Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Cùng Diệp Hàng từ biệt, tôi một đường nghĩ lung tung, không hiểu sao lại về được tới nhà.

Nhà là nơi đẹp nhất trên đời, dừng xe, để ở dưới nhà, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đèn trong nhà xuyên qua khe hở của bức màn, tràn ngập ánh sáng ấm áp, từng trận cảm động sinh ra trong lòng, còn chuyện gì hạnh phúc hơn khi biết được trong nhà luôn có người chờ đợi mình?

Mỉm cười mở cửa, thay giày, trong phòng bếp phát ra mùi cháo, nhỏ giọng đi tới cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa nhìn vào bên trong, lửa nhỏ chậm rãi ninh nhừ nồi cháo bí đỏ, Diệp Lê mặc tạp dề chăm chú cắt dưa chuột, sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống trước mặt, cậu ấy hơi nghiêng đầu, giơ tay lên vén sang bên, cúi đầu xuống, tiếp tục hoàn thành công việc đang dỡ dang.

Ý cười trên miệng càng lúc càng lớn, tôi đi đến phía sau Diệp Lê, hai tay nhẹ vòng qua eo cậu ấy, mắt áp lên lưng, cảm nhận được thân thể Diệp Lê run khẽ, nghĩ là chắc bị tôi hù sợ, cậu ấy dùng gáy cho tôi tựa trán vào, hỏi: “Định hù chết người sao? cậu về lúc nào đó?”

“Vừa về”

“Đêm nay muốn nấu cơm cho cậu ăn, chỉ là tớ cắt rất tệ, dựa chuột cắt cũng không tốt, có phải quá thật bại không?”

“không có, cắt đồ chậm rãi có thể tốt hơn, cắt mãi sẽ quen thôi hà, cậu trước đâu có vào bếp, hiện tại cứ vào bếp suốt, còn học nấu cháo, cũng có thể làm mấy món rau xào đơn giản, trong mắt của tớ đã là rất thành công rồi, có cần tớ giúp gì không?”

“Không cần”, Diệp Lê cười, lộ ra răng nanh nhỏ trắng: “Đêm nay tớ sẽ phục vụ cậu, đợi lát nữa dù ngon hay không, cậu cũng phải ăn a~”

“”Được, cậu nấu cơm, tớ giúp cậu rửa cải”

“Ưm.”

Tôi vừa rửa rau vừa nói về cuộc gặp gỡ Diệp Hàng cho Diệp Lê nghe, cuối cùng nói: “Diệp Lê, có thể nhìn ra được hiện tại giữa Hải Bình và Diệp Hàng có mâu thuẫn, thực không hi vọng hôn nhân của bọn họ sẽ có kết thúc trong bi kịch.”

“Ừm, anh hai vốn là tuyệt đối yêu Hải Bình, chỉ là anh ấy có lẽ không hiểu được Hải Bình, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, phụ nữ hiểu phụ nữ đã khó, nói chi là đàn ông.”


“Cứ như vậy không phải biện pháp tốt đâu, Diệp Hàng bây giờ nhìn có chút nhu nhược, mà người nhu nhược rất dễ sa ngã, hôm nay tớ chỉ là muốn giúp anh ấy mua quần áo và băng cá nhân, anh ấy đã có biểu hiện dị thường rồi, nếu phụ nữ khác cô ý làm người thứ ba, không bảo đảm Diệp Hàng sẽ không làm ra chuyện gì, theo tớ biết, người thích Diệp Hàng cũng có không ít”

“Ừm,aiz~ chuyện này thật phiền” Diệp Lê thở dài trầm mặc một hồi nói: “Phương Ngưng, anh của tớ và Hải Bình có chuyện, chủ yếu đều là trên người Hải Bình mà ra, mấy cái chuyện này, vẫn là tớ nên dành thời gian tìm Hải Bình nói chuyện một chút, tớ tin Hải Bình cũng yêu anh tớ, chỉ là không trọn vẹn”

“Ừm, hai người không cần biết vì cái gì mà kết hợp, chỉ cần có thể tiến tới hôn nhân, đều là ngàn năm duyên phận, lúc cậu tìm Hải Bình nói chuyện, đừng chọc giận lẫn nhau là được rồi”

“Yên tâm, tớ có chừng mực mà, là em gái, cũng là người thân của bọn họ, mà bởi vì trong lòng của Hải Bình có một cây kim, bọn họ bây giờ...về tình hay lý tớ cũng nên ra mặt, lần này nói xong, sau này bọn họ như thế nào thì coi như tớ đã làm đủ bổn phận của mình, còn lại chỉ xem duyện phận của bọn họ đi”

“Ừm chỉ có thể như vậy thôi, chuyện tình cảm, thường là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, tớ tuy không thích Hải Bình, nhưng biết Hải Bình không phải người xấu, theo như tính cách nóng nảy của cô ấy, không có khả năng cô ấy sẽ kết hôn với người mình không thích, chẳng qua trong lòng có một cái gai, làm tâm tình lúc lên lúc xuống, tớ nghĩ trong lòng Hải Bình nhất định cũng không vui vẻ gì”

“Hải Bình từ nhỏ đã được nuông chiều rồi, trừ bỏ tính tình khá quái và tùy hứng, mặt khác cũng không tệ lắm, người thường chúng ta không có tày ác tày trời cùng lắm là một chút bệnh khuyết điểm, nếu không phóng đại lên thì ai cũng là người tốt” ánh mắt của Diệp Lê dưới ánh đèn nhẹ nhàng chuyển động, phát ra nếp nhăn trên mặt khi cười.

“Ừm, vậy cậu tìm thời gian, gặp Hải Bình đi”

“Ừm.”

Tối thứ sáu, Diệp Lê và Hải Bình nói chuyện gần ba tiếng, tôi hỏi có hiệu quả không, Diệp Lê cười nói không biết, nhưng cậu ấy nói lời của Hải Bình nghe rất lọt tai.

Cuộc sống thực vi diệu, trải qua nhiều bản thân cũng sẽ chậm rãi thành thục. Hai người bọn họ như vậy lại có thể bình tĩnh nói chuyện, tôi ở trong lòng đương nhiên cao hứng, chỉ là, nghe là một chuyện, cụ thể thế nào lại là chuyện khác, người tính bổn thiện, tôi chỉ có thể ở trong lòng thầm cầu nguyện, cậu nguyện cho mỗi người đều có được một đoạn nhân duyên đẹp.

Chủ nhật, Điền Hàm gọi điện, nói muốn dẫn tôi và Diệp Lê đến một nơi để du ngoạn, tôi hỏi nơi nào, Điền Hàm thần bí hề hề nói: “Không nói cho cậu, chờ cậu đến sẽ biết, mau tới đi, tớ và Hồng San đang chờ đây”


Tôi quẳng điện thoại xuống, nhíu mày, Điền Hàm này, cả ngày quỷ quái làm trò linh tinh, nhớ có lần cậu ấy cũng thần bí hè hè nói dẫn tôi đi đến nơi nào đó, lúc tới mới phát hiện chỗ đó có một mùi hôi đến muốn ói, chính là cái mùi mê-tan, còn viết lên “Có hương cùng hưởng, có thối cùng chia” lần này không biết lại muốn dẫn bọn tôi đến chỗ nào? Lần trước cậu ấy nói là cư dân mạng nói là hiện tượng đặc biệt nên đi dò xét thật hư, lần này thì sao? Không lẽ là vì muốn viết tin tức mới??

Tôi dặn Diệp Lê, lần này đi cùng nếu có cái gì nhìn vào thấy không đúng thì lập tức cùng tôi rời đi, ngàn vạn lần đừng chạy theo Điền Hàm, Diệp Lê thấy tôi nói nghiêm túc, vậy mà cậu ấy cứ cười cười không có chút nghiêm túc nào.

Tới nơi Điền Hàm nói là chỗ tốt, Điền Hàm cười híp mắt chào đón chúng tôi, Hồng Sác cũng sắc mặt cổ quái hi hi ha ha, không biết tại sao hôm nay nhìn thấy hai cậu ấy lòng tôi lại sợ hãi, hỏi hai cậu ấy muốn đi đâu thì không ai nói gì, chỉ nói đi theo là được, tôi không nói gì đành phải đi theo.

Bốn người trước đi ăn cơm, trong phòng ăn, có hai người trung niên thân như thùng nước vừa ăn cơm vừa cầm ngọc bội nhìn, trung niên giáp nói: “Ngọc bội này nghe nói là từ đời Càn Long, tôi mất rất nhiều sức lực mới mua được nha~”

Trung niên ất cầm ngọc bội nhìn trái phải rồi cực kỳ hâm mộ nói: “Nhìn cái này, rất giống hoàng ngọc nha~”

Hồng San quay người nhìn nhìn sau đó xoay lại nói khẽ: “Ngộc bội này là hàng giả”

Điền Hàm ngẩng đầu nhìn nhỏ giọng hỏi: “Làm sao biết?”

Hồng San nói: “Hoa văn trên ngọc không đúng, hẳn là được ghép lại, ngọc bội thời Càn Long có rất ít tạo hình như thế này, nhưng mà ngọc này là ngọc thật, coi như người mua kia không bị thiệt hại gì đi”

“Biết đồ cổ, sưu tầm đồ cổ thì còn có thể hiểu được” Diệp Lê nhìn hai người trung niên nói: “Aiz~ thực không biết, tại sao người không hiểu đồ cổ cứ thích sưu tầm đồ cổ”

“Cậu sẽ không hiểu đâu” Hồng San cầm khăn lau miệng, giống chuyên gia nói: “Hiện tại ai cũng biết, tiền gửi trong ngân hàng không có mang đến lợi ích gì, chỉ cần có chút tiền đều mang ra đầu tư,như là mua cổ phiếu hay nhà đất, đều là đối tượng tốt để đầu tư, công bằng mà nói, người đầu tư đồ cổ rất ít, có thể đầu tư đồ cổ hoặc thi hoa là một trong những phương pháp dễ phát triển nhất, giá trị đồ cổ tăng rất nhanh, kinh tế và lợi ích rất lớn, ví như ngọc bội thời Càn Long mà nói, nếu bây giờ là bán một vạn, tớ dám khẳng định, sau ba bốn năm, giá trị của nó có thể tăng đến năm vạn thậm chí có thể nhiều hơn, lợi nhuận tương đối lớn, đương nhiên điều kiện đi kèm là ngọc này phải là đồ thật. Cái gọi là đồ cổ ngàn lợi hại, chính là ý này.”


“Nga, thì ra là thế”, Diệp Lê tỉnh ngộgật đầu nói: “ Tớ đây sau này cũng sẽ mua đồ cổ nuôi tiền, đúng rồi, muốn xem đồ cổ phải học những gì?”

“Quan trọng nhất vẫn là tích lũy kinh nghiệm, mặt khác còn phải nghiên cứu các thời kỳ lịch sử thấu đáo, tớ từ nhỏ tới lớn đều bị cha mang theo, đọc qua ngàn vạn sách lịch sử, trong nhà cũng có rất nhiều, cậu nếu cần cứ tới lấy đi. Cậu đừng nghĩ nhìn sách lịch sử viết đơn giản, sách lịch sử là cái mặt tú bà đó, phần son rất dầy, đối mặt với người chưa có hiểu biết, nó sẽ chuẩn bị tư thế chưng cái dung nhan như quỷ của nó ra làm khó người khác”

“So sánh kiểu này thật lạ, cơ mà trừ bỏ những cái đó thì sao?”

“Trừ bỏ mấy cái đó thì thi hoa văn học cùng thủ công mỹ nghệ đều phải biết, kỳ thực cậu không cần trở nên chuyên nghiệp đâu, cậu nếu thích cái nào tớ giúp cậu xem là được, nếu cậu đối với đồ cổ thực hứng thú, thì đối với thơ ca âm nhạc hội họa thậm chí là hí kịch hí khúc cũng phải hiểu biết, còn phải bỏ công tu dưỡng nghệ thuật, ở phương diện này tớ cũng không bằng Phương Ngưng, cậu trực tiếp cùng cậu ấy học là được rồi, nhớ có lần tớ thường hay chê mấy cái tác phẩm thuộc trường phái Cézanne, vẫn là Phương Ngưng một bên vẽ một bên giảng giải cho tớ biết, nghĩ đến thú vị, năm đó tiếp xúc cậu ấy cũng là vì mục đích này, haha”

Hồng San càn rỡ cười to, tôi mắt trắng liến một cái nói: “Đúng là không nhìn ra, cậu đối với tớ là có dụng tâm nha~”

“Là lợi dụng tài nguyên hợp lý, ai bảo cậu xuất thân từ nghê thuật chính quy”

“Chỉ là” Điềm Hàm chen miệng nói: “Giống như thế giới bây giờ ý, Mĩ Quốc phụ trách tài chính và tiêu xài, Châu Âu cung cấp kỹ thuật, Trung Quốc cung cấp chế tạo, mỗi người một việc cùng nhau hợp tác, mới tiến tới được tiến trình tuyệt vời a~”

“Hai người các cậu kẻ hát người múa, thiệt hài hòa”

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi cùng đi dạo phố một chút, màn đêm chậm rãi buông xuống, Điền Hàm nhìn sắc trời, nói: “Đi thôi, chúng ta đi tới nơi kia”

Diệp Lê hỏi: “Rốt cuộc là nơi nào?”

Hồng San kéo tay cậu ấy nói: “Đi theo là được, đừng hỏi, đến lúc đó các cậu sẽ biết”

Tôi và Diệp Lê bị Hồng San và Điền Ham lôi kéo, đi một hồi liền đứng trước một quán bar, tôi buông lỏng một hơi nói: “Muốn tới quán bar sao lại không nói sớm? hại tớ tò mò nữa ngày.”

“Quán này không giống mấy quán khác” Điền Hàm thúc giục: “Nhanh lên, đi vô mau”


Đi vào quán bar, tôi bị một màn sương khói làm cho sặc, ho khan xong mới phát hiện quán bar này xác thực không giống mấy quán khác, cảm giác cứ lạ lạ, nơi này không lớn, hoàn cảnh không tốt, chướng khí mù mịt, hơn nữa con người ở đây cũng có chút kỳ quái, nhìn thấy chúng tôi đi vào ai cũng nhìn chằm chằm, tôi bị người nhìn không thoải mái nhỏ giọng nói với Điền Hàm: “Quán bar gì đây?”

“Lạp Đi trong truyền thuyết đó” (Mình thực sự không rõ lắm cái tên này nên mình để nguyên văn, cơ mà từ Lạp theo một khái niệm xâu xa nào đó là 'Tự Do' ~)

“A~” tôi cả kinh hỏi: “Làm sao cậu tìm được?”

“Tìm trên mạng đó”

Hồng San tò mò nhìn trái ngó phải, chỉ vào thân hình cao lớn vả lại còn là một phụ nữ xinh đẹp nói: “Người đàn bà kia cũng thật mị nha~”

“Không phải phụ nữ đâu” Diệp Lê nheo mắt, cao thấp đánh giá “có trái khế kìa”

Cũng đúng nha, tôi đây mới phát hiện, mọi người ở đây, nam hay nữ gì thì trái khế trên cổ cũng đang run động, Điền Hàm hình như thấy cái gì đó không đúng, vội dắt bọn tôi ra cửa, vỗ ngực nói: “Má ôi, tại sao lại là đàn ông vậy trời, tất cả phải là phụ nữ mới đúng chứ??”

“Đúng đó, sao lại là giống đực hả? Bất quá, người đàn ông kia rất giống phụ nữ luôn” Hồng San cảm khái một phen rồi hỏi Điền Hàm: “Có đúng chỗ này không???”

“Đương nhiên đúng” Điền Hàm mở điện thoại, nhìn một cái rồi ngẩng đầu nhìn bọn tôi ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không phải đường này, là con phố phía trước mới đúng, tớ hào hứng nhớ nhầm, vốn là phải tới Lạp Đi, kết quả lại đi đến chốn toàn gay, tớ trịnh trọng xin lỗi mọi người T^T~”

Tôi đúng là đang muốn ngất, thiên tính vạn tính, tôi như thế nào cũng không tính ra Điền Hàm muốn đưa chúng tôi tới Lạp Đi, nhưng mà lại đi nhầm cửa, khó trách người ở trong đều nhìn bọn tôi chầm chầm, thì ra là vậy.

Thấy vẻ mặt quẫn trí của tôi, Diệp Lê liền khì khì mở miệng cười, giống như quăng đá xuống nước, trên mặt gợn lên từng đợt sung sướng.

---------

Hài méo chịu được với 2 thím Hàm San =)) ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui