Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: Uchihasaki
Mẹ con Liễu Thúy Cầm mướn người trong thôn giúp đỡ đem nhà cùng tường viện sửa lại một lần nữa, vì muốn mau, thỉnh nhiều người, trong đó còn có huynh đệ Sở gia.
Mỗi người một ngày hai mươi lăm văn tiền, không bao cơm.
Bởi vì làm việc ngay trong thôn, không cần đến chạy đi chạy lại, lại là giúp đỡ hương thân, tiền công lại cao, mọi người đều rất vui vẻ nhận làm công việc này, lại có Sở Đại Bảo ở bên cạnh tận lực giúp đỡ nhìn chằm chằm, cho nên mọi người làm việc vừa mau vừa tốt.
Nhà rất nhanh liền sửa xong, tuy rằng vẫn là phòng đất cũ kỹ, nhưng nóc nhà đã sửa lại, trải cỏ mới, dặm ngoài tường cũng đều trét tất cả một lần, giường cũng xây lại một lần nữa.
Tường vây cũng sửa sang lại xong, phía trên lại dựng thêm mấy cây trúc nhọn, tường đất trong thôn người ta đều thường làm vậy, để chống trộm nhảy vào, giống như hai mẹ con Liễu Thúy Cầm như vậy trong nhà càng thêm mấy thứ này.
Cửa chính cũng thay mới.
“Ai nha, thật sự là vất vả mọi người, nhà chúng ta cũng không có đàn ông, mọi người cũng gấp gáp, sẽ không lưu mọi người ăn cơm uống rượu.”
Liễu Thúy Cầm cười nói với mấy người đàn ông làm việc, lúc này trong lòng nhưng cảm thấy không có chồng cũng bớt việc, tiết kiệm tiền.
Những người đó cũng chưa nói cái gì, cầm tiền liền bước đi.
Liễu Thúy Cầm đối với Sở Đại Bảo sẽ không giống vậy, đưa thêm cho hắn một chuỗi tiền, nói là cám ơn hắn mấy ngày nay cố sức lo lắng.
Sở Đại Bảo cũng không khách khí, xuyến tiền này không cần đếm xem cũng có khoảng ba mươi văn, đủ mua hai cân thịt, đủ hắn đi lên trấn uống một chút rượu!
“Sở Đại Bảo kia thật dễ thu mua, thấy tiền sáng mắt, mẹ cho hắn thêm ít tiền hắn một chút cũng không khách khí!” Liễu Thúy Cầm trở lại chỗ ở trên trấn, nói với Thạch Tú Nương ở lại trong nhà: “Hơn nữa mẹ đã nhìn ra, huynh đệ bọn họ cảm tình không tốt.”
Liễu Thúy Cầm nghĩ huynh đệ này cảm tình không tốt liền cũng có lợi cho bà ta làm việc, mấy ngày nay ở trong thôn làm việc, bà ta phát hiện trong nhà này có chồng cùng không chồng thật sự là không giống nhau, nếu bà ta cùng khuê nữ muốn ở trong thôn lạ mặt sống sót, vẫn là tìm chồng thật tốt lập môn hộ.
Đừng nói trong thôn, chính là trên trấn này đều giống nhau, mới mấy ngày, bà ta liền phát hiện có người lắc lư ở phía trước viện nhà bà ta!
Thạch Tú Nương phun vỏ hạt dưa ra, nói: “Cứ như vậy con còn có thể trông cậy vào hắn được sao? Mẹ, nếu không mẹ đổi người khác đi!”
Liễu Thúy Cầm trừng nàng ta liếc mắt một cái: “Con cho là dễ dàng tìm người hợp ý như vậy a? Mẹ con cũng một bó tuổi, nếu không phải vì con thì sao lại chịu đi thêm một bước? Thật vất vả gặp được người để cho mẹ hạ quyết tâm, con còn ở bên cạnh nói mát, về sau mẹ mặc kệ con! Nhìn con ở nhà chồng sống thảm như thế nào! Đừng ngại Sở Đại Bảo kia vô dụng, hắn vô dụng là được rồi, nếu hữu dụng mới phiền toái, mẹ đâu thèm ở? Mẹ con cũng không phải qua vài năm liền tắt thở, chờ con gả cho người sinh con, con cái đều có thể hiếu kính con, đến khi đó nói không chừng mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh, chỉ cần mẹ còn sống, con liền không phải chịu ủy khuất! Sở Đại Bảo kia chính là gác ở nơi đó cho mẹ làm gậy gộc dùng, cái nha đầu ngốc này hiểu hay không?”
Thạch Tú Nương gật gật đầu, hỏi: “Vậy mẹ à, chúng ta có phải sẽ chuyển về thôn hay không?”
“Ừ, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đi chọn mua vài thứ, sau đó buổi chiều liền chuyển về trong thôn đi.”
Ngày hôm sau Liễu Thúy Cầm liền mang theo khuê nữ trở về Đào Nguyên thôn, hành lý không ít, có không ít người thấy được, dùng ánh mắt đánh giá thì biết hai mẹ con này có của cải, tuy rằng không biết có bao nhiêu, nhưng khẳng định là không bị đói, cho nên rất nhiều người lập tức tới cửa nói giỡn tán gẫu, lớn tuổi thì tìm Liễu Thúy Cầm, tuổi còn nhỏ tìm Thạch Tú Nương.
Thạch Tú Nương sửa lại tính tình khi ở cùng mẹ nàng ta, cùng đám cô nương nàng dâu này tán gẫu, bởi vì diện mạo nàng ta xấu xí, nhưng lại rất hiểu biết về quần áo hương phấn, còn có kiến thức ở trong đại trạch viện, rất nhanh trở thành nhân vật chúng tinh phủng nguyệt.
(những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng, ý muốn nói là Thạch Tú Nương được mọi người chú ý)
Hôm đó Liễu Thúy Cầm liền đưa tới Sở gia hai cân thịt cùng một bao đường.
“Thím thật sự là quá khách khí, cháu đây sẽ không khách khí!”
Khúc Hồng Bố cười tủm tỉm nhận đồ, nghĩ rằng Liễu Thúy Cầm này thực có ý, còn hay đưa tạ lễ đến, hai cân thịt này buổi tối có thể làm thịt nướng, đã lâu chưa ăn, thật đúng thèm phát hoảng.
Còn có đường kia, một lát thị phân ra một nửa, đến thời điểm kinh nguyệt uống là tốt nhất.
Liễu Thúy Cầm cười nói: “Khách khí cái gì? Chúng ta về sau cần phải thường đi lại, Tú Nương muội muội một người ở nhà cũng buồn, cháu có rảnh thì đi nói chuyện với nó, thím liền ngóng trông nàng có thể có một nửa cơ trí, làm người thích như cháu thôi!”
Khúc Hồng Bố nghe xong liên thanh cười nói Tú Nương mới là ổn trọng, có nét đẹp nội tâm, chính mình còn không bằng một nửa muội ấy, về sau còn muốn học hỏi muội ấy.
Hai người ở chỗ này cứ khen nhau tới khen nhau lui.
Thương thị cùng Hà Hoa trở về, nhìn thấy Liễu thị đưa đồ, Thương thị nói bà ta hãy mang về đi, bà cảm thấy Liễu Thúy Cầm mang theo nữ nhi sống không dễ dàng, có thể không chiếm tiện nghi thì bà sẽ không chiếm tiện nghi.
Liễu Thúy Cầm tự nhiên là lại nói lời mới rồi một lần, còn nói: “Chị dâu, tẩu cũng đừng đẩy, mấy thứ này liền cho Sở đại ca bồi bổ.
Huynh ấy bị rắn cắn, nên bồi bổ, nếu không thân mình liền mệt!”
Khúc Hồng Bố đã ở bên cạnh hát đệm, thị cũng không nghĩ đến mấy thứ đã đến tay lại bay đi.
Thương thị cũng không nói cái gì, để cho Khúc Hồng Bố chiêu đãi Liễu Thúy Cầm, bà cùng Hà Hoa đi rửa mặt rửa tay, hai người mới từ bên kia sông trở về, hái được ít thức ăn cho gà, còn lấy được ít củi, rửa tay rửa mặt cho sạch sẽ.
Liễu Thúy Cầm lại ngồi một lát mới đi, Khúc Hồng Bố đưa đồ đến phòng bếp, thịt là thị không nhúc nhích, nhưng bao đường kia thị mở ra, đổ một nửa vào trong cái bình nhỏ, còn lại trong bao thì dấu trong ống tay áo, sau đó trở về phòng, dấu trong ngăn tủ.
“Rau dại này ăn ngon thật!”
Thụ Căn vừa ăn rau dại, vừa khen, sau đó lại cắn một ngụm bánh.
Khúc Hồng Bố thả một miếng thịt đến trong bát nó, nói: “Ăn nhiều thịt đi, rau dại kia có cái gì mà ngon? Mỗi ngày đều ăn cũng không ra vị thịt đâu.
Có cái gì ngon chứ!”
Thụ Căn nói: “Chính là ăn ngon a.
Thím ơi, thím thật lợi hại, luôn có thể hái được rau dại ngon như vậy, rau con hái ăn cũng không ngon lắm.”
Hà Hoa nói phải cẩn thận chọn mới có thể tìm được rau dại ăn ngon, trong lòng lại nghĩ đương nhiên ăn ngon, đây chính là rau dại nàng dùng qua dị năng.
Hiện tại dị năng tinh thần lực của nàng hơi có chút tiến bộ, nhưng tiến bộ rất chậm, theo tốc độ này, cũng không biết khi nào thì có thể khôi phục đến trình độ cao nhất ở đời trước.
Bất quá nàng cũng không lo, hiện tại nàng chỉ cần cố gắng luyện tập là được, đến lúc đó tùy tiện tìm một gốc nhân sâm nhỏ thôi, nàng liền phát tài!
Đương nhiên, nếu có thể được ở riêng trước thì tốt rồi.
Hà Hoa thật sự không thích Sở Tuấn Tài cùng hai vợ chồng Sở Đại Bảo, nàng muốn ở riêng, nhưng chẳng dễ dàng như vậy, sao bọn họ buông tha cho Sở Phong Thu cùng nàng như vậy chứ? Lúc này chỉ cần người đứng đầu một nhà không đồng ý, muốn ở riêng cũng không phải là dễ dàng.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Thương thị, bọn họ phải bàn bạc kỹ hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...