Gần đây Nhạc Tư Trà rất buồn!
Mới không đến 25 tuổi mà cậu đã mập ra, vốn cậu vẫn gầy gầy, giờ thêm không ít mỡ, nhìn mũm mĩm, còn có hai cằm, bụng cũng nhô lên, eo to lên mấy số, quần hồi trước giờ cũng không mặc được.
Tuy rằng Diệp Kình không quan tâm cậu béo lên hay không, thậm chí, Diệp Kình nói cậu béo lên mới tốt, vì hồi trước cậu ấy vẫn rất gầy.
Nhưng là Nhạc Tư Trà lo lắng, cậu mập lên quá nhanh, đặc biệt là bụng, lấy tay sờ còn thấy cứng cứng?
Chẳng lẽ là nhọt?
Vừa nghĩ thế, Nhạc Tư Trà liền phủ định, nước trong không gian có thể trị bách bệnh, hơn nữa, Du Nhiên đâu ăn cơm lãng phí – tuy rằng nó không ăn cơm – thân thể cậu có bệnh gì thì Du Nhiên nhất định sẽ nhắc nhở, mà mỗi lần nỏi, nó đều đáp vẫn bình thường.
Diệp Kình cũng tin tưởng thế, vậy nên không ai nghĩ tới đi gặp bác sĩ.
Nhưng là dần dần, khối cứng kia cũng lớn lên, gần đây cậu càng ngày càng thích ngủ, luôn thấy mệt mỏi.
Diệp Kình lo lắng, cho cậu nghỉ một thời gian để nghỉ ngơi.
Hôm nay, Nhạc Tư Trà lại nhịn không được hỏi Du Nhiên.
“Cơ thể anh rốt cuộc sao vậy? Bị bệnh sao?”
“Không, thân thể chủ nhân vẫn bình thường.”
“Nhưng bụng anh giống như có nhọt, càng lúc càng lớn.”
“Yên tâm, đó không phải nhọt.”
“Lần nào, em cũng nói thế, nhưng giờ anh càng ngày càng muốn ngủ, luôn thấy mệt, thế là sao?”
“Đây là phản ứng bình thường.”
“Phản ứng gì?” Nhạc Tư Trà không rõ.
Câu nói tiếp theo của Du Nhiên khiến Nhạc Tư Trà ngây người.
“Em sao thế?” Diệp Kình kinh ngạc nhìn Nhạc Tư Trà ngồi ngơ ngẩn trên giường, cậu ngơ ngác nhìn anh, giống như nghe thấy giọng anh, lại giống như không nghe thấy, cứ như mất hồn vậy.
Thấy Nhạc Tư Trà như vậy, Diệp Kình thực lo lắng, anh lại gần, dịu dàng ôm cậu vào lòng “Nói cho anh biết, có chuyện gì?”
Nhạc Tư Trà vẫn không có phản ứng gì, mờ mịt ngẩng đầu, giống như mất hồn mất phách, Diệp Kình chỉ kiên nhẫn hỏi, lập đi lặp lai hơn mười lần mới thấy cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, tuy rằng vẫn rất ngơ ngẩn.
“Nói cho anh biết, có chuyện gì?”
“Em…”
“Sao?”
“Có thai.”
Mười giây im lặng. Diệp Kình đột nhiên la hoảng lên “Em nói gì?!!”
Nhạc Tư Trà ngơ ngác vuốt bụng “Du Nhiên nói em có thai, đã năm tháng.” Thảo nào lớn thế.
Diệp Kình kinh ngạc nhìn Nhạc Tư Trà, rồi nhìn bụng “Nhưng sao em có thai được chứ!!”
“Du Nhiên nói ‘Có người vì chủ nhân không thể sinh sản là cản trở hạnh phúc của chủ nhân, không thể cho phép được’ vậy nên mấy năm nay nó vẫn dùng sức sống cải tạo thân thể em, tới nửa năm trước thì hoàn thành. ”
“Vậy nên, em có thai?” Diệp Kình ngơ ngác nói.
Lần đầu tiên thấy Diệp Kình như thế, Nhạc Tư Trà đột nhiên cảm thấy thoải mái, cậu cười hì hì gật đầu.
Diệp Kình rất nhanh có phản ứng lại “Vậy là, anh sắp thành cha!” đột nhiên ngây ngô cười.
“Anh chẳng phải không thích trẻ con sao?”
“Đây là con của chúng ta!” anh đưa tay vuốt ve bụng Nhạc Tư Trà.
“Em chưa bao giờ nghĩ tới mình có con!” Nhạc Tư Trà gối lên lòng Diệp Kình, mỉm cười dịu dàng, có lẽ vì mang thai, thoạt nhìn cậu nhu hòa không ít.
Diệp Kình cẩn thận ôm cậu “Anh không ngờ sẽ được chân chính ôm con của chúng ta, giọt máu của chúng ta, di truyền gien của chúng ta, nhất định nó sẽ là đứa bé tuyệt vời nhất.”
“Vâng.”
Nghe tin Nhạc Tư Trà mang thai, hai nhà sau khi trợn mắt há hốc mồm liền vội vàng chạy qua, không ai để ý sao cậu có thể mang thai.
“Sao giờ? Dì chỉ biết phụ nữ mang thai cần chú ý gì, nhưng đàn ông mang thai thì sao a?” cháu mình mang thai, Tần Hương Nguyệt thì rối loạn, Đàm Tú Quyên thì như kiến bò trên chảo nóng.
Bởi vì Nhạc Tư Trà nên quan hệ giữa hai nhà càng ngày càng tốt, Diệp Kình cũng khách sáo hơn với Đàm Tú Quyên, khiến bà càng thích ‘con dâu’ này, vậy nên nghe tin Nhạc Tư Trà mang thai cũng thu dọn hành lý tới.
“Em đừng lo, không phải có bác sĩ sao? Nghe bác sĩ là được.”
Hai người đống loạt nhìn về bác sĩ.
Vì tình huống của Nhạc Tư Trà rất đặc thù, Diệp Kình mời hết bác sĩ có tiếng của khoa phụ sản về, làm bác sĩ trưởng cho Nhạc Tư Trà.
Thật ra tiến sĩ Hoa cũng bối rối lắm, nhưng dù sao ông cũng là thầy thuốc nhiều năm, bao chuyện sóng gió cũng vượt qua hết, ông chậm rãi nói “Thân thể cậu ấy rất khỏe mạnh, chỉ cần dựa theo những chú ý cho phụ nữ có thai là được rồi.”
Giờ không cần để ý bên này, bên kia, Tôn Thích và Diệp Triển Hạo cũng đang cãi nhau, hai người là bạn vong niên, cãi nhau cũng không để ý gì nữa.
“Phải lấy họ Nhạc, nhà họ Nhạc chỉ có mình nó, đứa bé không mang họ nó thì họ ai?”
“Cháu tôi, tôi muốn họ Diệp có gì sai?” Diệp Vũ tuy rằng kết hôn nhưng vẫn chưa muốn có con, nên trong bụng Nhạc Tư Trà chính là đứa cháu đầu tiên của Diệp Triển Hạo, sao để mang họ của nhà khác được.
“Nhưng là Tư Trà sinh.”
“Không có A Kình nó sinh được sao?”
“Đương nhiên! Tìm một cô nào đấy là sinh được ngay!”
“Ông…”
“Tôi…”
Hai người cãi nhau căng thẳng quá, vẫn là Diệp Kình không để yên được.
“Rồi, đừng cãi nữa, kiểm tra nói Nhạc Tư Trà sinh ba, một cái họ ‘Nhạc’ một cái họ ‘Diệp’ một cái họ ‘Đông Phương’ là được.”
Tôn Thích và Diệp Triển Hạo nhìn anh, giống như xác định, thấy Diệp Kình gật đầu, mới quay lại nhìn nhau, lại cãi.
“Tên của họ ‘Diệp’ và ‘Đông Phương’ tôi lấy.”
“Sao ông được đặt hai tên mà tôi chủ một? Không được, họ ‘Đông Phương’ tôi đặt.”
“Họ của vợ tôi, đương nhiên tôi đặt.”
“Vợ ông họ ‘Đàm’, bên nhà Đông Phương cũng không thèm ông đặt.”
“Hừ, cũng lắm thì mỗi người đặt một chữ.”
“Được, cứ thế, tên tôi đặt nhất định hay hơn ông.”
“Ha! Với cái trình độ của ông sao hơn tôi được?”
Diệp Kình day huyệt thái dương, quyết định vẫn là kệ họ đi, vào cùng Nhạc Tư Trà là được!
Ai muốn quản thì đi mà quản!
Tóm lại, giờ Nhạc gia rất náo nhiệt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...