Cuộc Sống Nàng Phù Thủy Emily Lạc Vào Đô Thị


- " Tao...!"     - " Được rồi, mong quý bà trật tự.

Đừng cư xử thiếu phép tắc.

Người ta nhìn vào cười cho.

"
     Bà Catherine im hơi lặng tiếng đầu giờ bắt đầu lên tiếng.

Bà khó chịu cách cư xử của ả đàn bà xấu nết trông như bọn nhà giàu mới nổi.

Loại hạng những người như thế này tốt nhất không nên giao lưu.

Phải để tiểu thư Emily nhà bà tránh xa bọn họ.
      - " À chú bảo vệ có đoạn quay lại cảnh xảy ra tranh chấp bọn trẻ không ? Lúc nãy tôi có trình bày nguyên do.

Phiền ông tua lại trong cảnh bọn trẻ đứng trước chỗ boong tàu làm sáng tỏ sự việc.

"
     Bà Catherine từ tốn, nhẹ giọng nhưng đầy uy nghiêm.

Bà nhanh chóng dập tắt tiếng tru tréo của người đàn bà váy đỏ và thẳng tiến đến vấn đề chính.
       - " Việc gì cơ...!"
    Vì mải mê lo cự cãi bà ta xém quên mất sự tích chiếc áo khoác con trai bị dính lớp kem.

Tuy nhiên có người lại thiếu kiên nhẫn.
      - " Không ! Đừng...Đừng xem...!Đừng xem...!"
      Thằng bé mập mạp mặt hoảng hồn : " Sao lại có camera ở đó.

Phen này chết chắc rồi huhu...!"
     Suy nghĩ trong lòng cậu bé sớm Emily đọc thuật tâm hết.

Nàng nhếch miệng, trong lòng có quỷ đâm ra sợ đây mà.
      Rất nhanh, hình ảnh video của camera quay lại tường tận hết mọi chuyện.

Cảnh Alex háo hức mua cây kem ốc quế vui vẻ hớn hở nhưng không vì vui hoá cậu bất cẩn mà trái lại cậu đi rất cẩn thận.

Ba giây sau, bóng dáng ai đó quen thuộc.


Ngoài chiếc áo khoác sang trọng bắt mắt kia vài giây trước khi thảm hoạ dính bầy nhầy lớp kem vani.

Cậu ta hình như cố ý lao thẳng vào Alex.

Tất nhiên, hai người đều bị té.

Công nhận thằng nhóc mập đó ăn vạ đỉnh thật.

Mái tóc ngố chẻ 5 - 5 cậu ta cứ quơ qua quơ lại trong không khí nhìn buồn cười.
         Và kế đến cậu ta lấy đâu ra tự tin dõng dạc mắng chửi Alex và đòi thét giá con số 15000 Euro không hề nhỏ.

Cái tật ăn vạ này do di truyền mà ra.

Xem màn hình, Emily đánh giá cả hai mẹ con đầy sự phán xét trông rất đáng yêu.

Hình dáng suy nghĩ của Emily trong mắt người nào đó.
       - " Sao có thể...!"
     Người đàn bà ban nãy hùng hổ đâu biến mất thay vào phần kinh ngạc lẫn không tin.

Con trai cưng trong mắt bà ta sụp đổ rồi.
        - " Cô còn muốn kiện bọn con nữa không ? Muốn để chuyện này đi đến đâu ạ ? "
       Emily không quên nói khuấy đá đểu.

Bà ta đỏ mặt xấu hổ.

Bà ta quay đầu nhìn thằng con miệng lẩm bẩm.
       - " Hay lắm thằng nhóc thối.

Mẹ mày bị người ta làm một trận.

Mày khôn quá.

"
      Nghe tiếng chửi của mẹ, thằng nhóc mập gục đầu xuống.
        - " Vậy thì thôi...Coi như hiểu lầm.

Con trai, đi về.

"
        - " Khoan đã "
      Hai trái banh, banh lớn màu đỏ và banh nhỏ áo xanh lá nhạt dính lớp kem đều khựng lại.
      Emily nào dễ cho họ đi.

Gây chuyện cho đã giờ tính chuồn là thế nào ? Emily nàng từ khi nào để cho hai mẹ con bọn họ khi dễ ?
        - " Có chuyện gì nữa hả cô tiểu thư "
    Người đàn bà gặng giọng, nàng hiểu bà ta đang kiềm chế nhưng chắc nàng sợ.

Phù thủy xứ Assume chân đội trời chân đạp đất như nàng sợ cái gì.

Tên pháp sư Mohawk nàng chẳng để con cáo già đó vào mắt huống chi chỉ là người phụ nữ người trần mắt thịt tầm thường.
         - " Cháu nghĩ nên cần một lời xin lỗi.

Bạn à, bạn làm sai bạn biết mình nên làm gì không ? "
      Khuôn mặt xinh xắn của Emily mỉm cười nhưng đối với cậu ta.

Cả người Emily toả ra hắc khí, cái khí chất này muốn đè chết cậu.

Ban đầu nhìn nàng đáng yêu muốn chạy đến hỏi làm bạn nhưng giờ thì...
      - " Không biết...!Không biết...Mẹ mình...mình đi...!"
      Á à tính chuồn thêm lần nữa.

' Rầm ' - cơn gió lạ từ đâu thổi đến, chiếc cửa đáng thương bị đóng sầm một cách đầy thương tiếc.

Cả người cậu ta toát mồ hôi.
         - " Xin lỗi cậu ấy "
     Emily không muốn vòng vo nữa trực tiếp vào chủ đề.
      - " Đừng có được voi đòi tiên.

Mày nghĩ này là ai lại tự cho mình có quyền hạn bắt người khác theo ý muốn mình ? Mày xem thằng nhóc rách nát kia còn không truy cứu.


Mày xen làm cái gì ? "
       Bà mẹ bắt đầu bênh vực con.

Emily mặt khó chịu, quay sang Alex.

Cậu trông rất là từ bi.

Muốn tha cho hai mẹ con kia.

Nhưng mà xin lỗi, hai mẹ con bọn họ đụng nhầm người rồi.
      ' Bịch bịch bịch ' - tiếng giày da nện trên chiếc sàn gỗ vang lên.

Mở cửa là người đàn ông dáng người đô con nhưng không phát tướng phì trạch, chỉ đơn thuần bự con mặc vest trông lịch sự, chú ý cái bộ ria mép màu vàng trên mặt ông ta.
         - " Giám đốc "
     Cả ba nhân viên an ủi ninh hô hoán lên.

Người phụ nữ cười toét miệng.

Bà ta có đồng minh rồi.
      - " Anh à, anh làm chủ cho em.

Anh nhìn xem, con trai chúng ta thành bộ dạng gì ? Ba người kia không biết đều cứ làm khó em và con.

Anh nhìn mặt mũi thằng bé xem.

"
      Bà ta kể tội vừa lôi khuôn mặt nhếch nhác của nhóc mập.

Sớm trải qia nhiều giai đoạn biến hoá, cậu ta sớm tái mét chẳng bình thường được nữa.

Bà ta nghĩ chuyến này bà ta đòi công đạo được cho con trai nhưng...
      - " Em vừa mới làm gì tiểu thư Emily hả ? Em còn dám la lói ở đây ? "
       Người phụ nữ triệt để hoá đá.

Bà ta cứng ngắt, chồng lại bênh người ngoài lần đầu tiên.
      - " Em có biết đây là ai không.

Tiểu thư Emily Evan Hansen.

Một gia tộc có tiếng về khảo cổ.

Công ty giải trí có cổ phần của họ.

Sao em lại dám đắc tội đại nhân vật chứ ? Anh chỉ là giám đốc ăn theo lương thôi.

Em làm vậy chết anh rồi.

"
    Teng teng, màn chủ tịch thử lòng và cái kết...Hả dạ nàng thật.


Đoạn video một lần nữa trên màn hình chiếu đoạn bà ta nhảy vào bênh con và đến đoạn bà ta hung hăng buông lời như tát nước vào Emily.

Ông giám đốc muốn xỉu ngang.

Ông đúng là rước hai con báo này về nhà rồi.

Emily ngay từ lúc đầu gặp mặt vị giám đốc quản lí khu vực giải trí Ratland.

Một lần tình cờ nhưng thu hoạch lớn a ~, nàng tóm trọn bộ cả gia đình luôn.

Khi nghe bà ta tự hào khoe khoang người chồng thành đạt.

Nàng đoán chừng 80% vị giám đốc kia là người trụ cột chính của hai con nhà này.

Dĩ nhiên, nàng lén cho người thông báo nên ông ta lật đật chạy đến đây.

Và đúng như dự đoán.
      Hoảng sợ chồng ghét bỏ.

Người đàn bà thô lỗ cứ biện minh nhưng chỉ đổi lại sự chán ghét lẫn bực tức của người chồng.
          - " Cái này video có thể làm giả...làm giả mà "
      Vị giám đốc tức giận quát.
     - " Cô xem lại hành vi của bản thân mình hôm nay đi.

Cô chọc vào ổ kiến lửa rồi đấy.

Nhất định tôi phải ly hôn với cô.

Đứa con do tôi nuôi, không thể để nó trở nên hư hỏng khi ở bên cạnh con đàn bà mất nết như cô.

"
     Đây cũng là lần đầu tiên người chồng đối xử với bà ta như thế.

Cả người suy sụp, miệng không ngừng lảm nhảm là giả giả giả.

Bà ta liếc mắt nhìn sang nhóm Emily nhưng bóng đen phía sau nàng hiện lên một khuôn mặt bóng đen nhe răng đáng sợ.
- " Quái vật...Quái vật....A...a "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận