Ở trước cửa sảnh tiệc, Tạ Kỳ Thâm đang đợi Đàn Mạt.
Một đám bạn học đại học cũng ở đây, mọi người dường như ăn một bữa vẫn chưa đã hứng, vẫn còn đang luyên thuyên nói không ngừng nghỉ.
Đang nói chuyện, chàng gù vừa xong nhiệm vụ MC đi qua, mấy chàng trai cười: “Chàng gù, hôm nay dẫn chương trình không tệ nha!”
“Rất chuyên nghiệp, sau này có thể đi làm MC chuyên nghiệp được rồi đó ha ha ha.”
Chàng gù cười đá chàng trai bên cạnh một cái: “Cậu bớt đi, hôm nay tôi mệt chết rồi, sau này không làm nữa đâu…”
Mọi người đang tán gẫu, chàng gù nhìn về phía Tống Nhiên Hạ ở cách đó không xa: “Hôm tụ họp bạn học tôi không có đi, hôm nay mới gặp được nữ thần Tống, nữ thần vẫn xinh đẹp như vậy, bây giờ đang độc thân sao?”
“Hình như là vậy, sao, cậu có hứng thú à?”
“Thôi đi, tôi rất tự hiểu lấy mình, người ta làm sao nhìn trúng tôi được.” Chàng gù nhìn về phía người cao quý yên lặng nhất trong đám đàn ông, cười cười: “Ít nhất phải được như Tạ thần của chúng ta thì mới xứng đôi được.”
Chàng gù cười hỏi Tạ Kỳ Thâm: “Tạ thần, tôi nói đúng không?”
Tạ Kỳ Thâm nhấc mắt lên nhìn về phía anh ta, đột nhiên hỏi ngược lại:
“Nói đủ chưa?”
Giọng nói lạnh như băng của Tạ Kỳ Thâm vang lên, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Chàng gù ngơ ngác.
“Lúc nãy trong hôn lễ nói trước mặt vợ tôi một lần, cậu cảm thấy rất hay ho, bây giờ lại định nói một lần nữa sao?”
Mấy người xung quanh biết Tạ Kỳ Thâm tức giận rồi, chàng gù bỗng chốc sợ hãi: “Tạ thần, tôi chỉ đùa thôi mà…”
“Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, không thích hợp với mấy trò đùa thế này.”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi và Tống Nhiên Hạ chỉ là bạn học bình thường.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Kỳ Thâm rơi lên người anh ta: “Nếu lần sau tôi còn nghe thấy những lời bàn tán thế này, thì đừng trách tôi không nể tình bạn học năm xưa.”
Chàng gù biết trò đùa này đã chạm đến giới hạn của Tạ Kỳ Thâm, vội vàng xin lỗi, sau đó mau chóng viện cớ chuồn đi, mấy chàng trai xung quanh vội cười ha ha giảng hoà, chuyển chủ đề.
Một lúc sau, Đàn Mạt cũng đi ra từ đầu bên kia.
Sau khi dịu đi cảm xúc, cô đi ra cửa, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang đứng ở ngoài sảnh tiệc.
Lời của hai cô gái vừa rồi trong nhà vệ sinh lại vang lên bên tai cô lần nữa.
Đáy mắt Đàn Mạt bị đâm đến đau nhói, thu lại ánh mắt, đè nén sự khổ sở dưới đáy lòng.
Mấy giây sau, cô ổn định lại cảm xúc, cất bước về phía bọn họ.
Khi cô đi đến trước mặt họ, chủ đề của mấy người hơi dừng lại, Tạ Kỳ Thâm thu lại ánh mắt để ý thấy đầu mũi của cô gái nhỏ hơi đỏ, hàng mày hơi cau lại: “Sao mũi lại đỏ vậy, lạnh lắm à?”
Đàn Mạt lắc đầu, bụng ngón tay cọ vào đầu mũi, giọng điệu cố duy trì sự tự nhiên: “Chỉ là mũi hơi ngứa, không sao đâu.”
Tạ Kỳ Thâm cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, sau đó nửa ôm lấy cô, nói với đám người Lục Tử An ở bên cạnh:
“Tôi đưa Đàn Mạt về trước đây.”
Lục Tử An đáp: “Được, qua mấy hôm nữa chúng ta hẹn sau, tôi và Tuân Hoắc sẽ đi chọn chỗ trước.”
“Ừ, các cậu tự quyết định đi.”
Đàn Mạt hơi mơ màng, Lục Tử An mỉm cười nhìn sang Đàn Mạt: “Lúc nãy bọn anh bàn một thời gian nữa tìm cuối tuần nào đó cùng ra ngoài chơi, em gái Đàn Mạt, đến lúc đó em cùng A Thâm đến nhé.”
“Vâng…”
Lúc này, Tống Nhiên Hạ ở phía xa đang trò chuyện cùng mấy bạn học nữ cũng vừa nói vừa cười đi qua, cũng chuẩn bị ra về.
Tống Nhiên Hạ nhìn về phía Đàn Mạt: “Đúng rồi Đàn Mạt, chúng ta kết bạn wechat đi, bình thường con gái chúng ta có thể hẹn nhau nhiều hơn, không cần cứ đi cùng đám con trai bọn họ.”
Đàn Mạt gật đầu: “Được ạ.”
Tuân Hoắc: “Ôi nữ thần, cậu đã quên hai hôm trước là ai đã đón gió tẩy trần cho cậu à?”
“Ha ha ha đùa thôi mà…”
Cuối cùng Đàn Mạt và Tống Nhiên Hạ kết bạn với nhau, sau đó cô theo Tạ Kỳ Thâm rời đi.
Vào lúc này, ở cách đó không xa, ở trước bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất ở trước cửa một nhà hàng tây cùng tầng với khách sạn, cảnh tượng này đã bị hai cô gái trẻ nhìn thấy.
“Ôi, thế mà hôm nay Đàn Mạt lại theo Tạ Kỳ Thâm đến, tớ còn tưởng Tạ Kỳ Thâm sẽ không dẫn cô ta đến chứ.”
Thấy Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm biến mất khỏi tầm mắt, Trần Ninh Ninh xoay người, nhìn người phụ nữ trước mặt, mỉm cười nói: “Uyển Uyển, cậu nói xem em gái cậu nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm và cô Tống Nhiên Hạ kia lâu ngày gặp lại, trong lòng cô ta sẽ có suy nghĩ gì?”
Đàn Chi Uyển lười biếng dựa vào lưng ghế, tiếp tục cắt bít tết trong khay của mình: “Ai biết, kệ nó.”
“Tớ nói cậu nghe, chắc chắn sẽ có! Chỉ với cảnh tượng vừa rồi chúng ta nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ ở trên sân khấu, người phía dưới cùng đùa giỡn, đổi lại tớ là vợ của Tạ Kỳ Thâm, nghe người ta nói chồng mình và cô gái khác xứng đôi, tớ đã muốn lên sân khấu kéo tên MC đó xuống rồi!”
Trưa hôm nay, Đàn Chi Uyển và Trần Ninh Ninh đến nhà hàng tây mới mở của khách sạn năm sao này để ăn thử, lúc nãy khi hai người đi ngang qua trước cửa sảnh tiệc, nghe thấy bên trong đang hôn tổ chức hôn lễ, nên thuận tiện nhìn vào, ai ngờ lại đúng lúc phát hiện Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ đang đứng trên sân khấu.
Mọi người đều ở trong giới thượng lưu, giữa các cô tiểu thư đương nhiên là có nghe ngóng về nhau, hai người đương nhiên biết về Tống Nhiên Hạ.
Trần Ninh Ninh tò mò, chụp một tấm ảnh Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ đứng cùng nhau, tiện tay gửi vào nhóm chat bạn thân.
Thế giới quả nhiên rất nhỏ, có một cô gái lập tức nhận ra Tống Nhiên Hạ, hơn nữa trùng hợp hơn là cô gái này còn quen với bạn học cùng lớp năm đó với Tạ Kỳ Thâm, nói trong nhóm chat rằng lúc đó Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm vô cùng nổi tiếng trong trường.
Lúc này, Trần Ninh Ninh đang vô cùng có hứng thú mà phân tích cho Đàn Chi Uyển nghe: “Nếu mọi người chỉ nói Tạ Kỳ Thâm và cô gái khác xứng đôi thì cũng thôi đi, nhưng người được nói đến lại là Tống Nhiên Hạ, người mà năm đó ai ai cũng trông chờ sẽ ở bên Tạ Kỳ Thâm, đây có phải hơi giống tình tiết ánh trăng sáng không?”
Đàn Chi Uyển cười khẩy: “Nhưng lúc đó Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ đâu có ở bên nhau.”
“Cậu không hiểu đâu! Chính là vì không ở bên nhau mới càng mập mờ, càng khiến người khác có cảm giác nguy hiểm đó! Đàn Mạt không phải là nhìn chằm chằm vị trí bà Tạ như hổ đói, sợ bị người ta cướp mất sao?”
Đàn Chi Uyển nghe vậy, đột nhiên cảm khái thân phận bà Tạ này cũng không dễ làm, lúc trước nếu như cô ta gả vào, có lẽ bên tai sẽ có không ít phong ba.
Trong lòng cô ta bỗng nhiên thấy sảng khoái, cười thành tiếng, tiếp lời của Trần Ninh Ninh: “Chỉ dựa vào Đàn Mạt? Nó so được với Tống Nhiên Hạ sao? Người ta tốt xấu gì cũng là tiểu thư danh giá, còn Đàn Mạt chỉ là con gái nuôi của nhà chúng tớ, nó so với Tống Nhiên Hạ, là người thì đều biết nên chọn ai.”
“Đúng vậy, vì vậy chuyện này càng lan truyền rộng rãi, Đàn Mạt chắc chắn sẽ càng mất mặt.”
Đàn Chi Uyển hơi nhướng mày: “Ý cậu là sao?”
Trần Ninh Ninh đến gần bên tai cô ta: “Tớ nói cậu nghe…”
…
Ở bên kia, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt xuống tầng, lên chiếc xe Rolls Royce.
Hai người ngồi ở hàng sau, Đàn Mạt yên lặng không nói gì, người đàn ông thầm cảm nhận được cảm xúc của cô không vui lắm, thấp giọng hỏi:
“Sao vậy? Không vui à?”
Đàn Mạt lắc đầu: “Không có…”
“Sao lại im lặng như vậy? Hôm nay em chẳng nói được mấy câu.”
Tạ Kỳ Thâm nhớ sáng nay rõ ràng lúc cô ở nhà thay quần áo, cảm xúc vẫn rất bình thường mà.
Cô dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chủ yếu là do em không quen với bạn học của anh, nên không biết nên nói gì thôi.”
Người đàn ông biết Đàn Mạt không thích mấy nơi xã giao, tính cách cũng sẽ thu lại trước mặt người không thân quen, anh nghiêng người về phía cô, nâng tay xoa xoa đầu cô: “Sau này nếu em không muốn những nơi thế này, tôi sẽ không dẫn em đến nữa, hửm?”
Đàn Mạt thấp giọng đáp một tiếng.
Điện thoại Tạ Kỳ Thâm vang lên, anh nghe máy nói vài câu, sau đó xoay đầu nhìn cô: “Tập đoàn phải mở cuộc họp, tôi đưa em về biệt thự nghỉ ngơi trước nhé?”
“Vâng.”
Tạ Kỳ Thâm đi xử lý công việc, Đàn Mạt đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dần tối đi.
Cô cố gắng muốn quên đi, nhưng những lời hai cô gái kia nói lại xua mãi không tan trong đầu cô.
Hôm nay cuối cùng Đàn Mạt cũng nhìn rõ bản thân mình, thì ra là cách nhiều năm như vậy, cô vẫn nhạy cảm mà dễ dàng bị những cô gái xuất hiện bên cạnh Tạ Kỳ Thâm khiến cho cảm xúc dao động.
Lời của MC là đang nói đùa, lời của hai cô gái kia cũng là nói đùa, đổi lại là người khác thì đều sẽ xem như lời trêu chọc mà vào tai này ra tai khác, nhưng cô lại là một người nhạy cảm như thế, để bụng như thế, không dám thể hiện ra, giả vờ tỏ ra rộng lượng trước mặt tất cả mọi người.
Từng có người nói, bản chất của yêu là đau khổ, liều thuốc giải duy nhất đó là đối phương cũng yêu bạn.
Tiền đề của việc rộng lượng là cô phải có đủ sức mạnh.
Đàn Mạt không có dũng khí để hỏi Tạ Kỳ Thâm xem rốt cuộc anh có thích cô hay không, cô sợ mình chủ động phá vỡ lớp cửa sổ giấy mỏng manh này rồi, thứ cô nhìn thấy sẽ là kết quả mà mình không dám đối mặt.
Cho dù là năm mười sáu tuổi kia, hay là bây giờ.
Đối mặt với Tạ Kỳ Thâm, từ trước đến giờ Đàn Mạt đều không dám nghĩ đến phần thắng.
Cô lùi ra sau, trốn tránh, không thể không chìm sâu vào trong cảm xúc cay đắng.
Cô cũng chán ghét sự nhút nhát của bản thân mình.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, Đàn Mạt thật không biết phải làm thế nào mới xứng đáng được yêu thương.
Đến ở trước mặt bố mẹ, cô cũng tỏ ra dáng vẻ ngoan ngoãn vào mỗi phút mỗi giây, bởi vì cô sợ bọn họ sẽ bỏ rơi cô lần nữa, bởi vì cô sợ tình yêu người ta đối với cô là có điều kiện.
Trên đường trở về biệt thự, Đàn Mạt im lặng nhắm mắt lại, trong xe chỉ còn lại tiếng Tạ Kỳ Thâm trao đổi công việc với người khác.
Sau khi đến Gia Ngu Thiên Thành, Đàn Mạt xuống xe, đi vào biệt thự, về phòng ngủ một mình chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, thử làm chút gì đó để phân tán sự chú ý.
Qua vài ngày nữa là khai giảng rồi, học kỳ này cô sẽ càng bận rộn hơn, ngoại trừ phải chuẩn bị cho việc tốt nghiệp, giai đoạn cuối cùng chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng phải đưa vào lịch trình, đến lúc đó chắc sẽ rất bận.
Buổi chiều, Đàn Mạt lại nhận được điện thoại của nhân viên công tác của kênh D, xác định lần cuối về thời gian quay chương trình với cô, đúng lúc là vào tuần sau, nếu trường có việc thì đến lúc đó cô lại phải xin nghỉ.
Bận mãi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần tối đi, mây đen tích tụ trên bầu trời ngày càng nhiều hơn.
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, chắc là sau trận mưa này, thành phố Lệ phải mất một thời gian mới có thể bước vào mùa xuân.
Chạng vạng hơn bốn giờ, Đàn Mạt nhận được điện thoại của mẹ Đàn, bà bảo cô tối nay về ăn cơm.
Đàn Mạt nghĩ cũng đã nhiều ngày không về, nên đồng ý.
Sau khi làm xong những việc dang dở, cô tự mình bắt xe về biệt thự nhà họ Đàn.
Trên đường đi, Tạ Kỳ Thâm gửi tin nhắn cho cô, nói tối nay có cuộc xã giao, không thể về nhà ăn cơm.
Đàn Mạt cụp mắt xuống, trả lời: [Được, tối nay em về nhà bố mẹ ăn cơm.]
Tạ Kỳ Thâm: [Được, xong việc anh đến đón em.]
Năm giờ rưỡi, Đàn Mạt về đến nhà họ Đàn.
Khi cô đi vào huyền quan, mẹ Trương nghe thấy tiếng thì bước lên đón: “Mạt Mạt về rồi à.”
“Mẹ Trương.”
Đàn Mạt thay dép xong đi vào, ở trong phòng khách, mẹ Đàn và bố Đàn đang trò chuyện, nhìn thấy cô về, họ cười: “Đang đợi con về đó, mẹ Trương có thể dọn đồ lên rồi.”
Đàn Mạt đi vào phòng khách, để trái cây vừa mua lên bàn trà: “Bố mẹ, không phải con đã bảo bố mẹ ăn trước, không cần đợi con rồi mà.”
“Không sao, cơm cũng vừa mới nấu xong.”
Mẹ Đàn bước lên kéo tay cô: “Có chuyện gì vậy, trông con có vẻ hơi ốm? Gần đây lại giảm cân à? Có phải bệnh rồi không?”
“Không có ạ…”
Bố Đàn cười đứng dậy: “Mẹ con hay lo lắng cho con, sợ con ăn không ngon miệng ngủ không ngon giấc.”
Đàn Mạt cười nhạt: “Không có gì đâu ạ, có lẽ là hai ngày nay ngủ không ngon thôi.”
Mặt Mẹ Đàn lộ vẻ lo lắng: “Buổi tối phải ngủ sớm một chút, có biết không? Tối nay trong nhà có hầm canh gà, con uống nhiều một chút, mẹ phải dặn Kỳ Thâm hầm vài món canh thuốc tẩm bổ cho con mới được, Kỳ Thâm đâu, tối nay sao nó không đến?’
“Tập đoàn của anh ấy có việc, nên không về ăn cơm.”
“Cuối tuần mà vẫn bận rộn vậy sao?”
“Bây giờ là đầu năm, chắc là công việc nhiều…”
Bố Đàn ở bên cạnh vỗ vỗ tay mẹ Đàn: “Được rồi, ăn cơm trước đi, Mạt Mạt chắc cũng đói rồi.”
“Đi thôi.”
Ba người đi vào nhà ăn, lúc này Đàn Chi Uyển cũng xuống lầu, cô ta nhìn Đàn Mạt đến một mình, đáy mắt thoáng qua ý cười, ngồi xuống đối diện Đàn Mạt, múc canh một cách thảnh thơi:
“Đồ ăn hôm nay phong phú quá, thật là có khẩu vị.”
Bố Đàn cười: “Khó có khi nghe con nói được như vậy, lần nào con cũng kén cá chọn canh.”
“Tâm trạng tốt mà, nên ăn gì cũng thấy ngon.”
“Sao vậy, sao lại vui thế?”
“Gần đây con đang qua lại với cậu chủ của Khoa học công nghệ Sùng Cảm, anh ấy một mực theo đuổi con, người cũng không tệ, có thể suy nghĩ một chút.”
Bố Đàn nghe thấy lời này, cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi: “Bố đã nói với con thế nào? Thằng bé đó không tệ mà, gia cảnh và nhân phẩm đều rất tốt, con cứ qua lại, yêu đương một chút, bản thân cũng sẽ vui vẻ hơn.”
Đàn Chi Uyển mỉm cười: “Đúng là rất vui vẻ, nhưng bàn về hôn nhân thì vẫn còn sớm, kết hôn nhất định phải có nền tảng về tình cảm, hai người yêu nhau mới có thể bước vào cung điện hôn nhân, nếu không lỡ gặp phải người nào hay chuyện gì, hai bên mà có một bên không bằng lòng sống chung nữa, như vậy cuộc hôn nhân sẽ đổ vỡ ngay, không hề có chút cảm giác an toàn.”
Bàn tay cầm đũa của Đàn Mạt cứng lại, hàng mi dài khẽ run.
Đàn Chi Uyển: “Dù sao con cũng nhất định phải tìm một người yêu con thì con mới kết hôn, bố mẹ, hai người nói đúng không?”
“Như vậy cũng có lý, nhưng tình cảm làm gì có chuyện hoàn mỹ như vậy, có lúc kết hôn rồi có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm mà, giống như em gái con và Kỳ Thâm vậy, sau khi kết hôn tình cảm của tụi nó cũng không tệ mà.”
Đàn Mạt ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt chứa đựng ý cười của Đàn Chi Uyển:
“Đúng vậy, bồi dưỡng tốt thì sau khi kết hôn có thể ở bên nhau lâu dài, nếu bồi dưỡng không tốt thì chưa chắc.”
Bố Đàn: “Được rồi, đừng nhọc lòng chuyện người khác, con lo chuyện yêu đương của mình cho tốt đi rồi nói.”
“Con biết rồi…”
Đàn Mạt cụp mắt nhìn những hạt cơm trong chén, không còn khẩu vị.
Sau khi ăn xong cơm tối, mẹ Đàn bảo Đàn Mạt ngồi lại một chút, đừng vội về nhà.
Bố Đàn và mẹ Đàn lên phòng khách ở tầng hai nghỉ ngơi, Đàn Mạt vào phòng mình thu dọn vài bộ quần áo và những tài liệu học tập mà học kỳ trước cô để ở nhà.
Đàn Chi Uyển lên lầu, bưng trái cây đã cắt xong lên, đi vào phòng khách, hỏi bố Đàn và mẹ Đàn: “Đàn Mạt đâu rồi ạ?”
“Nó đang ở trong phòng dọn đồ, con gọi nó ra ăn trái cây đi.”
Đàn Chi Uyển cười cười: “Bố mẹ, bố mẹ có cảm thấy hôm nay tâm trạng của Mạt Mạt không tốt lắm không?”
“Ý con là sao?”
Đàn Chi Uyển lo lắng khẽ chậc một tiếng: “Hôm nay con mới nghe nói một chuyện, có liên quan đến Tạ Kỳ Thâm, không biết Mạt Mạt có phải vì vậy nên mới không vui không.”
“Hả? Chuyện gì?”
Năm phút sau.
Đàn Mạt ở trong phòng ngủ đang thu dọn đồ đạc, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đáp một tiếng, mẹ Trương mở cửa ra: “Mạt Mạt, ông chủ và bà chủ bảo con ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Đàn Mạt đứng dậy, đẩy vali nhỏ đã thu dọn xong ra ngoài, đi ra phòng khách, bố Đàn và mẹ Đàn quay đầu nhìn cô, vội gọi cô qua ăn trái cây.
Đàn Mạt ngồi xuống ghế quý phi ở một bên, ăn chút cam, bố Đàn và mẹ Đàn ra hiệu cho nhau, mẹ Đàn khẽ hé môi, cố tình tỏ ra tự nhiên mà hỏi: “Mạt Mạt, gần đây con và Kỳ Thâm thế nào rồi?”
“Sao ạ?”
“Mẹ chỉ là tuỳ tiện hỏi thăm thôi, gần đây Kỳ Thâm đối với con vẫn tốt chứ? Có khiến con chịu ấm ức không?”
Đàn Mạt hơi ngây ra: “Không có, rất tốt ạ.”
“Nhưng sao mẹ cảm thấy, hôm nay con về mang theo tâm sự nặng nề thế?”
Mẹ Đàn do dự một chút, nói: “Hôm nay, mẹ có nghe nói một vài việc liên quan đến Kỳ Thâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...