Hai người vội vàng đứng dậy, thấy bên ngoài thật đúng là Tú Bình bên người Lão thái thái, hỏi là đã xảy ra chuyện gì, Tú Bình nói thẳng trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng.
Trường Bình dứt khoát bảo Tú Bình trở về trước. Vân Hoan bên này thay Trường Bình thu xếp, bên kia Trường Bình gọi Phúc Thọ trong sân đến hỏi.
“Hôm qua trong phủ đã xảy ra chuyện gì?” Trường Bình Hỏi.
Phúc Thọ lén liếc mắt nhìn Vân Hoan, nói chuyện ấp a ấp úng, dùng ánh mắt ra hiệu ý muốn nói chuyện riêng với Tống Trường Bình.
“Nãi nãi không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng cũng được.” Trường Bình nhíu mày nói.
Phúc Thọ dừng một chút, nói: “Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, có điều chuyện xảy ra vào ngày gia và nãi nãi thành thân, tiểu nhân sợ nãi nãi kiêng kị.”
“Nãi nãi ta cũng không làm việc gì trái với lương tâm, Phật tổ cũng sẽ hướng về ta, không có việc gì, ngươi nói đi.” Vân Hoan đáp.
Phúc Thọ thế này mới hắng giọng mới đem chuyện một năm một mười nói rõ ràng.
Hóa ra, phía dưới Tôn di nương có một nha hoàn tên là Phương nhi, từ xưa đến nay là một người có khuôn phép, làm việc thỏa đáng, không nói nhiều lắm, Tôn di nương cực dựa vào nàng.
Nửa năm trước, nha đầu lại dần trở nên không thích cười, đầy tới hỏi mới biết được nương nàng sinh bệnh nặng. Phương Nhi vẫn tận tâm tận lực làm việc như trước, nếu rảnh rỗi liền vội vàng trở về nhà chăm sóc nương.
Tôn di nương ba phen bốn bận không tìm được người, có mấy lần trước mặt một đám người làm mắng nàng hai câu. Nàng cũng lập tức giải thích, Tôn di nương cũng tha cho nàng.
Sao biết qua mấy ngày, nương Phương Nhi bệnh nặng hơn, tất cả tiền tồn được cũng bị dùng hết. Phương nhi cùng đường, chỉ phải đến gặp Tôn di nương xin ứng trước lương tháng. Lần này Tôn di nương thế nào cũng không chịu, còn mắng Phương phi mấy câu, nói nàng ăn cây táo rào cây sung, hoàn toàn mặc kệ chuyện này.
“Ngày thường Phương Nhi làm việc làm người ta rất yên tâm, làm người cũng tốt. Mấy người hạ nhân chúng tôi, đều là giúp đỡ nhau, biết tính của nàng liền lấy tiền tiêu vặt ra cho nàng vay. Nàng còn khóc mấy lần, còn không ngừng cảm tạ nhóm, xem rất là đáng thương.” Phúc Tho nói đến đây cũng thút thít mấy tiếng. “Ngày ấy sau khi nàng mang tiền về, nghe nói là giữ lại được cho nương một mạng, tiếc rằng khi hồi phủ Tôn di nương lại trực tiếp trói nàng lại, nói Phương nhi trộm trâm cài của mình. Phương Nhi giải thích thế nào Tôn di nương cũng không nghe, còn nhốt nàng hai ngày. Chờ hai ngày sau nàng được thả ra, về nhà thì thấy nương nàng đi rồi.”
Phúc Thọ thở dài: “Phương Nhi đó Đại gia cũng từng gặp qua. Chúng ta vừa trở về, trên đường Đại gia rơi túi tiền vừa vặn nàng nhặt được, nàng còn đuổi theo chúng ta một đoạn dài để trả lại. Người như vậy, sao có thể ăn trộm này nọ.”
Nghe hắn nói như vậy Tống Trường Bình mơ hồ có chút ấn tượng, là một cô nương cười rộ lên rất đáng yêu.
“Sau đó Tôn di dương tìm được trâm cài rồi à?”
“Tôn di nương nói là không tìm thấy, là xem Phương nhi hầu hạ bên người nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, nổi lên thiện tâm mới thả nàng ra. Còn muốn trừ của nàng nửa năm tiền công, bồi thường cái trâm cài kia!” Phúc Thọ oán hận nói: “Bị người oan uổng, nương mình lại bị chết thảm, Phương Nhi luẩn quẩn trong lòng, liền tìm đường chết.... Ngay tại ngày Đại gia thành thân nàng nhảy giếng. Bởi vì chạm vào ngày vui của Đại gia, Tôn di nương liền âm thầm xử lý rồi. Chỉ có người trong viện của Tôn di nương mới biết được.”
“Đang tốt đẹp một người cứ như vậy liền đi rồi?” Vân Hoan không thể tin được. Nha đầu này, tính tình cũng quá cương liệt chút. Nếu như có thể sống, không chừng có một nàng nàng sẽ lấy lại được trong sạch. Lấy chết chứng minh, nhưng người cũng đã chết, người hại nàng vẫn sống vui vẻ, vậy chết còn có ý nghĩ gì.
Còn có Tôn di nương này...
Đợi Phúc Thọ lui ra, Vân Hoan mới hỏi Trường Bình: “Khi ta còn ở bên ngoài có nghe nói Tống phủ có một Tôn di nương, vô cùng có năng lực. Mấy lần trước thấy người, cũng là người có thể dỗ Lão thái thái, Lão gia, Phu nhân dễ bảo, nghe nói còn có bản lĩnh trị hạ nhân, sao bây giờ nghe lại không giống vậy?”
“Nàng cũng nói, bên ngoài chỉ nghe Tôn di nương, không biết Tống phu nhân. Chỉ cần nghe những lời này là có thể thấy đốm rồi.”
Tống Trường Bình dắt nàng đi, vừa đi vừa nói: “Sau khi nương ta mất, tất cả mọi chuyện trong phủ đều là từ Tôn di nương quản lí. Tôn Hưng người khôn khéo như vậy, muội muội của hắn sao có thể kém. Mấy năm nay, Tôn di nương quản mọi chuyện trong phủ rất tốt, nhưng là trên có thể dỗ chủ tử vui vẻ, dưới có thể áp được hạ nhân, chỉ dùng một bộ là không được. Đối trên bà ta dùng khuôn mặt tươi cười, đối dưới, lại dùng thủ đoạn thiết huyết. Bà ta đối hạ nhân, lại vô cùng khắc nghiệt...”
“Lần đầu tiên ta đến chỗ chàng, hình như nghe thấy đệ đệ của Phúc Thọ đánh vỡ bình hoa của Tôn di nương, khi nghe được tin hắn rất hoảng sợ. Cũng chỉ là một di nương, hắn lại sợ thành như vậy... ”
Làm người quá kiêu ngạo, nhất định sẽ bị người chán ghét. Hiện nay có thể dỗ được phía trên cũng thôi, nếu một người kia người phía trên không giúp bà ta, vậy bà ta thật sự là trái phải không có người.
Chỉ cần điểm này mà nói, nàng ngược lại thưởng thức Vương thị, dứt khoát làm chưởng quầy phủi tay, mặc dù bị Lão thái thái niệm hai câu, nhưng làm người chỉ cần ôn hòa khiêm tốn, Lão thái cũng không đến mức quá làm khó bà.
Đối với hạ nhân mà nói, có thể hầu hạ một chủ tử tốt, chính là một chuyện vui.
Mọi việc thuận lợi, cớ sao mà không làm?
Trường Bình toét miệng cười nói: “ Bà ta làm người thích nhất là ghi thù. Ngày ấy Phúc Lộc làm vỡ bình hoa của bà ta, bà ta suýt nữa thì nặng tay đánh Phúc Lộc. Phúc Thọ đi dập đầu cầu tình cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Triệu Du Hoán nói hai ba câu bà ta mới bỏ qua. Nhưng sau này vẫn để bà ta tìm được không ít cơ hội làm khó Phúc Lộc. ”
“ Mỗi người có một biện pháp trị gia khác nhau thôi ... ” Vân Hoan mân miệng, cuối cùng chỉ nói những lời này, trong đầu lại nghĩ: người như vậy trị gia, hạ nhân sao có thể dễ chịu.
Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, đến cùng chuyện này cũng là chuyện trong phòng Tôn di nương, Lão thái thái huy động nhân lực đến mời hai người bọn họ đi qua như vậy, không biết là vì chuyện gì.
Khi hai người bọn họ đến nơi, trong phòng đã ngồi đầy người.
Lão thái thái ngồi bên trên vẻ mặt trầm trọng. Tống Nguyên Khánh chau mày, Vương thị bộ dáng hoàn toàn không ở trong tình hình cụp mắt. Còn có Tống Tử Nhan, Tống Lam Sênh hai người đứng phía sau Lão thái thái.
Chính giữa nhà chính, Tôn di nương mặt đầy nước mắt đang quỳ, cầm khăn vừa lau nước mắt vừa lắp bắp nói: “ Trước nay ta đối với nha đầu kia thế nào, bọn hạ nhân trong phủ đều thấy được. Bao nhiêu chuyện quan trọng đều giao cho nàng làm, biết nương nàng sinh bệnh nặng ta cũng không thốt một tiếng, sau đó thấy thái độ nàng quá không tập trung mới nói hai câu. Từ đầu đến cuối, ta lại chưa từng bức nàng, nàng nhảy giếng thì có quan hệ gì với ta? ”
Vân Hoan vừa vặn nghe được lời này, trong lòng lộp bộp nhảy lên: khi nào thì trong nhà chết một nha đầu, cần huy động nhân lực như vậy.
Hai người vào nhà hành lễ với trưởng bối, lão thái thái hơi gật đầu, để hai người thối lui sang một bên, nhướn mày mắng: “ Nhà chúng ta luôn luôn tích thiện, đối hạ nhân cũng luôn nhân từ. Ngày ấy thành thân lại xảy ra chuyện như vậy, ta sợ xung khắc với hỉ sự, cố ý dặn người an trí tốt người nhà nàng. Nếu lúc trước ngươi nghe ta, thì làm sao có thể xảy ra chuyện hôm nay? ”
Bà dừng lại một chút, run run chỉ vào bà ta mắng: “ Ngươi nghe một chút xem người bên ngoài nói như thế nào, nói chúng ta nhà giàu bức người, bức chết hạ nhân ... ”
“ Lão thái thái, lão gia, Thư Lan thật sự là oan uổng mà! ” Tôn thị khóc nói: “ Là nàng nhảy giếng, từ đầu tới cuối ta nào có động nàng một chút! Nhất định là có người cố ý bố trí, mới có thể khiến người ngoài hiểu lầm. ”
Vân Hoan nghe như lọt vào sương mù, thấy lão thái thái cũng không có ý định giải thích, chỉ phải túm Tống Tử Nhan thấp giọng hỏi: “ Đây là tuồng gì vậy? ”
Tống Tử Nhan đè thấp giọng nói: “ Trong phủ đêm qua xảy ra chuyện lớn rồi. ”
“ Chuyện gì vậy? ” Vân Hoan lại hỏi.
Tống Tử Nhan càng thêm đè thấp giọng đối Vân Hoan và Trường Bình nói: “ Trong viện Tôn di nương có một nha hoàn gọi Phương Nghi, mấy ngày trước đây không biết vì sao nhảy giếng. Vốn tưởng rằng nàng đã chết, nương nàng cũng đã chết, trong nhà chắc là không còn ai. Cho đến hôm nay mới biết được, Phương Nghi này vốn còn một người ca ca tên Đinh Sơn. Mấy năm trước hắn đi lính, vừa đi thật nhiều năm, tất cả người cho rằng hắn đã chết. Thế nhưng ngày thứ hai sau khi Phương Nghi chết, Đinh Sơn kia lại trở về. ”
“ A ... Hắn đến trong phủ làm ầm hay sao? ” Vân Hoan lại hỏi.
“ Không phải! ” Tống Tử Nhan vội vàng lắc đầu, “ Nếu đến làm ầm thì tốt rồi. Hôm nay ban đêm, cũng không biết hắn đi cửa nào, trà trộn vào trong phủ chúng ta, đánh cắp rất nhiều thứ đáng giá trong phủ chúng ta đi. Khi đi còn để lại phong thư trên cửa nói những gì hắn trộm đi là phí để an táng cho nương và muội muội hắn một công đạo, sau này hắn rãnh rỗi, còn muốn đến thăm cửa hàng nhà chúng ta. ”
“ Kiêu ngạo như vậy? ” Vân Hoan lắp bắp kinh hãi. “ Trong phủ chúng ta không phải có hộ vệ sao? Sao lại mặc hắn đi lại tự nhiên như vậy? ”
“ Hộ vệ trong phủ đều bị đánh ngất rồi! ” Tống Tử Nhan cũng tràn đầy không thể tin: “ Bọn họ ai cũng không thấy rõ mặt Đinh Sơn. Nếu không phải hắn nói rõ trong thư, chúng ta đến bây giờ cũng không hiểu được nguyên do. ”
Tống Tử Nhan nghĩ vẫn cảm thấy sợ, “ cũng may người nọ là cầu tài. Nếu là động cái chủ ý xấu gì, trong phủ chúng ta nhiều nữ quyến, theo hắn đi lại tự do, vậy không phải ... ” Tống Tử Nhan không khỏi run rẩy.
“ Đã tính ra tổn thất những gì chưa? ” Tống Nguyên Khánh lại hỏi.
“ Đã sai người đi thăm dò rồi. ” Vương thị thấp giọng đáp.
Một lát sau, bà tự đi kiểm tra trở về bẩm báo nói, thiếu mấy bộ khay chén nạm vàng, một bộ khay kim bát bảo phượng văn, một bộ tách trà hồng san hô vạn nạm vàng có nắp, mấy bộ san hô như ý, một đôi tượng mã não nạm vàng, một xuyến ngọc trai tốt nhất, còn có châu báu phỉ thúy khác không nói. Bên trong rất nhiều đều là đồ không tìm thấy trên thị trường, tổn thất này không biết phải tính toán thế nào.
Bà tử nói, Tống Trường Bình không nói một lời chỉ nghe, khi nghe bà tử đọc đến ‘ một đôi tượng mã não nạm vàng ’, sắc mặt khẽ biến.
Phía trên Tống Nguyên Khánh hít miệng thở dài nói: “ Cái khác trộm đi cũng được, nhưng tượng mã não nạm vàng là của hồi môn của mẫu thân Trường Bình, thế gian này chỉ có một đôi, đều đánh mất, sau này không có rồi. ”
Vân Hoan đưa mắt nhìn Trường Bình, chỉ thấy hắn bộ dáng không buồn không vui, nhưng tay ngầm nắm tay nàng lại dùng lực.
“ Có câu gọi là ‘ không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương ’, hắn nếu chỉ đến trộm một lần cũng thôi, chúng ta coi như là của đi thay người. Chỉ sợ sau này hắn thường đến, hộ vệ trong phủ chúng ta sợ là không còn dùng được. ” Lão thái thái lo lắng nói.
Tôn di nương trên mặt đất nghe, lúc này thân mình cũng mềm nhũn, cũng không dám giấu giếm gì nữa, cầm một phong thư trên mặt đất lên, đối Tống Nguyên Khánh nói: “ Lão gia cứu ta ... tặc nhân còn kẹp phong thư này trên cửa phòng ta. Hắn nói muốn lấy đầu ta đi tế Phương nhi ... ”
Bà ta khóc, đầu phục sâu xuống đất. Tống Nguyên Khánh cũng kinh ngạc thấy Tôn di nương i i khóc, trong phiền chán, vội vàng nói với Lão thái thái: “ Nhi tử đã sai người đi thông tri Tri phủ đại nhân rồi. ”
“ Trong phủ chúng ta ra chuyện như vậy, lại dưới sự cai quản của Triệu Tri phủ, Triệu Tri phủ cũng rất coi trọng, sáng sớm liền đi tra chi tiết về tặc nhân này, chắc là không bao lâu nữa sẽ bắt được tặc nhân này. ”
Vân Hoan đứng ở một bên, mặt không gợn sóng, trong đầu lại nghĩ: Đinh Sơn tên này vì sao nghe quen tai như vậy?
Nàng rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu nhỉ?
Đinh Sơn ... Ung Châu Đinh Sơn ...
Trước mắt Vân Hoan đột nhiên sáng ngời: đời trước người cầm đầu phát động loạn dân Thục Châu, đã từng đi lính ở Thục Châu, sau này làm phản, đứng lên lãnh đạo khởi nghĩa nông dân ... Đinh Sơn?
Sẽ không khéo như vậy chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...