Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị


- " Ngươi là ai "
Emily nheo mắt, dù nàng đói móc meo.

Nhưng nàng nhìn ra kẻ vừa kết liểu Christophe.

Hắn ta tối đen như mực, cả người hắn đều là làn khói.

Nàng không phân biệt được dung mạo thật sự của hắn.

Chỉ biết khuôn mặt thể hiện ý cười.
- "Emily...Lâu rồi không gặp..." @
Không gặp ? Nàng với hẳn ta đã từng gặp? Cái quỷ gỉ thế này.

Emily kinh ngạc.
-"บ..ป.ป.." @
Nhìn Roosevelt yếu ớt trong tay.

Emily lo lắng bế Roosevelt vào lòng.
- " Em cố lên...!Chị sẽ ra ngoài kêu viện trợ...!Ách...!"
Cả người Emily bị điêu đứng.

Cơ thể nàng bị hành hạ sau cuộc solo với người cha thân yêu kiếp trước -
Christophe đang nằm ngã trên vũng máu.
- " Haizzz, sao không biết thương bản thân thế nhỉ, Emily ? Thừa biết đánh không lại tên Christophe vẫn muốn chọc điên tên đó à ?"
Hắn vẫy vài phép, cơ thể nàng cảm nhận nguồn năng lượng thật ấm áp.

Tay chân nàng, sẹo mờ dần.

Nàng nhìn kẻ bí ẩn trước mắt.
"Ta và ngươi từng quen nhau sao ?" 2°"Đúng vậy..Rất thân là đằng khác." @"Emily !"Tiếng gọi thất thanh.

A, âm thanh này...!Emily mừng rỡ nhìn hướng cửa ra vào.

Một thiếu niên...!Khuôn mặt đó.Alex...Mái tóc cùng đôi mắt màu đen đặc trưng.

Cậu vội chạy đến trung tâm đại sảnh băng qua vài đường mật đạo.

Alex thấy ánh sánh từ hướng cửa phát ra.

Cậu đã thấy rồi...!Emily đang ở đấy.
- "Emily ! Emily !" (2°
Alex mừng rỡ hớt hải gọi tên nàng.

Cảm xúc vỡ oà.
Kẻ bí ẩn biến mất.

Emily đón nhận cái ôm chầm của chàng thanh niên khoẻ khoắn mới lớn.

Mới ngày nào thân hình cậu ốm nhách.

Giờ..Nàng cảm nhận được đường gân khỏẻ mạnh của cậu.

Sờ đến bờ lưng vững chắc.

Mẹ nó, sao vững chãi quái.

Nhìn đi có khối cơ bắp đây này.
Tay chân nàng lạng quạng ôm chẩm Alex, nói đúng hơn là đang sờ chiếc lưng.
- "Emily ?"
Bị réo tên, nàng chột dạ.

Đôi má nàng đỏ bừng.

Emily rút tay nhỏ nàng lại.

Không Iẽ...
- " Cậu bị bọn họ bắt tới đây ?"
Alex khó hiểu nhìn nàng.
- "Ừm...Tớ...Vi...Nói thật với cậu thì...Tớ...!Không phải là con người..."
Emily cố hít hơi thật sâu, chuyện này không giấu giếm được nữa.
- "Tớ là một phù thủy.

Là phù thủy.

Tớ vô duyên vô cớ bị bắt đến đây.


Xém tí hành hình rồi.

"
Đôi mắt nâu xinh đẹp khẽ ngước nhìn đối phương.

Alex...!không biểu hiện gì là ngạc nhiên hay bất ngờ.

Cậu im lặng, đôi mắt đen nhìn nàng như thể cậu biết lâu rồi.
" Tớ...Cũng không phải là người bình thường...Tớ là người dị biệt.

""Quạc...Quạc..." - Con quạ từ trên cao bay xuống, đáp thẳng lên người Emily.

Trên miệng nó cắn bọc đựng đồ.Thuốc? Ở đồ của nàng.

Emily kinh ngạc.

Con quạ này trông rất quen mắt.
- "Tớ được Roosevelt dẫn đến đây.

Chú chó nhà cậu chạy nhanh thật.

Thoắt cái mất dạng.

Tớ lần mò được chố này."
Alex tiện tay cầm vỏ bọc, lấy chai thủy tinh đựng thuốc đặt vào tay nàng.

Cậu nhún vai.
- " Tớ...Tớ thật sự rất bất lực.

Cô của tớ đã hóa điên.

Chú tớ mất dạng, chỉ còn đứa em họ và bà tớ ở nhà.

Điều này khiến tớ rất lo lắng khi bọn tín đồ trung thành lão Lipe thường xuyên tới nhà tớ quấy rối.

Tớ phải mai danh ẩn tích vì họ đang gắt gao truy lùng tớ.

Đối với họ, khác biệt đã là tội lớn.

"
Emily thành thục, đưa viên thuốc vào miệng Roosevelt.

Chỉ mong có phép màu xảy ra.

Vì sắc mặt chú chó nhà nàng trông rất khó coi.

Hơi thở yếu ớt.
- " Roosevelt...Chị mong em tỉnh lại.

"
Nàng nhỏ giọng ôm chẩm, thì thào vào tai Roosevelt.

Đáy mắt nàng chú ý đến con quạ đang yên vị nắm gọn nép sát bên ngực trái nàng.
- " Chủ nhân..."
Nó bỗng cất tiếng kêu to.
-" Pill?"
Nó không phải là chú quạ con cưng nhà nàng đấy sao.

Sao nó vào được thể giới này ? Emily sờ vào đầu nhỏ.

Pill ngoan ngoãn đáp ứng.

Dụi vào đầu nhỏ lòng bàn tay nàng.

Roosevelt dần lấy lại nhịp thở.

Nàng cười tít mắt.
- " Thật là một phép màu...Và cả ngươi."
Nàng cúi đầu, nhìn Pill một cách âu yếm.

Nó là con vật trung thành với nàng nhất.

Món quà nhỏ mẹ nàng tặng.
Nàng tưởng rằng nó đã bị bắt bởi...
" Sao ngươi qua được đây ? Ngươi cũng xuyên qua đây sao, Pill ? "" Vâng...!"Chú quạ đạp cánh liên hồi.


Gật đầu.

Bay đến đậu trên vai Emily.
- " Giờ, ta về nhà nhé.

" (2)
Alex cẩn thận đỡ nàng dậy.

Xung quanh bãi chiến trường la liệt.

Xác người nằm lây lắc.

Đặc biệt là ...Đôi mắt Emily tối sầm lại khi nhìn xác Christophe, con ngươi chuyển sang trắng dã.

Miệng chảy khí huyết.
- " Cả đời ông làm việc ác...Ông phải trả giá cho những gì mình gây ra...Ông...Có bao giờ hối hận ? Mẹ tôi, ông đối với bà ấy là gì ? "
Emily nhắm mắt.

Ký ức vui vẻ.

Mẹ nàng hạnh phúc ôm chầm nàng trên tay và nâng niu.

Lúc ấy nàng bé xíu.

Nàng thấy nụ cười của gã.

Chistophe nhìn nàng chưa đến vài giây rồi quay sang chỗ khác.

Lúc đó nàng rất bé, không hiểu ý vị gì nhiều.

Ngẫm lại...Nàng trong mắt gã là vết nhớ không đáng tồn tại.
-" Có lẽ, bản thân ông luôn tự lừa dối mình, Christophe.

Có lẽ ông từng có tình cảm với mẹ tôi.

Chỉ là không đủ lớn.

"
Nàng nhắm nghiền.

Kí ức tồi tệ, xâu chuỗi cuộc đời dài đằng đẳng.

Mẹ nàng và nàng đều lãnh kết cục không tốt đẹp gì cho cam, toàn chết dưới tay người mình yêu.

Nhưng....Mẹ à...Con trả thù cho mẹ được rồi.

Con trả thù cho kẻ đầu xỏ gây nên diệt vong cho gia tộc mình.

Roosevelt sau khi được uống thuốc.

Chú chó ta dần hồi phục.

Cái đuôi liên tục vẫy.

Mặt không còn xanh xao.

Emily phì cười, dụi đầu vào người Roosevelt trêu chọc.
- " Emily, Alex...!"
Diana bước ra loạng choạng.

Cô ta không thể tin nối...Đáng lẽ, con khốn kiếp ấy sao không chết đi.

Cô ta siết chặt bàn tay.

Nhìn hai người kia rời khỏi.

Con quái vật Emily...Mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày ?
Nghĩ đến đây, cô ta điên cuồng.

Tay cầm dao chạy xông đến.
- "Emily, hôm khác...Tớ sẽ giải thích chuyện tớ...!"

Alex vui vẻ, đỡ người Emily loạng choạng đang xách Roosevelt.
" Thì tớ đang đợi này..Mà cậu liệu sẽ ổn ? Không chắc bọn họ sẽ tìm hai đứa mình ? "" Cậu nói đúng...Ngoài lão Lipe ra, tớ nghe nói Hans cũng là cháu họ Christophe.

Tớ nghĩ anh ta cũng là thành viên ẩn nấp.

"Ngẫm lại.

Hành động Hans tiếp xúc với nàng thật khác thường.
- " Được vậy cậu...!"
- " Con khốn kiếp, EMILY ! Mày chết đi ! " (2)
' Phập' - Con dao bạc đâm sâu vào người nàng.
- EMILY ! "
Alex, kinh hãi.
- " Mày...chết rồi...sẽ không tranh giành hào quang của tao...!Người chết hôm nay đáng lẽ là mày...Haha..."
Diana hoá điên, cười tại chỗ.

Cô ta bị hủy hôn đúng ngày hôm nay.
'Diana, anh có nói chuyện bên gia đình.

Chúng ta không hợp nhau.

Không nên tiếp tục dây dưa làm khó cả hai.
Anh là người để xuất.

Còn lại chỗ em.

Chuyện hủy hôn ngày hôm nay phải trực tiếp gặp mặt hai gia đình.

'
Diana run rẩy: ' Chuyện này là sao ? Không phải muốn hủy là hủy được.

Hans, rốt cuộc trong đầu anh '
Cô ả chưa kịp nhắn hết câu.
'Ting ', - " Hans, anh...Sao anh...A...a...a...!"
Cô ả gào thét.

Lão Lipe kế bên nhứt đầu.
- " Này, im ngay.

Muốn bị chết hả.

Ta còn chưa biết Christophe bên ngoài như thế nào.

Ngươi là muốn chết ? "
Diana không quan tâm đến bộ dáng yếu hèn của tên Lipe.

Cô ta chỉ nhìn trân trân chiếc điện thoại sáng màn hình.
'Xin lỗi, anh..Từ trước đến giờ.

Tình cảm của anh dành cho em như anh trai với em gái.

Anh không muốn nói thêm để em suy nghĩ và đau lòng nhiều.

Hi vọng em đến đúng giờ hẹn.

Anh có cảm tình tiểu thư Emily.

Xin lỗi.
Anh mong em tìm người nào thích hợp hơn.'
- " Hans…Hans.Anh….."
Diana tức đến thở hồng hộc.
- " Cha Lipe...Cha Lipe...!"
Một người đàn ông trông bộ vest chạy đến chỗ Lipe.

Ông ta là người nhà Lloyd.

Diana nhận ra.
" Tôi nghe từ bên nhà thờ lớn ở đây xảy ra chuyện.

Cha Lipe không phiền, tôi nhận lệnh từ ông chủ ghé qua tạm nhà chính một ngày và xử lí.

"" Được...được...!"Lipe mừng rơm rớm nước mắt.

Cọng rơm cứu mạng của lão đây rồi.
- " Khoan đã...Ông cho tôi đi theo gặp trực tiếp Hans được không ?"
Người đàn ông mặc vest vẫn im lặng.

Ông ta lặng lẽ đưa Lipe ra ngoài mà không thèm đá hoài đến Diana khiến cô ả khó chịu.

Một lâu sau...!Người đàn ông đó chịu ngoái đầu nhìn ả.
- " Tiểu thư Diana.

Tôi chỉ có lệnh đưa cha Lipe đến nhà chính.

Ngoài ra...Tôi không nhận thêm bất cứ trường hợp nào ngoại lệ.

Nếu tiểu thư muốn thoát ra ngoài cứ theo chân tôi nhưng....Tôi thứ lỗi, không thể đưa tiểu thư thông cảm cho người có phận làm công như tôi không thể làm gì hơn ? "
Diana nghiến răng ken két.

- " Chỉ vì...Chỉ vì ta...Bị hủy hôn.

Ông cũng dám thái độ với tiểu thư nhà Challahs ?"
Người đàn ông mia mai.
- "Ôi cả nhà tiểu thư vẫn gắng đu bám hào quang quá khứ.

Nhìn xem, nếu gia chủ không nể tình ân nghĩa tổ tiên hai bên giao ước.

Thì tiểu thư có thể diêu oai múa võ trước mặt, có tư cách chất vấn ? Giờ tiểu thư Emily là ứng cử viên sáng giá cho vị trí bên cạnh thiếu chủ.

Gia tộc Lloyd vẫn còn giữ thể diện cho nhà cô đã là nhân nhượng rồi.

"
Người đàn ông cười khẽ.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Diana không xứng với thiếu gia Hans.

Không cần phí thêm nước bọt với cô ta.

Dù ngoại hình không tồi nhưng...Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Khuôn mặt cô ta trông vặn vẹo đến khó coi.

(2°
Hết người này đến người khác đều mỉa mai ả.

Hans bỏ ả đi.

Gia đình xuống cấp...Tất cả..

Ánh mắt Diana loé ra đôi mắt hận thù.

Ánh mắt xanh trong veo không còn.

Thay vào đó là sâu không thấy đáy.

Nhận tin sốc hết lần này đến lần khác khiến người cô ả chao đảo không đứng vững.
- "Alex, tớ thấy cậu gan phết...!"
Giọng nói này...Diana liếc mắt xuống thấy con người mà cô ả hận nhất.

Kẻ cướp đi tất cả của cô ta.

Emily Evan Hansen.
Không suy nghĩ nhiều.

Đôi mắt cô ta loé sáng con dao bạc kế bên.

Con dao lão Lipe đánh rơi.

Hừ, vốn dĩ lão nghe danh cô ta là vị hôn thê tương lai của gia tộc Lloyd nên mới đối đãi cô ả tốt đến như vậy.

Đặc cách khác biệt so với những người còn lại.

Đối với người ngoài đây là một vinh dự lớn.

Cả Diana vỗ ngực tự hào.
Nhưng...!Thời thế đã khác.

Cô ta còn thấy ánh mắt thay đổi của lão.

Ha...Cô ta còn lạ gì nữa.
Giết con khốn đó.

Một ý tưởng đáng sợ loé lên.

Diana nhìn bóng dáng Emily đang dần đi xa.

Cô ta hành động...
-" DIANA ROSS CHALLAHS! "
Alex căm ghét, đẩy Diana ra xa, đỡ người Emily đang yếu ớt ngồi bệt xuống.

Roosevelt lo lắng lay người nàng.
- " Ha...ha..Con khốn kiếp ấy chết rồi.

Con khốn đó chết rồi." (
Diana không ngừng lảm nhảm.

Lát sau, cô ta hồi phục tinh thần.

Tay đầy máu, tay đầy máu kìa.

Diana điên dại hét lên.

Cô ta vậy mà giết người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận