Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Editor: Linh.

Trên đường đi tìm Đại bá phụ, Vân Hoan lặp lại nhắc nhở Vân Yên, lát nữa thấy người toàn bộ phải nhìn ánh mắt nàng làm việc. Nếu nàng âm thầm
làm động tác tay, Vân Yến liền không quan tâm mọi việc, ôm đùi người
trước mắt khóc là được.

Vân Yến cái hiểu cái không, dọc theo đường đi có chút căng thẳng níu
chặt góc áo của chính mình, đến khi vượt qua vài con đường, khi Vân Hoan nói sắp đến nơi, Vân Yến kéo kéo góc áo Hướng Vân Hoan, vẻ mặt đau khổ
nói: “Nhị tỷ, ta khóc không được!”

“....” Vân Hoan không khỏi lau mồ hồi, “Yến nhi, bình thường muội thích gì nhất?”

“Ta thích nhất à....” Vân Yến cúi đầu tính tính, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Ta thích ăn nhất!”

“....” Cái này coi như là hứng thú sở thích à? Vân Hoan rất nghi ngờ.
Vốn còn muốn nói với Vân Yến tầm quan trọng của lần thăm hỏi này, nhưng
nhìn Vân Yến gương mặt non nớt, lý luận trống rỗng này Vân Hoan không
thể nói ra khỏi miệng.

Mắt thấy sẽ đến, Vân Yến càng thêm căng thẳng, nhưng nước mắt thế nào
cũng không ép chảy ra được. Lúc Vân Hoan không còn kế sách nào khác, Vân Yến khẽ cắn môi nói: “Nhị tỷ, ta khóc trước, lát nữa tỷ nói với ta ai
là Đại bá phụ!”

Vân Hoan còn chưa kịp ngăn cản, Vân Yến đã tự nhéo đùi mình, lập tức đau đến nước mắt chảy ròng: “Ai ui” một tiếng liền khóc nức nở.

Vân Hoan bị nàng làm cho phát hoảng, “Yến nhi muội ngốc à, khóc không được thì thôi, làm gì lại tự nhéo mình!”

“Nếu không làm vậy thì không biết khóc thế nào...” Vân Yến hít nước mũi, ai oán nói: “Nhị tỷ, chúng ta đến sao?!”

“Đến!” Dù sao nhéo cũng đã nhéo, sẽ không thể lãng phí. Mặt Vân Hoan
trầm xuống, ánh mắt dừng trên người phụ nhân mặc quần áo vải thô trước
cửa nhà Đại bá phụ.

“Đó là Đại bá mẫu Trương thị!” Vân Hoan vội vàng làm dấu tay. Mắt thấy
Trương thị sẽ xoay người vào nhà, Vân Yến lập tức chớp mắt, cất cao cổ
họng gào khóc, tiến lên liền ôm lấy chân Trương thị.

“Đây là tiểu nữ nhi nhà ai, sao lại khóc thành như vậy!” Trương thị cúi
đầu liền thấy một tiểu cô nương đáng thương, khóc đến nước mắt nước mũi
chảy ròng, trong đầu mềm nhũn, cúi người muốn tránh khỏi Vân Yến, hỏi
xem nàng là ai.


Sao biết Vân Yến nhận được mệnh lệnh của Vân Hoan, trước khi chưa gặp
Đại bá phụ, nhất định không thể buông tay, nàng dứt khoát thả cổ họng
khóc nức nở.

Một trận này khóc đến sầm trời tối đất, Vân Yến liền nghe thấy Trương
thị gọi với vào trong nhà: “Đương gia, đến xem nữ oa này như thế nào!
Chỉ ôm ta khóc, không buông tay!”

“Tiểu nữ oa nào?” Tiếng người từ trong nhà vọng ra, là một nam tử tráng
kiện lưng hùm vai gấu, một đôi mắt lợi hại như chim ưng, dừng trên người Vân Yến.

Vân Yến hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ nghĩ đến nam nhân khỏe mạnh này và phụ thân bụng phệ nhà mình thật sự không giống huynh đệ.

Góc tường, mơ hồ truyền đến một tiếng mèo kêu, Vân Yến giật mình, chần
chừ, nam tử kia giống như bắt mèo xách Vân Yến lên, đánh giá một lát,
trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”

“Đại.... Đại bá phụ, ta là tam nữ nhi của cha, ta gọi Hướng Vân Yến...”
Lúc này Hướng Vân Yến thật sự muốn khóc. Nam nhân này nhìn qua bưu hãn
như vậy, trên mu ban tay còn săm hình một con đao, Vân Yến cảm thấy ông
vừa buông tay, chính mình sẽ bị ngã chổng vó.

“Ông người này, làm sợ đứa nhỏ rồi!” Trương thị oán trách một tiếng, vỗ tay ý bảo Hướng Hằng Thái buông Vân Yến xuống.

Hướng Vân Yến thật vất vả mới đứng được thăng bằng, một cái bóng đen bao phủ nàng, tiếp đó cũng là khuôn mặt hơi lộ chút hung hãn của Hướng Hằng Thái: “Ngươi là nữ nhi của Hướng Hằng Ninh? Một mình người đến đây?”

Thấy đôi tròng mắt hung tợn nhìn chằm chằm bản thân, Hướng Vân Yến cuối
cùng không chịu được ánh mắt chất vấn của ông, khóc nói: “Nhị tỷ, cứu
Yến nhi, hu hu hu, Đại bá phụ thật đáng sợ!”

“....” Hướng Vân Hoan tránh ở chỗ tối chỉ cảm thấy một ánh mắt sắc bén
đảo qua, nàng chỉ có thể kiên trì chậm rãi từ chỗ rẽ đi ra ngoài.

“Đại bá!” Không cho Hướng Hằng Thái thời gian nổi bão, Hướng Vân Hoan
vừa ra trận, chính là lập tức cong hai đầu gối, thẳng tắp quỳ gối trước
mặt Hướng Hằng Thái, “Cầu ngài cứu phụ thân! Phụ thân.... Phụ thân người sắp chết rồi!”

Cúi đầu thật sâu, Hướng Vân Hoan vừa cúi đầu nước mắt đã rơi đầy mặt – nước mắt này không chỉ rơi vì Hướng Hằng Ninh.


Hướng Hằng Ninh có một vị huynh đệ tên là Hướng Hằng Thái, người biết chuyện này, đó là rất ít.

Từ trước kia khi Vương thị còn sống, Vương thị còn thường xuyên mang
theo Vân Hoan đi nhà Đại bá phụ làm khách. Vân Hoan nhớ được láng máng,
mỗi lần bọn họ đến, sắc mặt Hướng Hằng Thái đều rất kém, chưa bao giờ để ý đến bọn họ, nhưng Trương thị luôn tươi cười đón người, mỗi lần đều
làm cho Hướng Vân Hoan rất nhiều thức ăn ngon.

Chờ lại lớn hơn một chút, sau khi Vương thị đi rồi, hai nhà liền triệt
để lui tới. Lúc bảy, tám tuổi, nàng còn quấn quýt Hướng Hằng Ninh mang
nàng đi tìm Đại bá mẫu chơi, Hướng Hằng Ninh trầm mặt xuống, nói: “Đại
bá phụ, Đại bá mẫu cái gì, chúng ta không có cửa thân thích này!”

Khi đó Hướng Vân Hoan mới nhớ tới, dường như cho đến bây giờ Hướng Hằng
Ninh cũng chưa từng ở trước mặt bọn họ nhắc tới người huynh đệ này, lại
càng chưa từng cùng nàng và nương cùng nhau đi đến nhà Đại bá phụ.

Vân Hoan hỏi qua Chương Khuê, Chương Khuê mơ hồ nhắc tới hai người thủy
hỏa bất dung, lại cùng Vương thị mẹ ruột Vân Hoan có chút liên can.

Chương Khuê không nói tỉ mỉ, nhưng Vân Hoan cũng đoán được một hai. Hai
huynh đệ vốn thủy hỏa bất dung cùng yêu một nữ nhân, thân là lão đại
nhịn đau bỏ thứ yêu thích dứt khoát đi tòng quân. Vốn cho rằng nữ nhân
mình thích có thể bình an đến già, tiếc rằng hồng nhan bạc phận, lại bị
bệnh chết rồi.

Vân Hoan vẫn nhớ được, năm đó trong tay Đại bá phụ cầm một đại đao, suýt nữa ở trước linh cữu mẫu thân chém phụ thân. Năm đó phụ thân tóc đều bị gọt một nửa, tóc tai bù xù chỉ vào Đại bá phụ nói: “Hướng Hằng Thái
ngươi đồ điên này! Lão tử cùng ngươi cả đời không qua lại với nhau.

