Cuộc Sống Mỹ Mãn

Khi Tiểu Nguyên đẩy cửa
ra, Hàn Vệ Vũ đang đứng ở cửa sổ sát đất hút thuốc.

Ánh mặt trời ở cuối chân
trời rất dịu nhẹ, màn đêm dần buông xuống, trong yên tĩnh, chỉ có ở xa xa ánh
sáng đó có một đàn chim bay qua nhưng ko biết là chim gì, bay vào trong không
gian mênh mông của thành phố.

Bên trong không bật đèn,
Tiểu Nguyên đang muốn mở, bên cửa sổ truyền đến giọng nói trầm ấm: “Đừng
bật đèn.”

Tiểu Nguyên giật mình,
thử kêu một tiếng thăm dò: “Anh hai?”

Hàn Vệ Vũ không nói gì,
Tiểu Nguyên chậm rãi đi tới, từ trong ánh hoàng hôn, trong đôi tay người đàn
ông đó cầm một điếu thuốc, cùng đó là một hơi khói thật dài.

Cậu đột nhiên có chút
kinh hãi, không dám nói tiếp nữa.

Không biết là đã qua bao
lâu, ánh sáng hoa hồng kia ở cuối chân trời dần biến mất, rốt cuộc Hàn Vệ Vũ
cũng nói: “Cuộc xã giao buổi tối đều lùi
lại hết đi.”

Trong lời nói của anh có
chứ vẻ mệt mỏi, Tiểu Nguyên đắn đo nói: “Vậy buổi tối
vẫn là em và Ken đi đón chị dâu phải không?”

Hàn Vệ Vũ dường như dừng
một chút, bụi thuốc rơi trên thảm, giống như có thể nghe được một tiếng “ba”,
anh lại hút một hơi: “Không cần.”

Tiểu Nguyên sợ không hiểu
được hết câu, Hàn Vệ Vũ nói:“Không cần, không cần đi đón chị dâu của
cậu nữa.”

Xe đến Tứ Hoàn, Hàn Vệ Vũ
nhận được điện thoại của Tống Uyển Yểu gọi tới.

Cô dặn dò trong điện
thoại: “Trong nhà không có nước tương,
anh đi ngang qua siêu thị thuận tiện mua về nhé.”

Hàn Vệ Vũ điều chỉnh ống
nghe một chút rồi nói: “Được, bà xã, em hôm nay ở nhà
bận gì thế?”

“Cũng không có gì, em
hơi mệt một chút, buổi chiều nghỉ một lát, buổi tối em chờ anh về, lên mạng tìm
vài món ăn rồi em sẽ làm cho anh ăn.”

“Vậy, thật là tốt”, Hàn Vệ
Vũ cười trong điện thoại:“Chẳng qua chỉ sợ em không quen thôi.”

“Có ăn là đã không tệ
rồi, em chọn 3, 4 món gì đó.”Tống Uyển Yểu nói: “Em
vẫn chưa nấu cơm cho người khác đâu, anh là người đầu tiên trong đời được em
nấu cho đó, anh cứ cười trộm đi.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Woa,
anh thật vinh hạnh, bà xã, anh có thật nhiều lần đầu tiên của em nha.”

“Hàn Vệ Vũ! Làm sao mà
mới ba câu anh đã nhắc tới cái kia hả!”

“Cái kia là cái gì?”

Trong điện thoại Tống
Uyển Yểu nhẹ hừ một tiếng. Trong chốc lát Hàn Vệ Vũ cũng im lặng, đột nhiên
nói: “Bà xã, chờ tới lúc anh 80 tuổi, em còn phải
nấu cơm cho anh ăn đó.”

Trên đường đi về, Hàn Vệ
Vũ lái xe rẽ vào một siêu thị ven đường.

Trong siêu thị đầy nhân
viên vừa mới tan sở đi mua hàng, Hàn Vệ Vũ đẩy xe, nhìn từng ngăn hàng một, đi
tới nơi để đồ gia vị, xì dầu cũng ở chỗ này, anh tùy tay lấy một lọ, bên cạnh
có người nói với anh: “Này cậu nhóc, mua loại xì dầu
này đi, dùng đậu tương hữu cơ sản xuất, rất tự nhiên, mùi vị rất ngon.”

Anh nghe mà không hiểu
gì, vị thím kia nhiệt tình đưa một lọ xì dầu đến trước mặt anh, hỏi anh: “Muốn
Lão Trừu hả?”(chắc là tên hãng xì dầu)

Anh cầm lấy và nhìn: “Cháu
cũng không biết.”

Đại thẩm cười: “Chắc
là bà xã bảo cháu đi mua hả.”

“Vâng” Anh
nói: “Ngoại trừ Lão trừu còn có lại xì dầu gì
nữa?”

“Sinh Trừu đó, còn có
loại xì dầu mùi vị hải sản này nữa, dùng cho rau trộn.”


“Vậy lấy một lọ đi.”

Về đến nhà, Hàn Vệ Vũ
đang thay giày ở cửa, Tống Uyển Yểu ở trong nhà bên kêu anh: “Có
mua xì dầu về không?”

“Mua rồi” Hàn Vệ
Vũ màn theo túi đi đến phòng bếp.

Tống Uyển Yểu vừa nhận
vừa nhìn: “A, sao lại mua nhiều như thế?”

Hàn Vệ Vũ nói: “À,
mọi người nói, mua đủ 50 tặng một cái bát.”

Tống Uyển Yểu cười to: “Anh
bị người ta lừa rồi, mua nhiều như vậy ăn tới lúc nào cho hết.”

Hàn Vệ Vũ ôm eo cô, vùi
đầu trong hõm vai cô, giọng nói rầu rĩ: “Từ từ ăn,
thường xuyên ăn cho tới lúc nào hết thì thôi.”

Tống Uyển Yểu lấy khửu tay
húc anh một cái: “Tránh ra, em đang bận đây.”

Hàn Vệ Vũ không muốn
buông tay, Tống Uyển Yểu cười:“Hôm nay anh làm sao
thế, sao lại dính như hồ dính thế? Được rồi, mau tránh ra, qua bên kia giúp em
bóc tỏi đi.”

Hàn Vệ Vũ thực sự đi tới
tủ lạnh bên cạnh, cầm lấy tỏi, đứng bóc.

Tống Uyển Yểu ngạc nhiên
liếc anh một cái rồi khẽ cười.

Hai người phối hợp, dựa
theo công thức nấu ba mặn một canh, thức ăn được đưa lên bàn, hàn Vệ Vũ không
thể chờ được nữa liền ăn một miếng thịt kho tàu, nóng quá che miệng nói: “Ngon,
rất ngon.”

“Sao anh giống bọn trẻ
thế, cái này mới múc từ trong nồi ra, nóng lắm đó.”

Rốt cuộc Hàn Vệ Vũ cũng
nốt xong miếng thịt: “Anh đã đói meo rồi.”

Tống Uyển Yểu bất đắc dĩ: “Được
rồi, vậy thì ăn nhanh lên.”

Trên bàn cơm sắc mặt của
Tống Uyển Yểu có chút uể oải, cầm đôi đũa đâm đâm trong bát cơm, hồi lâu cũng
không thấy ăn qua một miếng.

Hàn Vệ Vũ gắp cho cô một
miếng rau: “Nào, ăn chút rau đi.”

Tống Uyển Yểu nói: “Không
muốn ăn, được rồi, rốt cuộc hôm nay bác sĩ nói gì thế? Em có thai rồi sao?
Buổi sáng hỏi anh anh cũng không nói.”

Tay Hàn Vệ Vũ dừng lại,
lại như không có việc gì tiếp tục ăn một miếng thật lớn “Ừ,
trên cơ bản xác nhận là có thai, ngày mai chúng ta lại đến bệnh viện, còn có
vài mục cần kiểm tra.”

“Thật sao?” Tống
Uyển Yểu bỗng nhiên cười, lại vừa oán giận anh: “Vậy
tại sao buổi sáng anh không nói hả?”

Hàn Vệ Vũ trầm mặc không
lên lát, Tống Uyển Yểu gặp một miếng thịt vào trong bát. Đôi mắt
đã híp lại: “Nếu như vậy, em phải bổ sung
dinh dưỡng cho thật tốt, khẩu vị không tốt cũng không thể để cho bảo bảo đói
được.”

Hàn Vệ Vũ cười theo cô: “Đúng
đó, ăn nhiều một chút.”

“Anh nói xem…” buổi
tối nằm trên giường, Tống Uyển Yểu nhẹ vuốt tới vuốt lui cái bụng bằng phẳng: “Là
con trai hay là con gái nhỉ?”

Hàn vệ Vũ nhắm mắt lại,
kéo Tống Uyển Yểu vào trong lòng: “Con gái đi,
anh thích con gái.”

“Nhưng anh là cháu trai
duy nhất của nhà họ Hàn, nhà anh chắc chắn sẽ muốn có cháu đích tôn.”

“Vậy sinh hai đứa hoặc
ba đứa.”

Tống Uyển Yểu nghe thấy giọng
nói của anh không tự nhiên, muốn ngẩng đầu “Anh làm sao
vậy?”

Hàn Vệ Vũ ôm cô thật

chặt: “Không có gì, buồn ngủ quá, ngày mai phải
đến bệnh viện khám, đi ngủ sớm một chút.”

“Ừm” cô gật
đầu, không bao lâu là chìm vào giấc ngủ.

Anh nghe tiếng thở nhẹ
nhàng của cô, 30 năm trong cuộc đời, lần đầu tiên anh cảm thấy mờ mịt và bất
lực như thế này.

Anh nhớ lại lời bác sĩ
nói: “Anh Hàn, trong máu của bà Hàn có mấy chỉ
tiêu không bình thường, tình trạng dường như khá nghiêm trọng, như vậy đi,
ngày mai bà Hàn có thể tới lấy tủy hay không?”

Anh sững sờ lặp lại: “Mấy
chỉ tiêu máu không bình thương?”

“Vậy sẽ có vấn đề gì
không?”

“Cái này chúng tôi không
thể dễ dàng kết luận như vậy, còn cần phải xem kết quả của kiểm tra tủy sống.”trong
mắt bác sĩ tràn đầy xúc động của ngày tận thế “Nhưng
mà, chúng tôi đề nghị bà Hàn bỏ cái thai đi.”

Trái tim anh như rơi từ
trên cao qua tần tầng lớp lớp rơi nát dưới mặt đất, anh không thể tin vào lời
mình nghe thấy: “Vợ của tôi mang thai rồi sao?
Cần phải bỏ sao?”

“Đúng vậy’

Trong không khí chỉ có
tiếng hô hấp trầm trọng của anh.

Anh với cô có con rồi, là
con của anh và cô, mới chỉ lớn một chút thôi, thậm chí còn chưa kịp thành hình,
đã không thể tiếp tục tồn tại.

Đây là trò đùa gì đây?

Tin này, muốn anh nói với
cô như thế nào đây?

“Anh Hàn?”

“Vâng” anh gật
đầu: “Bác sĩ Trương, làm phiền anh rồi.”

Anh xoay người, dùng sức
nhắm mắt lại, cố gắng bày ra một chút tươi cười, anh muốn gạt cô, dù chỉ là một
ngày, anh cũng muốn giấu.

Ban đêm một luồng không
khí lạnh từ phương bắc tràn tới, buổi sáng hôm sau, bầu trời mưa phùn, nhiệt độ
xuống dưới 0 độ.

Hàn Vệ Vũ lấy một chiếc
áo bông rất nặng từ trong tủ, Tống Uyển Yểu cười nói “Cái
này quá dày đi, mỗi lần tuyết rơi em mới mặc cái này.”

“Nghe lời đi” Hàn Vệ
Vũ không nói nhiều khoác lên cho cô: “Đừng để bị
cảm.”

“Anh sắp trở thành bà
gia rồi.”

“Bà già thì bà
già” Hàn Vệ Vũ lại lấy ra một cái khăn dày: “Bà
già so với em bị cảm quan trọng hơn nhiều.”

Ở trên xe, Hàn Vệ Vũ mở
điều hòa lên cao, Tống Uyển Yểu mơ màng buồn ngủ “Em
lại buồn ngủ rồi, gần đây không biết sao lại luôn buồn ngủ như thế?”

Hàn Vệ Vũ điều chỉnh vô
lăng: “Mệt thì ngủ một lát, tới bệnh viện anh sẽ
gọi em.”

“Thôi đi, cũng không ngủ
được bao lâu mà.” Tống Uyển Yểu dụi mắt, đột
nhiên ngồi thẳng người: “Được rồi, anh không phải cai
thuốc rồi hay sao, ngày hôm qua em ngửi thấy mùi thuốc trên người anh.”

“Ừm” Hàn Vệ
Vũ nói “Ngày hôm qua gặp lại một người
anh em, lâu rồi không gặp, người ta nhiệt tình mời anh một điếu, anh mà từ
chối cũng không hay phải không?”

“Anh tránh đi, như thế
không tốt cho cơ thể.”


“Được rồi, bà xã nói
cái gì thì chính là cái đó.”

“Nịnh hót”

Giao thông sáng sớm cũng
không tốt, hai người bị kẹt trên đường Tam Hoàn, Hàn Vệ Vũ quay đầu thì thấy Tống
Uyển Yểu đã ngủ rồi.

Anh cầm lấy tay cô, nhiệt
độ trong xe đã rất cao rồi nhưng tay cô vẫn lạnh như băng vậy.

Không biết sợ hãu từ đâu
bao phủ lấy anh, anh cầm chặt tay cô, thậm chí không ngừng đưa lên môi hà khí,
mong muốn truyền cho cô một chút ấm áp.

Lông mi Tống Uyển Yểu run
rẩy, mở mắt nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Hàn Vệ Vũ, cho tới bây giờ cô cũng
chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh, dù là khi cô bị bắt cóc, gỡ mắt kính ra
cũng chỉ nhìn thấy hung thần ác sát của anh mà thôi, cô rất kinh ngạc: “Sao
thế?”

Hàn Vệ Vũ ôm cô: “Bà
xã, bà xã”

Cô không hiểu nên bất
động một chút, rồi cũng đưa tay ra ôm lấy anh, như dỗ một đứa trẻ vỗ vỗ
sau lưng anh: “Ừ, em ở đây, anh làm sao vậy?”

Dòng xe uốn lượn bắt đầu
thong thả di động, phía sau tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động lớn, anh và cô như
hai người yêu nhau bình thường trong hồng trần, trên tời dưới đất ôm nhau thật
chặt.

Khi sắp tới bệnh viện,
Tống Uyển Yểu nhịn không được hỏi: “Có phải công
việc không thuận lợi không?”

Hàn Vệ Vũ chớp chớp mắt: “Không
có”

“Vậy là anh đang mắc
căn bệnh sợ hãi trước hôn nhân?”

Hàn Vệ Vũ mấp máy miệng:
“Nếu sợ hãi trước hôn nhân, cũng chỉ có thể là em, anh
đường đường là đại ca thì sợ gì. Trên đời này không có điều gì khiến anh sợ
hết.”

Tống Uyển Yểu mỉm cười: “Anh
cứ tự tâng bốc đi, người nào cũng có lúc sợ hãi hết.”

Trong lòng anh cay đắng,
anh sợ, sợ mất đi cô, có một số việc, anh ngay cả nghĩ cũng không có dũng khí
để nghĩ đến.

Trong bệnh viện, ngoài
trừ bác sĩ ngày hôm qua, còn có bác sĩ Lưu bên khoa máu chờ họ.

Tống Uyển Yểu đi theo bác
sĩ Lưu vào lấy tủy, cô quay đầu sợ hãi nhìn Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ cười với cô: “Đừng
sợ, anh ở chỗ này chờ em.”

Bác sĩ Lưu cầm bản khai
đưa cho cô: “Đây là lấy tủy, cần điền thông
tin, bà Hàn, cô xem một chút đi, ở đó anh Hàn cũng đã điền xong hết rồi.
Điền xong, tôi sẽ nói sơ qua một chút về tình trạng của cô và triệu chứng của
bệnh.”

Tống Uyển Yểu ngây người: “Lấy
tủy gì? Tại sao lại cần làm cái này?”

Bác sĩ Lưu cũng lặng đi
một chút, không mập mờ nữa mà nói: “Ưm, ngoại trừ
kiểm tra máu, chúng tôi cần lấy mấy chỉ tiêu trong tủy sống của cô.”

“Bác sĩ, có phải tôi
không mang thai mà là bị bệnh gì không?”

“Bà Hàn…” bác sĩ
Lưu nói: “Cô thật sự mang thai, nhưng mà
lúc kiểm tra ngày hôm qua, có mấy chỉ tiêu máu của cô vượt qua mức bình thường,
cho nên hôm nay cần phải kiểm tra thêm mấy mục.”

Trong đầu Tống Uyển Yểu
như bị tia chớp đánh trúng, trong tích tắc, những biểu hiện khác thường của Hàn
Vệ Vũ đều có thể giải thích, cô đứng lên: “Bác sĩ, mấy
chỉ tiêu không bình thường của tôi có thể ảnh hưởng tới cái thai không?”

“Việc này…”

“Bác sĩ”

“Mặc dù chưa cho ra kết
quả chẩn đoán cuối cùng, nhưng chúng tôi đề nghị cô bỏ cái thai đi.”

Tống Uyển Yểu trợn to
mắt, tay vô ý thức che bụng lại, cô xoay người bước đi ra ngoài thật nhanh.

“Hàn Vệ Vũ” cô chạy
thở rất mạnh.

“Bà xã?” Hàn Vệ
Vũ đỡ cô: “Sao đã đi ra rồi?”

Cô cầm chặt tay anh: “Anh
biết đúng không? Ngày hôm qua anh biết con của chúng ta không thể giữ lại,
đúng không?”

Hàn Vệ Vũ cúi đầu, một
lúc sau anh ngẩng đầu nói: “Bà xã, đứa con này không có cũng không
sao, chúng ta còn trẻ, sau này còn có cơ hội mà.”

Tống Uyển Yểu khóc rống
thất thanh.


Hàn Vệ Vũ ôm cô thì thào
an ủi: “Bà xã, xin lỗi, anh sợ em đau khổ cho nên
đã gạt em.”

Tống Uyển Yểu khóc lặng
người, Hàn vệ Vũ chỉ ôm cô:“Ngoan, đừng khóc, không có gì đâu.”

“Bác sĩ nói, chỉ tiêu
máu của em vượt qua mức bình thường, nếu…” cô nói: “Sau
này không thể mang thai, thì làm sao bây giờ?”

Hàn Vệ Vũ hôn lên trán
cô: “Sẽ không đâu.”

“Nhưng em rất sợ.”

“Có anh đây, không phải
sợ, bà xã, anh luôn ở bên cạnh em, lùi một bước mà nói, cho dù sau này chúng
ta không có con, như vậy chỉ có hai ta cũng được.”

“Hàn Vệ Vũ…”

“Được rồi, theo bác sĩ
đi lấy tủy đi, anh ở chỗ này chờ em.”

Tống Uyển Yểu cảm giác
giọng nói thấp thoáng của bác sĩ Lưu, cô nghe thấy ông đang nói: “Bà
Hàn, chúng tôi gần gây tê ở nơi cần lấy tủy.”

Cái gì cô cũng không nghe
vào, chỉ theo quán tính trước sau một mực gật đầu, sau đó thay đồ bệnh nhân, bị
y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cho đến khi đi ra từ
phòng phẫu thuật, Tống Uyển Yểu cũng không phản ứng nhiều, tim đập loạn nhịp
nhìn phía trên.

“Bà xã”

Trong mắt cô rốt cuộc
cũng có điểm dừng, cô nhìn người đàn ông phía trước nói, “Em
muốn ngủ một lát.”

“Được” giọng
nói người đàn ông rất nhẹ, như sợ làm kinh hoảng đến cô: “Em
ngủ đi, đợi một lát anh sẽ gọi em”

Cô nghe lời nhắm mắt lại.

Không biết ngủ qua bao
lâu, trong mộng một mảnh đen tối, lờ mờ như có cái gì đang chờ đợi để căn nuốt
cô, cô chỉ là vững vàng bắt được một cánh tay ấm áp.

“Em tỉnh rồi?”

Cô mở mắt ra, Hàn Vệ Vũ
nói: “Ba mẹ còn có anh rể và chị đến thăm em
này.”

Tống Uyển Yểu giãy dụa
đứng dậy, Hàn Vệ Vũ dìu cô, đưa tới sau lưng nàng một cái đệm.

Người nhà vây xung quanh
giường bệnh của cô, trong mắt đều rất lo lắng, bụng của chị cô đã lồi ra, ánh
mắt hồng hồng:“Em gái, em có phải rất khó chịu hay
không?”

Cô cười, sắc mặt tái
nhợt: “Chị, sao chị cũng tới đây?”

“Em gái” Tống
Bắc Lương nói: “Bác sĩ nói ngày kia sẽ có kết
quả, hai ngày này con sẽ ở bệnh viện, chúng ta sẽ thay phiên đến với con.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”

Hàn Vệ Vũ nắm tay cô: “Bà
xã, hai ngày này anh không đi làm, chờ một lát nữa, chúng ta đổi lại phòng
bệnh.”

“Vệ Vũ” Tống
Bắc Lương nói: “Dự án thu mua trong tay con kia
không thể dừng lại được, con yên tâm đi, em gái sẽ không thiếu người chăm sóc
đâu.”

“Ba, cứ chờ hai ngày
nữa đi.” Hàn Vệ Vũ nói: “Cho
dù con đến công ty, tâm tư cũng không thể tập trung vào công việc thu mua
được.”

Tống Bắc Lương muốn nói
lại thôi.

Sau khi người nhà Tống
Uyển Yểu rời đi, Hàn Vệ Vũ nói:“Em có đói không, có
muốn ăn chút gì không?”

Cô lắc đầu, bình tĩnh
nhìn Hàn Vệ Vũ: “Anh nói xem, có phải bị bệnh máu
trắng hay không?”

Sắc mặt Hàn Vệ Vũ trở
nên lạnh băng: “Nói bậy!”

Tống Uyển Yểu cúi đầu,
Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Nếu cuộc đời
chỉ là mộng ảnh hư ảo, vậy những thứ mộng ảnh đáng yêu của anh, đó là tặng em
toàn bộ tính mạng của anh.”

Tống Uyển Yểu bỗng nhiên
ngẩng đầu, Hàn Vệ Vũ nói:“Bà xã, mặc kệ thế nào, em luôn có anh.”

Cô chớp mắt, trong mắt
rơi ra những giọt nước mắt đọng trên bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận