Editor: Linh.
Đổi một cái áo màu xanh nhạt thêu bách điệp ôm hoa, xứng với váy dài màu hồng phấn, vãn búi tóc vân tiên đơn giản nhất, trong thanh nhã mang
theo một phần nhàn tĩnh. Hướng Vân Hoan nhìn mình trong gương, thấy Trần Hương ở phía sau có chút giật mình nhìn nàng, nàng nhếch mày nhẹ giọng
hỏi: “Đẹp mắt không?”
“Đẹp... Đẹp mắt.” Trần Hương cà lăm một lát, nói: “Nhị tiểu thư vốn xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp mắt. Chính là, sao hôm nay Nhị tiểu thư
mặc trắng trong thuần khiết như vậy?”
Trong tủ quần áo của Hướng Vân Hoan chất đầy quần áo xa hoa, bên trong
mỗi bộ quần áo không phải thêu kim tuyến, thì cũng là chất liệu hiếm có. Chất liệu quý chút vốn cũng không có gì, nhưng từ trước đến nay Hướng
Vân Hoan vẫn thiên về màu sắc diễm lệ. Trước đây nàng không hiểu, nhìn
bản thân trong gương chỉ thấy mình vô cùng xa hoa, tất nhiên làm cho
người ta vô cùng hâm mộ. Thẳng đến sau này mới biết, mới hối hận không
thôi, chỉ cảm thấy bản thân mình tục tằng thế nào, nhưng chuyện này
không thể trách nàng, từ nhỏ quần áo của nàng đều là Tô thị chuẩn bị, Tô thị nói một câu đẹp mắt, người bên cạnh nàng không một ai nói không
đẹp.
Hướng Hằng Ninh lại là nam nhân, sao hiểu được này đó.
Dần dà ngay cả nàng cũng cho rằng, bản thân mình vốn nên là cái bộ dáng đó.
Cẩm y hoa phục, nếu không thích hợp thì có ý nghĩa gì?
Hướng Vân Hoan phục hồi lại tinh thần, ở trong gương nhìn thấy Trần
Hương cũng đang chau mày, làm như có chút nghi hoặc và bất an, trong
lòng Hướng Vân Hoan không khỏi thở dài một hơi, đứng lên nói: “đi ra
ngoài đi.”
“Biểu thiếu gia ở bên ngoài sợ là chờ sốt ruột rồi.” Trần Hương vội nghênh đón, khuông mặt tươi cười nói.
Hướng Vân Hoan chỉ cảm thán một câu ‘nha đầu thiếu kiên nhẫn này”, nghĩ
lại chỗ này nơi nơi đều là dấu vết, chính là bản thân mình ngày trước
chưa bao giờ dụng tâm nhìn, thần sắc không khỏi ảm đạm, trên mặt lại là
giả cười chọc chọc cái trán Trần Hương nói: “Ngươi nha đầu này, không
biết được biểu thiếu gia cho bao nhiêu hối lộ rồi!”
“Ở đâu! Tiểu thư đừng nói xấu nô tỳ.” Trần Hương vẻ mặt cả kinh, tươi
cười cũng cứng lại. Khi muốn biện bạch, Hướng Vân Hoan cũng đã đi ra
cửa.
“Nàng... Đây là thế nào?” Trần Hương chỉ cảm thấy trong lòng khiếp sợ,
bộ dáng nói chuyện vừa rồi của Hướng Vân Hoan, nửa thật nửa giả, nhìn
như vậy, lại thật giống như đang thử.
Nhưng nàng sẽ sao? Trần Hương cân nhắc một lát, sau đó cười lạnh, theo sát đi lên.
Ở bên này, Ôn Ngọc Lương đã đợi nửa canh giờ. Vừa rồi ở Hành Vân uyển
suýt bị người bắt quả tang, đến khi y ổn định lại được tinh thần, mới
nhớ tới không biết lúc này Hướng Vân Hoan đang ở đâu. Hướng Vân Cẩm chỉ
sợ Hướng Vân Hoan tỉnh dậy biết được chuyện này lại làm ầm ĩ, y bị triền không còn cách nào khác, đến đây vừa hỏi mới phát hiện, Hướng Vân Hoan
đã trở lại từ sớm.
Trong ngày thường, nếu như y đến tìm nàng, nàng đã vội vàng chạy đến, nhưng hôm nay lại để hắn chờ một lúc lâu.
Trong lòng Ôn Ngọc Lương lo sợ bất an, cuối cùng không chịu nổi, đứng
lên chuẩn bị đi vào trong, nha hoàn Kim Tước tươi cười nhẹ nhàng giữ y
lại, khách khí nói: “biểu thiếu gia, tiểu thư bảo ngài chờ ở ngoài này.”
Chờ, y đã chờ một lúc lâu rồi. Nếu làm hỏng chuyện tốt của Hướng Vân
Cẩm, sau này y cũng đừng mong có ngày lành. Ôn Ngọc Lương chau mày, lúc
đang định xông vào trong thì thấy mành bị vén lên, chưa thấy người nhưng lại nghe thấy thanh: “làm biểu ca phải đợi.”
Lúc mành được vén lên, lại khiến Ôn Ngọc Lương sửng sốt một hồi lâu.
Người trước mắt thanh nhã như vậy, nhìn ngũ quan của nàng, rõ ràng là
Hướng Vân Hoan y quen thuộc, nhưng lại có chỗ nào không đúng. Hướng Vân
Hoan kiêu ngạo ương ngạnh hận không thể mặc cả núi vàng núi bạc lên
người, khác với Vân Cẩm, tuy gia tài bạc vạn nhưng không biểu hiện ra
ngoài, dịu dàng làm người thương tiếc. Nhưng lúc này, Hướng Vân Hoan
giống như biến thành một người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày....
Ôn Ngọc Lương lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn Hướng Vân Hoan, vẫn là dáng
dấp như vậy.
Ép nghi hoặc trong lòng xuống, đợi Hướng Vân Hoan ngồi xuống, Ôn Ngọc
Lương mới thử dò hỏi nói: “sao Hoan nhi lại trở về một mình?”
“Còn không phải trách Ngọc lang chàng.” Vân Hoan nhếch mày, cố ý làm bộ
dáng hờn dỗi, trách cứ nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, mỗi lần tới Hành
Vu uyển đều cảm thấy mệt rã rời. Trước đây khi ta ngủ chàng sẽ đánh thức ta, hôm qua sao lại không gọi ta tỉnh dậy?”
Ôn Ngọc Lương mi tâm nhảy dựng, Vân Hoan cười nói: “Ngọc lang là đau lòng ta, muốn ta ngủ thêm một lát sao?”
“Đúng, đúng...” Ôn Ngọc Lương xấu hổ cười cười. Vì che giấu xấu hổ trên
mặt, hắn vươn tay liền muốn ôm lấy eo Vân Hoan, nào biết còn chưa đến
gần, Vân Hoan xoay người, làm hắn chụp hụt.
Từ trong tay áo nàng rơi ra một cái túi thơm, đến khi Ôn Ngọc Lương thấy rõ hoa văn trên túi thơm, lập tức biến sắc: túi thơm này không phải hôm nay Vân Cẩm mới đưa cho hắn sao? Lúc đó hắn còn khoa tay múa chân khen
Vân Cẩm tay nghề tốt, mặt trên thêu hoa. Sau đó hai người suýt bị người
bắt gặp, vội vội vàng vàng rời đi cũng không chú ý nhiều, không phải bị
rơi lúc đó đấy chứ?
“Sao vậy, Ngọc lang biết túi thơm này?” Vân Hoan khom lưng nhặt túi thơm lên lắc lắc hai vòng trước mặt Ôn Ngọc Lương.
“Vật này của nữ tử sao ta biết được?” Ôn Ngọc Lương dừng một lát, lại
nói: “Chính là cảm thấy túi thơm này rất độc đáo, không phải là Vân Hoan làm chuẩn bị đưa cho ta đấy chứ?”
“Phi!” Vân Hoan mỉm cười nhổ một ngụm nước miếng, nghiêm cẩn nói: “Vật
bẩn thế này sao ta làm được. Ngọc lang không biết đấy chứ, hôm nay lúc
ta mơ mơ màng màng ngủ, có người đẩy cửa tiến vào gọi ta, vốn nha hoàn
này là vì đến tìm mèo, nhưng không biết là nha hoàn nào không biết hổ
thẹn, dẫn theo...”
Một hơi này nghẹn ở trong miệng, thẳng đến khi Ôn Ngọc Lương không thở
nổi, Vân Hoan cũng đè thấp giọng, nghẹn đỏ mặt thẹn thùng nói: “Dẫn theo nam nhân làm loại chuyện bẩn thỉu. Thật giận ta ngủ mê mê trầm trầm,
không cảm giác được một chút nào. Khi bọn nha hoàn tiến vào, hai người
này đã chạy mất, chỉ còn lại vật này thôi. Không biết Ngọc lang đã từng
nhìn thấy chưa?”
“Chưa từng!” Ôn Ngọc Lương một ngụm phủ quyết, nói: “Ta và Đại tiểu thư
thấy nàng ngủ không đành lòng gọi nàng tỉnh dậy, nửa đường chúng ta đều
tự về viện của mình. Nha hoàn này... Thật là không tưởng tượng nổi.
Chính là chỉ bằng túi thơm này, có thể nhận ra là ai sao?”
“Sợ là có chút khó khăn, chỉ có điều ta nhìn túi thơm này vật liệu tinh
tế, giống như gấm Tứ Xuyên, năm ấy phụ thân mang theo gấm Tứ Xuyên về
tổng cộng cũng chưa cho mấy viện, dựa vào điều này là có thể điều tra
được. Huống hồ, túi hương này dùng hương liệu cũng đặc biệt.” Vân Hoan
oán hận nói: “Phụ thân không ở nhà, những tiện chân (đồ đĩ) này liền
muốn lật trời rồi! Xem ta mà bắt được nàng ta, nhất định phải cẩn thận
giáo huấn chút!”
Sắc mặt này, trực tiếp làm trái tim Ôn Ngọc Lương run bắn lên, trong đầu cũng tức giận bản thân để người khác bắt được nhược điểm, một bên Vân
Hoan cũng thở dài một hơi nói: “Vốn ta còn muốn giao thứ này cho mẫu
thân, đáng tiếc hôm nay bà mang theo Trương mẹ đi Hộ Quốc tự, sợ là sáng mai mới có thể trở về. Vật bẩn này, còn muốn ở trong tay ta ngốc một
đêm.”
“Hoan nhi, đừng tức giận hỏng thân thể mình.” Ôn Ngọc Lương vội vàng
trấn an hai câu liền đứng dậy cáo từ, đến khi ra cửa sắc mặt Ôn Ngọc
Lương trầm xuống: còn có một đêm, may mắn, ông trời không diệt y, vật
này còn phải ở trong tay Hướng Vân Hoan một đêm. Nếu không giải quyết
hậu hoạn này, thực sự bị người ta tra ra trên đầu Vân Cẩm, đến lúc đó
không chỉ Hướng Vân Cẩm mất mặt, chính là y cũng có khả năng bị đuổi ra
Hướng phủ.
Y thật vất vả đi tới hôm nay, làm sao có thể bị hủy trên một cái túi thơm?
Con ngươi Ôn Ngọc Lương cứng lại, cuối cùng lén lút đi về phía hậu hoa viên.
~*~
Ban đêm, trong phòng Hướng Vân Hoan.
Trong phòng, ánh nến vụt tắt. Ngoài cửa phòng, Trần Hương đứng đó một
lúc lâu, nghe trong phòng dần dần không có động tĩnh mới nhẹ giọng kêu
một tiếng: “Nhị tiểu thư?”
Nha hoàn bà tử trực đêm mới vừa rồi đều bị người gọi đi, trong phòng vẫn như cũ không có tiếng động gì. Trần Hương nghĩ, trong ngày thường Hướng Vân Hoan ngủ cực sớm, mặc dù bên ngoài có động tĩnh cũng không làm nàng tỉnh dậy, huống chi, mới vừa rồi nàng ta còn thêm mê hương vào ngọn
nến, Hướng Vân Hoan tất nhiên là đang ngủ.
Đánh bạo đẩy cửa ra, cửa nhẹ nhàng két một tiếng, Trần Hương nhìn vào
bên trong, người trên giường đưa lưng về phía nàng ta, không nhúc nhích. Trần Hương nhớ đến cái túi thơm ban ngày ở hậu hoa viên Ôn Ngọc Lương
nói với nàng ta, nàng ta vội vàng đi đến bàn trang điểm của Hướng Vân
Hoan.
“Vận khí thật tốt.” Trần Hương nói thầm, nàng ta còn đang sợ Hướng Vân
Hoan giấu túi thơm này ở nơi không nhìn thấy, không nghĩ tới lại tùy
tiện đặt ở trên bàn, Hướng Vân Hoan quả thật là người không có đầu óc.
Trần Hương âm thầm cười cười, tiếp đó đặt một cái túi thơm khác vào vị
trí ban đầu. Xem hình dạng này, nếu không nhìn kĩ, thật đúng là không
nhìn ra khác biệt. Chờ làm xong tất cả, nàng ta mới rón ra rón rén ra
cửa.
Bà tử trực tiếp cũng chỉ bị điều động đi một lát, Trần Hương không tự
giác gia tăng bước chân, trong ngực có túi thơm đòi mạng, nàng ta tìm
nơi hẻo lánh đi, mắt thấy sắp ra khỏi viện, trong viện đột nhiên đèn
đuốc sáng trưng.
Vô số đèn lồng đột nhiên tụ tập chiếu về phía nàng ta, thanh âm khua
chiêng gõ tróng từ gần đến xa, Trần Hương nhất thời không có chỗ để
trốn, từ trong ánh sáng một người đi ra, đến khi thấy rõ người, chân
Trần Hương mềm nhũn: người phía trước, rõ ràng chính là Hướng Vân Hoan
lúc này cần phải ở trên giường ngủ say!
“Trần Hương, lá gan thật lớn!” Trên mặt Hướng Vân Hoan tràn đầy bi
thương: “Ngày thường ta đối đãi ngươi không tốt sao? Ngươi cái gì không
làm lại đi làm trộm?”
“Nhị tiểu thư, ngài nói gì vậy?” Trần Hương cố ra vẻ trấn định, bà tử từ trong đám người đi ra lôi kéo tay nàng ta, xiêm y của nàng ta lập tức
bị xé rách hơn phân nửa, chỗ vạt áo lộ ra một mảng trắng noãn, bà tử này hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp lấy túi thơm ở trong lòng nàng ta
ra.
“Tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám trộm trên đầu chủ tử của mình!” Bà tử đẩy nàng ta hai cái, Trần Hương không chống được ngã ngồi trên mặt
đất, đến khi lấy lại được tinh thần lập tức kéo vạt áo của Hướng Vân
Hoan nói: “Tiểu thư, nô tì oan uổng! Nô tì đây là... Là can nương (mẹ
nuôi) Trương thị bảo nô tì lấy túi thơm này đi tìm bà ấy.... Đúng, chính là can nương muốn sớm tra ra túi thơm này là của người nào. Tiểu thư,
ngài tin ta!”
Nàng ta vừa nói xong, lập tức dập đầu. Trong viện người càng tụ càng
nhiều, nàng ta mơ hồ cảm thấy hôm nay nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng lúc này, nàng ta chỉ muốn đẩy Trương thị ra, đó là lão nhân bên
người phu nhân, cho dù là Nhị tiểu thư cũng phải nể mặt hia phần, nàng
ta nhất định không có chuyện gì.
Trần Hương mặc niệm, nào biết từ phía trên trái lao ra một người, đến
trước mặt nàng ta quăng cho nàng ta một cái tát, mạnh đến nỗi Trần Hương đầu hoa mắt choáng, nàng ta thật vất vả mới nhìn rõ người trước mắt,
không ngờ lại là Trương thị.
“Tiện nhân! Ta không hề bảo ngươi đi cầu tiểu thư gì đó!” Trương thị nhe răng mắng. Đêm nay bà ta vốn bồi ở cạnh phu nhân dâng hương lễ phật,
nào biết nửa đêm có người mời bà ta trở về, bà ta vốn còn nghi hoặc, sau đó nha hoàn bên cạnh tiểu thư nói rõ tất cả quá trình Trần Hương kê đơn tiểu thư cho bà ta biết.
Túi thơm tinh xảo như vậy, sao Trần Hương có thể có?
Trương thị tát xong một cái, lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Hướng
Vân Hoan cần xin nói: “Nhị tiểu thư, Trần Hương còn nhỏ, nhất định là
thấy túi thơm này đẹp mắt mới có suy nghĩ sai lầm, tiểu thư ngài đại
nhân đại lượng, bỏ qua cho nàng ta lần này đi!”
Muốn dùng khổ nhục kế sao? Vân Hoan cười thầm một tiếng, vốn đã biết
Trương thị này gian trá, cái tát này là đánh thật sự, như là, vẫn không
đủ thống khoái!
Một đời trước nàng nghĩ mãi không ra, đến cùng là ai bán đứng nàng, hại
nàng thảm như vậy, thẳng đến sau này nàng ra phủ, Trần Hương ngược lại
thành thiếp của Ôn Ngọc Lương, nàng mới hiểu được, tai họa này đến cùng
là ai!
Nha đầu của nàng, bán nàng, cũng chỉ vì đổi lấy một địa vị thiếp thất, Hướng Vân Hoan nàng, lại rẻ mạt như thế!
Đánh rắn, không phải là muốn đánh bảy tấc sao?
Vân Hoan cười lạnh một tiếng, tiện tay gọi Kim Tước, nói: “Kim Trước, mang gì đó trong phòng Trần Hương ra đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...