Đại bá phụ cái gì cũng chưa nói, khi rời khỏi tùy tay vung đao, đao này
thẳng tắp chém rơi lỗ tai con sư tử bằng đá trước cửa Hướng phủ xuống.
Lỗ tai con sư tử bằng đá này đến nay vẫn còn có thể nhìn ra dấu vết đắp
nặn thêm. Mỗi khi Vân Hoan nhìn thấy đều phải run rẩy, mỗi khi Hướng
Hằng Ninh nhìn thấy đều phải nghiến răng nghiến lợi.

Những lời vừa nói đó chính là mười mấy năm, hai nhà thật sự không có qua lại.

Một đời trước lúc Hướng Vân Hoan cùng đường cũng chưa nghĩ tới người Đại bá phụ này. Thẳng đến sau này nàng mò mẫm lăn lộn, chịu nhiều đau khổ,
khi lại trở lại Ung Châu tế điện cha mẹ, ở trước mộ phần của cha mẹ gặp

lại Đại bá phụ. Đại hán cao bảy thước này gần như nghẹn ngào cho nàng
một cái tát, rồi sau đó cũng là ôm lấy nàng, “Nha đầu kia ngươi chạy đến đâu chết rồi! Ta còn nghĩ đến ngươi.... Ngươi chết rồi!”

Dù là tình thân đến chậm cũng giúp Hướng Vân Hoan đời trước có lực lượng tiếp tục sống sót. Nếu không có Hướng Hằng Ninh và Trương thị trợ giúp, con đường sau này của Hướng Vân Hoan, tuyệt đối không thuận lợi như
vậy.

“Ngươi là.... Vân Hoan?” Lúc này, Hướng Hằng Thái nhìn Hướng Vân Hoan
nước mắt ngang dọc, lại nhìn nhìn Hướng Vân Yến vừa rồi còn khóc thút
thít, lúc này lại hồn nhiên kinh ngạc đến ngây người, cười lạnh một
tiếng nói: “Thế nào, Hướng Hằng Ninh chết rồi hả?”

“Đại bá, Đại bá mẫu, cầu ngài cứu phụ thân!” Vân Hoan lại dập đầu.

Người trước mắt do dự và từ chối một lát, cuối cùng lại cười nhạo một
tiếng, nói: “Hắn chết thì chết, dù là nhặt xác cũng không đến lượt ta.
Các ngươi cầu ta thì có tác dụng gì?”

Khi xoay người rời đi, Hướng Hằng Thái còn túm lấy Trương thị đang muốn tiến lên hỏi, kiên quyết lôi bà vào nhà.

Cửa ‘phanh’ một tiếng đóng lại, một cơn gió lạnh thổi qua, Vân Yến rùng
mình một cái, thấy Vân Hoan vẫn cúi người như trước, không khỏi khóc nức nở nói: “Nhị tỷ, cha chúng ta thật sự sắp chết rồi sao? Đại bá đã đi,
ta...”

“Quỳ, chờ!” Vân Hoan thấp giọng đáp, vẫn không nhúc nhích như trước.

Thật ra nàng đang đánh cuộc một lần Hướng Hằng Thái ngoài lạnh trong
nóng thôi. Đời trước ở chung, đủ để Hướng Vân Hoan biết, kỳ thật Hướng
Hằng Thái là một người vô cùng tốt. Hai huynh đệ cược một hơi, cuối cùng cũng là trời đất xa cách, chuyện này làm Hướng Hằng Thái cả đời đều xót xa ân hận.

Còn có nàng, trên đời này, trừ phụ thân và Vân Yến, người thân của nàng, cũng chỉ có Hướng Hằng Thái mà thôi. Đời trước nàng phải khó khăn lắm
mới được gặp người thân, đời này nàng không thể lại lỡ mất.

Vân Hoan suy nghĩ trăm xoay ngàn đổ, cái quỳ này chính là một canh giờ,
chân nàng đều đã chết lặng. Vân Yến còn nhỏ, không quỳ được, lén lút
đứng lên nhìn vào phía trong, quay đầu lại mật báo nói: “Nhị tỷ, Đại bá
phụ và Đại bá mẫu giống như đang cãi nhau!”

Quả nhiên, không quá một lát, trong phòng liền truyền ra thanh âm. Giọng nói tức giận của Trương thị tính tình vô cùng tốt, ôn nhu nhất truyền
ra đến, “Nhìn ông lớn lên cao bảy thước, huynh đệ nhà mình đã xảy ra
chuyện lại mặc kệ, còn để hai cháu gái quỳ gối trước mặt! Ông chịu được, tôi thì không! Nếu hôm nay ông không để tôi mở cửa ra, tôi lập tức cùng ông hòa ly!”

Tiếng bước chân đến gần, cửa két một tiếng mở ra, Vân Yến trợn mắt nhìn
Trương thị, không biết nên trở về quỳ tiếp hay là tiếp tục đứng. Trương
thị lại cong khóe môi, nói khẽ với Vân Yến, “Nha đầu, nằm xuống!”

“A...” Vân Yến sửng sốt, Vân Hoan lập tức hiểu rõ, một tay ôm lấy Vân

Yến vào trong ngực, căng cổ họng lắp bắp nói: “Yến nhi, muội làm sao
vậy...”

Vân Hoan thông minh làm Trương thị sững sờ một chút, thẳng nói nha đầu
Vân Hoan kia sao lại ăn ý với mình vậy, đợi đến khi hoàn hoàn cũng lập
tức ‘ai u’ một tiếng, khóc nói: “Đương gia, ông xem nha đầu kia, sao lại ngất rồi!”

Người trong phòng cất bước đi ra, nhíu mày nhìn ba người này, làm như
muốn phán đoán thật giả, Trương thị đứng dậy liền nhéo ông, quở trách:
“Thất thần làm gì, ông thật sự muốn nhìn cháu gái chết trước mặt mình
à!”

Phía sau mỗi một con người sắt đá, đều có một nữ tử nhu tình như nước. Cứng rắn không có tác dụng, mềm dẻo lại luôn dùng được.

Vân Hoan chỉ biết, chiêu khổ nhục kế này Trương thị dùng đúng rồi. Sau
khi Vân Yến được ôm vào phòng, Hướng Hằng Thái vội vàng đi mời đại phu.
Vân Hoan vốn sợ hãi bị lộ tẩy, kết quả đại phu bắt mạch xong lại nói cả
một tràng dài, ý tứ là Vân Yến hàng năm đều chưa được ăn cơm no, chứng
khí hư thân thể yếu, hơn nữa lại quỳ lâu lắm mới có thể té xỉu.

Hướng Hằng Thái hồ nghi nhìn Hướng Vân Hoan, Vân Hoan dứt khoát nước mắt ngang dọc, miêu tả cuộc sống cực khổ của mình và Vân Yến sau khi mẫu
thân đi rồi, Tô thị quản gia. Lại nói bản thân từ nhỏ không có nương,
mắt thấy lại sắp không còn cha, bản thân sau này thật sự là không có
ngày lành.

Giữa thật thật giả giả này, quả đúng là không thể khảo chứng.

Cũng may Trương thị phối hợp khóc một trận, Hướng Hằng Thái nghe được
tức đến da đầu run lên, không nói hai lời liền ra cửa. Đến khi Hướng
Hằng Thái trở về, Trương thị đã làm cơm cho hai nha đầu, hai nha đầu
đang vùi đầu ăn cơm.

Thấy Hướng Hằng Thái, Vân Hoan vội vàng kéo Vân Yến hành lễ, Hướng Hằng
Thái vẫy vẫy tay, đối Vân Hoan nói: “Ngươi theo ta tiến vào.”

“Đi thôi.” Trương thị an ủi: “Đại bá ngươi là người biết phân rõ phải trái.”

Vân Hoan gật gật đầu, vào nhà liền thấy Hướng Hằng Thái sắc mặt nặng nề.

“Vừa rồi ta đi gặp Chương Khuê.” Hướng Hằng Thái nói: “Hắn cũng không nói cha ngươi sắp chết.”

“Đúng. Cha cháu quả thật còn chưa chết.” Vân Hoan mặt không đổi sắc nói, “Nhưng chỉ là còn chưa chết mà thôi.”

Nếu nàng lại không tìm cách, Hướng Hằng Ninh tử kỳ*, ước chừng cũng không còn xa nữa.

(*) Tử kỳ: Thời gian sắp chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận