì trinh tiết của người đã hi sinh biết bao nhiêu thời gian không?

"Ngao~~~~~~" Hậu viện truyền đến một tiếng kêu quen thuộc,tiểu tử hồ đột nhiên tỉnh ngộ,chính mình ở đây u buồn để làm chi,cứ để cho hai con thú chết tiệt kia tranh nhau,mình chỉ cần ngoan ngoãn mà kề sát chủ nhân,tự nhiên ăn,tự nhiên uống,sao phải cùng chúng nó tranh nhau,dù thế nào thì mình cũng là ma thú của chủ nhân,đã kí khế ước rồi,trừ phi một bên chết đi,nếu không sẽ không thể nào giải trừ được.

Xem ra gần đây mình bị ngốc thú ảnh hưởng,cho nên mới làm ra những hành động ngốc như vậy,thân là ma thú cấp hai thông minh nhất,như thế nào sẽ phạm phải cái loại sai lầm thấp kém như vậy,nó quyết định viết một trăm chữ "kiểm điểm",đương nhiên bởi vì nó chưa có học được chữ của con người nên tạm thời nợ vậy.

Thoải mái mà tắm sạch sẽ thơm tho bằng nước lạnh,tiểu tử hồ giũ giũ nước trên mình,sau đó tao nhã bước ra ngoài hướng về phía hậu viện mà đi.


Nhảy nhẹ lên cái bàn đá duy nhất,tiểu tử hồ lười biếng mà nằm bò trên bàn,để ánh mặt trời hong khô bộ lông ướt át trên thân mình,một bên giống như xem kịch hay mà nhìn một lang một ưng tranh đấu.

Ngay từ đầu hồ lang đã nhìn tiểu tử hồ,vì thế vứt ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Tiểu Quang sang một bên,đi đến bên cạnh tiểu tử hồ,cũng miễn cưỡng mà nằm ở trên bàn đá phơi nắng.

Tiểu tử hồ vừa thấy ánh mặt trời bị hồ lang che mất,cái tai lập tức dựng thẳng lên,sau đó nghĩ đến chuyện mình đã tỉnh ngộ trong phòng tắm,vì thế liền khinh thường mà hừ nhẹ một tiếng,dịch chuyển thân mình một chút,để ánh mặt trời tiếp tục hong khô lông giúp mình.

Ai ngờ Tiểu Quang lúc này cũng từ trên cây nhảy xuống,đứng ở bên phải của tiểu tử hồ,trùng hợp lại đem ánh mặt trời che lại,một lang một ưng giống như môn thần,che ở hai bên trái phải tiểu tử hồ,lúc này trong đầu tiểu tử hồ không ngừng nhắc nhở chính mình không được mức mưu kế của một lang một ưng này,nhưng vẫn không ngăn được lửa giận đang bùng lên trong lòng,thiêu đốt khiến trong mắt như phóng ra ánh lửa.

Ngay khi tiểu tử hồ vươn móng vuốt ra,Ngô Phong từ trong phòng bước ra,liền nhìn thấy cảnh tượng tương thân tương ái của ba con lang,hồ,ưng,không khỏi cười nói:"Xem ra cảm tình của các ngươi không tồi,hồ lang,không nghĩ tới ngươi mới tới đã kết được hảo hữu,ta thực sự rất cao hứng."

Lời nói của Ngô Phong khiến cả ba con đều khinh bỉ,người đã lớn đến như vậy rồi mà mắt lại bị mù,con mắt nào của hắn nhìn thấy chúng nó có cảm tình tốt vậy.

Ba con phi thường ăn ý mà quay người đi,quay mông về phía Ngô Phong,làm ra ý khinh bỉ,cho nên nói đồng nhân bất đồng mệnh(*) a,nếu như mà Long Đằng Tỉnh nói như vậy,phỏng chừng cả ba con sẽ ngay lập tức làm bộ dáng huynh đệ hảo hữu,sau đó sẽ làm tư thế bán manh mà vươn móng vuốt (cánh) của mình hướng về phái Long Đằng Tỉnh xin ăn.


(*) 同人不同命:Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số phận lại khác nhau.

Ngô Phong sờ sờ mũi,chỉ có thể xấu hổ mà cười vài tiếng,sau đó bỏ lại một câu đi hỗ trợ liền trực tiếp hướng trù phòng chạy tới,dưới chân phát ra gió có thể thấy được hắn chạy nhanh như thế nào,dù sao bị ba con thú khinh thường,là ai cũng đều cảm thấy mất mặt,huống chi một trong ba con còn là linh thú của hắn.

Long Đằng Tỉnh nghe thấy tiếng mở cửa,không khỏi xoay người nhướng mày hỏi:"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?"

Nhìn thấy Long Đằng Tỉnh vô thức nghiêng đầu dò hỏi,hai tai Ngô Phong đỏ bừng,tim đập còn lợi hại hơn lúc trước,trong lòng không ngừng ám chỉ chính mình,người trước mắt là người đã có phu quân,chính mình dù có thích như thế nào cũng không thể làm ra chuyện thất lễ được.

Long Đằng Tỉnh kỳ quái mà liếc mắt nhìn Ngô Phong,sau đó âm thâm mà nói trong lòng một câu người kì quái,nhưng vẫn tiếp tục hỏi,dù sao thì người ta cũng là thế chất (cháu trai) của sư phụ,nói như thế nào cũng phải quan tâm một chút,"Tập luyện mệt quá à?"

"A,không phải,gần đây ta đã ổn định việc thăng cấp lên cảnh giới mới,cho nên trở về sớm hơn chút,muốn xem thử có cái gì cần giúp không,dù sao bá bá cũng đã nhờ ta hảo hảo chiếu cố ngươi."Ngô Phong xoa nhẹ cái tai đỏ bừng có chút nóng,tận lực để chính mình bình tĩnh lại.

"Cảm ơn."Tuy rằng Long Đằng Tỉnh không biết Ngô Phong có thể giúp mình làm cái gì,dù sao thì bất kể là việc dọn dẹp hay là nấu cơm ba bữa đều có người làm,trên cơ bản chính cậu còn đang nhàn hạ đến hốt hoảng đây,nếu không phải đáp ứng tiểu tử hồ làm chút gà cho nó ăn,ngẫu nhiên mình cũng muốn ăn chút món ăn quê hương thì cậu cũng chẳng được làm gì đâu,thi thoảng xem chút y thư cũng phải căn đúng thời gian đã đáp ứng với sư phụ,cho nên có thể nói tình huống hiện tại của cậu có chút giống với nhị thế tổ đang ở nhà.


"Vậy ta có thể làm cái gì không? Như rửa rau hay làm chặt xương gì đó?" Ngô Phong thi thoảng sẽ đứng xa xa nhìn Long Đằng Tỉnh đang nấu cơm ở trù phòng,hắn cảm thấy chỉ có khi nấu ăn hoặc đùa tiểu tử hồ,trên người Long Đằng Tỉnh mới có chút sức sống,bình thường không phải xem y thư,chính là vuốt ve tiểu tử hồ mà nhìn lên không trung ngẩn người,hoặc là trêu tiểu tử hồ một chút,nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của nó rồi cười ha ha.

Bình thường trên mặt Long Đằng Tỉnh chỉ lộ ra cái mỉm cười thản nhiên mà xa cách,khoảng cách với người khác nhìn có vẻ gần gũi nhưng thực tế lại xa xôi vô cùng,lúc sư phụ còn ở đây còn tốt,sư phụ đi rồi,khuôn mặt tươi cười của Long Đằng Tỉnh tựa hồ cũng ít thấy,đối với chuyện này,Ngô Phong nghĩ có phải là liên quan tới vị phu quân không biết đang ở nơi nào kia không.

Trên thực tế Ngô Phong cũng từng nghĩ tới phu quân của cậu có phải là đã qua đời rồi hay không,nhưng ngay lập tức dập tắt cái loại ý nghĩ này đi,bởi vì Ngô Phong sau đó cảm thấy mình có quá mức ác độc hay không,cư nhiên mong mỏi phu quân của Long Đằng Tỉnh đã không còn trên đời này, từ nhỏ hắn cũng không được dạy như vậy,vì thế hắn chỉ có thể sớm rời giường mang theo hồ lang lên núi luyện tập,sau đó đến lúc cơm chiều mới trở về.

Tuy rằng hắn cũng biết gần đây hồ lang càng ngày càng khinh bỉ hắn,nhưng hắn không sợ phải đi một bước này,chỉ sợ không có cơ hội gặp lại cậu ấy nữa,hiện tại bộ dạng của hắn giống như một Phong công tử tràn đầy hăng hái a!

"Không cần đâu,Ninh đại ca lát nữa sẽ đến giúp đỡ,hơn nữa để quân nhân vào bếp cũng không tốt lắm,không bằng ngươi ra ngoài giúp ta chăm sóc tiểu tử hồ cùng quang vĩ ưng một chút,ta sợ chúng nó lại cãi nhau ầm ĩ." Long Đằng Tỉnh cười cự tuyệt,trước khi vào đây cậu đương nhiên biết rõ tiểu tử hồ cùng quang vĩ ưng đang âm thầm tranh đấu,chẳng qua cảm thấy rằng nếu quang vĩ ưng là do sư phụ phái tới thì cho dù tính tình tiểu từ hồ có biệt nữu đôi chút,quang vĩ ưng khẳng định cũng sẽ biết chừng mực,hơn nữa cậu cũng tin tiểu tử hồ nhà mình dù có tức giận như thế nào cũng sẽ không quên lời căn dặn của mình,điểm này cậu vẫn rất tin tưởng.

"Không đâu,ta vừa mới từ đó qua,ba chúng nó đang cùng nằm trên bàn đá,cảm tình thật sự rất tốt."Ngô Phong mặt dày mày dạn làm bộ như không nghe thấy ý cự tuyệt của Long Đằng Tỉnh,cười lấy gà trong chậu nước lên.

Đã có người tự nguyện nhận việc,Long Đằng Tỉnh cũng không cần cự tuyệt nữa,dù sao mình cũng đang là một dựng phu,người tàn tật còn có thể được coi trọng huống chi là mình.

Cười cười có chút tự giễu,Long Đằng Tỉnh rũ bỏ chút đau thương chợt loé lên trong mắt mà chỉ có cậu mới hiểu,ngẩng đầu lên,Long Đằng Tỉnh lại khôi phục bộ dạng có chút xa cách,"Vậy phiền ngươi chặt gà thành những miếng lớn như này,hôm nay làm món gà cay[1] cho mọi người ăn.


"Được!" Ngô Phong cao hứng mà cầm dao thái,nhẹ nhàng bổ xuống,một cái thớt lập tức bị chém thành hai nửa,đồng thời cái bàn cũng lát luôn,mấy thứ trên bàn toàn bộ đều rơi xuống đất,cũng may trên bàn chỉ có ít rau và thịt,chỉ có cái bàn để rau thịt là vỡ thành nhiều mảnh mà thôi.Ngô Phong có ý tốt nhưng lại làm hư chuyện,trong lúc nhất thời cả Ngô Phong cùng Long Đằng Tỉnh đều trợn tròn mắt.

Long Đằng Tỉnh đỡ trán thở dài,cậu còn tưởng rằng có Ngô Phong xung phong nhận việc,hẳn mọi việc sẽ nhanh hơn chút mới đúng,lẽ ra cậu sớm nên nghĩ đến quần áo cùng tác phong của Ngô Phong,tuy rằng hắn đã tận lực che dấu,nhưng từ lễ nghi dùng bữa cùng thái độ đối với người khác của hắn đã sớm lộ rõ là thuộc về gia đình giới thượng lưu,người như vậy thì làm sao biết thái thịt được!

Chẳng lẽ gần đâu mình nhàm chán quá đến mức biến thành ngốc tử rồi sao,xem ra phải thường ra ngoài tản bộ,nếu không thì quay về thôn Đạo Hương một chuyến,đã hơn một tháng chưa gặp Viên Nhi cùng Tráng Tử rồi,không biết bọn họ như thế nào.

"Thực xin lỗi,thực xin lỗi,ta thật sự không biết cái thứ này lại yếu ớt đến như vậy,bình thường thấy các ngươi tựa hồ dùng sức rất nhiều,ta nghĩ ta khí lực lớn,đã muốn tận lực giảm xuống,không ngờ vẫn gây phiền toái cho ngươi."Ngô Phong có chút luống cuống mà giải thích,trong lúc nhất thời tay chân không biết để chỗ nào cho phải.

Long Đằng Tỉnh lúc này cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo,đang chuẩn bị ngồi xổm xuống đem đồ nhặt lên,ba con thú (chim?) nghe tiếng mà chạy tới.

Tiểu tử hồ vừa thấy liền khẳng định cái tên Ngô Phong luôn nhìn lén chủ nhân làm chuyện xấu,lập tức nhảy đến trên người hắn hung hăng mà cào,sau đó phi thường tự giác mà đeo bộ bao tay chuyên dụng của mình vào,chịu khó nhặt rau thịt bị bẩn trên đất bỏ vào chậu rửa sạch,con thường thường dùng ánh mắt đắc ý mà nhìn một lang một ưng ở bên cạnh đang có chút bối rối kia.

Nhìn thấy bộ dáng thuần thục của tiểu tử hồ,cùng Long Đằng Tỉnh cười cười vừa lòng,một người một lang một ưng đứng ở một bên đều có chút bối rối,có thể nói ba tên luôn hô phong hoán vũ lúc này mới ý thức được,không phải chuyện gì cũng đều giải quyết bằng vũ lực cùng thực lực được,giống như hiện tại,cho dù bọn hắn có thực lực cường đại bao nhiêu cũng không bằng một con ma hồ cấp hai,khó tránh khỏi có chút nhụt chí.

Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui