Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Khúc Nhị Lang thấy hai người phụ nữ đi từ ngoài cửa chính vào, một người hơn ba mươi tuổi, trắng nõn hơi mập, bộ dáng ôn nhu, mặc quần áo vải mịn, đeo khuyên tai bạc, tuy rằng là bạc, nhưng cũng rất dày, không giống phụ nhân bình thường ở nông thôn, loại hạt tròn tròn, tinh tế, nho nhỏ, vòng bạc trên cổ tay cũng rất chắc chắn, trên ngón tay còn đeo nhẫn vàng.
Mà một người khác là cô nương tuổi trẻ, diện mạo không đẹp, nhưng cũng mặc đẹp, trên lỗ tai đeo khuyên tai vàng!
Ánh mắt Khúc Nhị Lang sáng lên, nghĩ hai người này vừa thấy chính là gia cảnh giàu có, nghĩ đến khi muội muội về nhà mẹ đẻ nói đến mẹ con Thạch gia, sẽ không chính là hai người này đi?
“Xin hỏi hai vị tìm ai a? Ta giúp các ngươi kêu một tiếng.”
Khúc Nhị Lang cười đi lên phía trước hai bước, nói một câu sau đó cũng không chờ đáp lời, quay đầu hướng về trong phòng hô một tiếng.
Liền lại quay đầu nói chuyện cùng các nàng, nói ra thân phận của mình.
Người tới đúng là Liễu Thúy Cầm cùng Thạch Tú Nương, Liễu Thúy Cầm cười nói chuyện cùng Khúc Nhị Lang, Thạch Tú Nương chỉ chào một tiếng sau đó liền đứng ở phía sau mẹ của mình.
Đến cùng từng làm việc ở nhà giàu, tuy rằng Thạch Tú Nương cũng không xem trúng nông dân, chào hỏi chỉ có lệ, nhưng vẫn khác hoàn toàn so với mấy người phụ nữ trong thôn, cảm giác tương đối đại khí còn có một loại đoan trang, ít nhất Khúc Nhị Lang cảm thấy như vậy.
Khúc Hồng Bố ra nghênh đón, vành mắt hồng hồng nói: “Thím, muội tử, các ngươi thế nào đến? Mau vào ngồi đi, bất quá chúng ta cũng không thể nói nhiều cùng các ngươi, một lát chúng ta còn phải đi lên trấn, tướng công ta hắn bị thương……”
Khúc Hồng Bố nói xong lại cúi đầu lau nước mắt.
Thạch Tú Nương vội vàng đi qua khuyên, lấy khăn tay cho Khúc Hồng Bố lau nước mắt, nói: “Đại tẩu, chúng ta chính là nghe nói chuyện này cho nên mới tới đây.
Tẩu đừng vội, cát nhân đều có thiên tướng, Sở đại ca nhất định không có việc gì, chờ qua kiếp nạn này, hắn nhất định hạnh phúc cuối đời, đến lúc đó tẩu chờ hưởng phúc đi.”
Khúc Hồng Bố vừa nghe nở nụ cười, lau nước mắt nói: “Muội tử thực biết cách nói chuyện!”
Trong lòng Hà Hoa nghĩ hai người này càng ngày càng tốt, quả nhiên ứng một câu, vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Vào phòng, Liễu Thúy Cầm mang ra hai lượng bạc, đặt vào tay Sở Tuấn Tài đang để trên bàn, nói: “Đại Bảo đứa nhỏ này đột nhiên gặp nạn lớn như vậy, muội vừa nghe trong lòng cũng sốt ruột, muội chỉ là một nữ tắc cũng không giúp được cái gì, cũng tiện trong tay còn có một ít bạc vụn, cũng không biết này có đủ hay không, nếu không đủ, trong nhà muội còn có mấy lượng, đến lúc đó liền lấy ra hết trước cho cháu lớn dùng, cứu mạng quan trọng hơn.”
Sở Tuấn Tài vừa nghe lập tức lộ ra cảm động, vội vàng chối từ nói không cần, nhưng tay không có vươn ra đem bạc đẩy ra.
Ánh mắt Khúc Nhị Lang tỏa sáng nhìn bạc kia, nghĩ rằng quả nhiên là có tiền a, đây chính là bạc!
Ở nông thôn, người nhà bình thường dùng đều là tiền đồng, có người cả đời không có sờ qua bạc, người có bạc, cũng chỉ lấy ra dùng cái loại tán bạc vụn này, một cắc hai cắc ba cắc, đến năm cắc đã ít có người lấy ra dùng, tất cả đều cất giữ, so với tiền đồng dễ thu hơn a.
Mà hiện tại thím Liễu lấy ra hai khối bạc này không phải bạc vụn, mà là hai thỏi bạc khéo léo, tỉ lệ cũng thực không sai, đặt ở trong phòng có chút hôn ám như có ánh sáng bóng lên.
Hà Hoa đánh giá liếc mắt một cái, nghĩ thím Liễu này xem ra trong tay thật là có tiền, này vừa ra tay chính là hai thỏi bạc, lần này không chút nào nương tay, Hà Hoa cũng không cảm thấy cảm động, ngược lại càng thêm cảnh giác.
Làm nha hoàn ở nhà giàu tới lúc một bó tuổi, cuối cùng còn mang theo nữ nhi được phóng trở về, thế nào cũng không thể nói là người phụ nữ không có tâm nhãn, thủ đoạn, trước mắt chỉ hai mẹ con các nàng, sống ở nông thôn này, nàng cũng không tin các nàng không so đo, chuyện này không ích lợi các nàng sẽ làm sao? Hà Hoa cũng biết tự bản thân hay nghĩ người khác có tâm tiểu nhân, nhưng đối với đôi mẹ con này nàng không thể không nghĩ như vậy.
Thương thị ở bên cạnh không nói chuyện.
Khúc Hồng Bố bỗng chốc vừa khóc, một cái vẻ mặt cảm tạ Liễu Thúy Cầm cùng Thạch Tú Nương, nói các nàng quả thực là so với người trong nhà còn có lòng nhiệt tình hơn.
Lời này nói ra, Thương thị và Hà Hoa cũng không cao hứng, biết Khúc Hồng Bố là đang chỉ ai.
Liễu Thúy Cầm cuối cùng vẫn đem bạc để lại, có thế này mới mang theo Thạch Tú Nương về nhà.
Khúc Nhị Lang lại mang theo Sở Tuấn Tài và Khúc Hồng Bố cùng đi lên trấn, không tới giữa trưa, Sở Phong Thu đã trở lại.
“Có mệt hay không? Nhanh ăn cơm đi, đúng lúc mẹ muốn chiên trứng gà cho Thụ Căn ăn, làm thêm một cái, con cũng ăn để bồi bổ một ít.”
Thương thị thấy vành mắt con có chút biến thành màu đen thực đau lòng, chiếu cố Sở Đại Bảo cả đêm, vẫn là tự mình đi tới rồi trở về, khẳng định rất mệt, bà để cho Hà Hoa chiếu cố Sở Phong Thu, chính mình đi chiên trứng gà.
Hà Hoa cũng thực đau lòng Sở Phong Thu, để cho chàng tắm rửa một chút rồi ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong thì ngủ ngay.
Sở Phong Thu ôm ôm Hà Hoa, nói: “Không có việc gì, so với làm việc thoải mái hơn!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cơm nước xong vừa nằm ở trên giường, mí mắt Sở Phong Thu liền đánh nhau, chưa nói mấy câu liền ngủ.
Hà Hoa đắp chăn cho chàng.
Sở Phong Thu cũng không ngủ nhiều, dù sao tuổi trẻ, chỉ ngủ một canh giờ liền khỏe mạnh trở lại, hắn nói tình huống Sở Đại Bảo cho Thương thị và Hà Hoa.
Sở Đại Bảo lần này bị ngựa đạp không nhẹ, một chân bị gãy, một cánh tay cũng bị thương, xương sườn cũng bị thương, còn bị đạp ói ra máu, mặt lại sưng lên.
Hà Hoa nói: “Ai bảo hắn lớn như vậy còn chơi ném đá, làm ngựa người ta kinh hoảng, không làm bị thương đến người khác xem như tiện nghi hắn!”
Sau đó Hà Hoa cũng không gạt, đem chuyện buổi sáng cùng Khúc Hồng Bố nói cho hắn nghe.
Thương thị cười nói: “Hà Hoa chịu ủy khuất, bất quá làm cũng rất đúng, mẹ đời này nén giận, các con cũng không thể như vậy.
Về sau liền làm như vậy, chờ về sau các con ở riêng là sống tốt hơn.”
Sở Phong Thu vừa nghe ở riêng liền nhíu mày, hắn không phải không nghĩ ở riêng, nhưng vừa đến muốn để Thương thị ở lại cái nhà này, hắn làm con liền khó chịu.
Thương thị cười vỗ vỗ tay con, đem chuyện ngày hôm qua nói cùng Hà Hoa nói lại một lần, bà hạ quyết tâm muốn cho con trai con dâu ra riêng.
Edit Lengkeng_Sophie Beta uchihasaki
Thụ Căn bởi vì cha bị thương, mẹ lại không ở nhà, cho nên có chút sợ hãi, ngay cả bạn cùng lứa cũng không thèm đi ra chơi cùng, lại chạy về nhà, Thương thị phải đi dỗ nó, để cho vợ chồng son ngồi nói chuyện.
Hà Hoa thấy sắc mặt Sở Phong Thu, đi qua ngồi kề bên hắn, nắm tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần khó chịu, nếu chàng không muốn ở riêng, chúng ta sẽ không phân, chàng nhìn ta xem, hiện tại chẳng ở riêng cũng không bị khi dễ sao, đại tẩu mới không phải là đối thủ của ta.”
Hà Hoa là thật nghĩ như vậy, ở riêng nàng có thể làm cho cuộc sống tốt hơn, chẳng ở riêng nàng cũng sẽ không làm cuộc sống tồi tệ, quan trọng nhất một điểm là, nàng cứ cảm thấy có người đàn bà Liễu Thúy Cầm không an phận kia, nói không chừng về sau nhà này sẽ có cái gì đó biến hóa.
Nàng hiện tại cũng không nói, nghĩ lại quan sát một đoạn thời gian, chờ để cho nàng xác định nàng đoán đúng, đến lúc đó lại quyết định, là ở riêng, hay là mang theo Thương thị rời nhà này đi, theo tư tâm của nàng mà nói, nàng hi vọng là vế sau.
Sở Phong Thu bởi vì lời Hà Hoa nói đem nàng ôm gắt gao, hắn nghĩ : vợ thật tốt, người vợ tốt như vậy, hắn thế nào có thể luôn để cho nàng chịu ủy khuất?
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Buổi tối, Sở Tuấn Tài cùng Khúc Hồng Bố lại trở về, Sở Phong Thu lại đi chiếu cố Sở Đại Bảo.
Sở Phong Thu đi mới biết được ban ngày Liễu Thúy Cầm cùng Thạch Tú Nương còn tới nơi này xem qua Sở Đại Bảo, Sở Đại Bảo khen hai mẹ con kia không dứt miệng.
Sở Phong Thu nghe cũng không nói chuyện, kỳ thật hắn cũng không ngốc, chuyện Hà Hoa có thể nhìn ra hắn cũng đã nhìn ra, nguyên nhân làm cho dạng này, đôi mẹ con kia vừa cho mượn bạc lại đến thăm, cũng không để cho hắn cảm thấy các nàng thiện lương, ngược lại để cho hắn cảm thấy phiền chán trong lòng.
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Chờ Sở Đại Bảo khỏe hơn, hắn trực tiếp bị đưa về nhà.
Lúc này Sở Đại Bảo ở nhà nhưng lại muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nằm bẹp ở trên giường, tuy rằng thống khổ lại cái gì cũng không cần làm, có người hầu hạ, mỗi ngày còn đổi thức ăn đa dạng, chờ một tháng sau lại nhìn hắn, so với trước kia béo một vòng! Liền bởi vì sống kiểu này lâu, Sở Đại Bảo đã khỏi rồi vẫn không muốn làm việc, còn cứ nói đau này đau kia, cho đến khi sắp mừng năm mới, hắn mới hoàn toàn biến thành một người không có việc gì.
Liền bởi vì Sở Đại Bảo làm như vậy, càng làm cho Thương thị mỗi ngày cân nhắc ở riêng thế nào, bà không thể để cho con trai, con dâu lại sống cùng cái loại làm biếng này.
Bà luôn luôn tìm không thấy cơ hội, mà bà cũng minh bạch, Sở Tuấn Tài sẽ không để cho ở riêng, nếu như hai phiến môi nhắc tới ở riêng có thể thành, như vậy nhà này đã sớm phân, làm gì đem Sở Phong Thu liên lụy đến lớn như vậy mới thành thân chứ? Cho nên nhất định phải tìm được lý do ở riêng, hoặc là có nhược điểm gì đó vào tay bà làm cho bọn họ không thể không đồng ý ở riêng.
Sở Phong Thu cùng Hà Hoa nghe Thương thị nói xong, biết bà thật hạ quyết tâm để cho bọn họ ở riêng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết có nên nói cho Thương thị tính toán của bọn họ hay không.
Cách đây không lâu, Sở Phong Thu và Hà Hoa cùng phát hiện chuyện của Sở Tuấn Tài và Liễu Thúy Cầm, đó là thật sự phát hiện, không phải phát hiện một chút nửa điểm ái muội, mà là xác thực phát hiện hai người có cái loại quan hệ này.
Lúc đó làm hai người tức điên, nghĩ hai người này cũng không biết xấu hổ, đều làm được tận đây! Nhất là Liễu Thúy Cầm, cư nhiên còn dám vào cửa Sở gia, trên mặt một chút xấu hổ cũng không có, da mặt này thật là dày?!
Hà Hoa đối với loại sự tình này không thể nhẫn, nàng hỏi Sở Phong Thu có thể để cho Thương thị hòa ly hay không, đến lúc đó bọn họ mang theo Thương thị cùng nhau sống, triệt để thoát khỏi mấy kẻ ghê tởm này.
Sở Phong Thu lại nghĩ rất nhiều, hắn biết hòa ly đối với một người phụ nữ mà nói so với bị hưu thì thanh danh dễ nghe một ít, nhưng cũng bị người chỉ trỏ, nghĩ đến mẹ tuổi cũng không nhỏ, lại phải chịu tội này, trong lòng hắn không dễ chịu.
Nhất là hắn không biết mẹ của mình biết chuyện này sẽ khó chịu hay không.
Cho nên hắn cứ do dự mãi.
Hà Hoa cũng minh bạch, cũng không thúc giục.
Hai người liền kéo dài như vậy, nghĩ lại quan sát một chút, vừa đối với mẹ con Liễu Thúy Cầm không có sắc mặt tốt, vừa ám chỉ Sở Tuấn Tài là tên đàn ông muốn trốn tránh, cũng không dám thử thái độ của Thương thị, hai người chỉ sợ làm bà thương tâm.
Quan tâm sẽ bị loạn, những lời này quả nhiên không sai.
Hai người thử xem thái độ của Thương thị đối với loại sự tình này, chỉ cần bà biểu hiện ra một chút tâm tư hòa ly, bọn họ liền ủng hộ bà.
Nhưng Thương thị không ra bài như bọn họ nghĩ đến, chỉ nói đó là chuyện người khác, bọn họ không cần nghĩ nhiều, sau đó còn nói chuyện khác.
Sở Phong Thu cùng Hà Hoa cũng liền không có hỏi lại, bởi vì mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, bọn họ muốn để cho mẹ qua một cái Tết không ầm ỹ, không náo loạn, không sốt ruột.
Bọn họ không biết là, Thương thị vừa ly khai phòng bọn họ liền thở dài.
Thương thị chẳng phải kẻ ngu dốt, nhất là Sở Tuấn Tài vẫn là chồng của bà, chồng của bà có cái gì biến hóa, bà còn có thể không biết sao? Còn họ Liễu kia, đều là phụ nữ, bà ta đánh chủ ý gì bà có thể không biết sao? Chỉ là vì con trai con dâu, bà luôn luôn không có lộ ra, bà đã nghĩ giúp bọn họ ra ở riêng, sau đó bà liền cứ như vậy mà sống qua ngày, dù sao bà cũng không có cảm tình gì đối với Sở Tuấn Tài, ông ta thích cùng ai thì cứ cùng người đó đi.
Thương thị nghĩ thông suốt rồi, nhưng bà lại không biết chính mình đã thoái nhượng, có người cũng không cảm thấy vừa lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...