Tâm tình Đường Uyển tốt lắm, không sợ hãi em bé sắp ra đời, chỉ có mong đợi, giọng nói của Triệu Sĩ Trình ngoài cửa cũng an ủi và cổ vũ nàng, nàng cắn nút bần gỗ Đan ma ma chuẩn bị, bình tĩnh nghe Đan ma ma chỉ bảo. Có lẽ vì Đường Uyển mang thai điều dưỡng rất tốt, lại chưa có chuyện gì phiền lòng nàng, thân thể nàng khỏe mạnh hơn tưởng tượng, tuy không phải không đau nhưng tóm lại thuận lợi, hai canh giờ sau, em bé ra đời.
Nghe Đan ma ma đánh nhẹ vào mông bé, bé oa lên khóc, Đường Uyển không kìm được đỏ mắt lên, trái tim đều tê dại, khi Đan ma ma mau lẹ rửa hết máu và nước ối trên người bé, bế đến cho nàng xem mặt, Đường Uyển mừng đến bật khóc – cuối cùng nàng cũng được làm mẹ.
Bên ngoài viện nghe tiếng khóc vang lên trong phòng sinh, Lý phu nhân thần kinh đang căng như dây đàn vì mãi chưa nghe tiếng khóc cũng thả lỏng tâm tình, Triệu Định Lân biết tin Đường Uyển phải sinh cũng đến, hai ông bà đồng loạt quay sang nhìn nhau. Tuy Đan ma ma nói Đường Uyển thai ổn người khỏe, nhưng phụ nữ sinh con đều là dạo qua Quỷ Môn quan một lượt, bọn họ sao có thể không lo.
Triệu Sĩ Trình đứng đọc thơ lanh lảnh bên cửa sổ ngoài hành lang cũng choáng váng, nghe tiếng khóc to, nước mắt liền độp rớt xuống, chàng vội vã đưa tay áo lên chùi, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng sinh, chờ người bên trong đi ra.
Không để chàng chờ lâu, rất nhanh Nghiêm ma ma liền cười tươi ôm tã lót đi ra, hướng tới Lý phu nhân chúc mừng. “Chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân sinh được một vị tiểu lang quân”.
“Huệ Tiên đâu? Con bé thế nào?”. Lý phu nhân vui mừng nghênh đón, tay còn chưa chạm đến đứa nhỏ đã quan tâm hỏi Đường Uyển, Triệu Định Lân đứng cạnh cũng nhìn Nghiêm ma ma chờ bà này trả lời.
“Thiếu phu nhân tốt lắm, chỉ là hơi mất sức, Đan ma ma đang giúp thiếu phu nhân lau người”. Lý phu nhân hỏi về mẹ đứa bé trước khiến Nghiêm ma ma cười càng tươi, Nghiêm ma ma là từ nhà họ Đường qua, đương nhiên mong muốn thấy người nhà họ Triệu đối xử tốt với Đường Uyển.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Lý phu nhân bế lấy đứa bé, em bé nào vừa sinh ra cũng đỏ hỏn, bé cũng vậy, khuôn mặt nhỏ còn nhăn nheo, tóc nhưng thật ra nhiều, vừa đen vừa bóng, thậm chí dài qua lỗ tai. Lúc Lý phu nhân bế, bé mở đôi mắt to đen láy trong suốt đang nhìn khắp nơi đánh giá, trông lanh lợi vô cùng.
“Tiểu lang quân nặng bao nhiêu?”. Lý phu nhân vui mừng sờ sờ khuôn mặt bé, bé bực bội cau mày lại sau đó oa lên khóc, tiếng khóc to, giống như ấm ức lắm.
“Khoảng ba cân mười bốn lạng”. Nghiêm ma ma cười hớn hở. “Đan ma ma nói em bé bình thường sẽ không nặng quá ba cân, tiểu lang quân xem như rất béo”.
“Còn không phải là cái tiểu tử béo, mình nghe xem, giọng to chưa!”. Lý phu nhân nhè nhẹ vỗ về bé con, định làm cho bé nín khóc nhưng bé không cảm kích tí nào, vẫn khóc thật to, Lý phu nhân cười. “Có điều đứa nhỏ càng béo mẹ càng tốn sức, cũng càng đau”.
“Mẹ, chừng nào con được vào gặp Huệ Tiên?”. Triệu Sĩ Trình đến phòng sinh lại bị cản về, chàng đành hỏi Lý phu nhân đang chìm trong vui sướng, bây giờ chàng muốn gặp nhất không phải con trai mà là Đường Uyển, từ lúc tiến vào phòng sinh xong chưa thấy nàng lên tiếng.
“Chờ Đan ma ma lau người sạch sẽ cho Đường Uyển xong tự nhiên sẽ ra gọi con”. Lý phu nhân có thể thông cảm chàng vội vàng, bà nghĩ Đường Uyển sinh xong có lẽ cũng rất muốn gặp Triệu Sĩ Trình, nhưng hẳn là càng muốn gặp con trai.
“Hai da ~”. Triệu Sĩ Trình thở dài, sau đó nhìn thoáng qua đứa nhỏ, nhíu nhíu mày. “Mẹ, đứa nhỏ mạnh khỏe béo tốt không nói, nhưng sao bộ dạng khó coi vậy, nửa điểm cũng không giống con và Huệ Tiên?”.
“Nói bậy!”. Lý phu nhân lườm chàng một cái thật xem thường, sau đó nói. “Thằng bé dễ thương đẹp trai thế này, sao mà xấu? Ô, bé con có vẻ giống Huệ Tiên hơn, trưởng thành không biết đẹp hơn anh bao nhiêu đâu”.
Giống Đường Uyển? Nếu giống Đường Uyển thật thì chắc chắn thằng bé sẽ rất đẹp trai, chính là Triệu Sĩ Trình nhìn trái nhìn phải nhìn thế nào cũng không thấy đứa nhỏ có gì giống Đường Uyển, chàng không tin lắm, nhìn Triệu Định Lân hỏi. “Cha, thằng bé thật sự giống Huệ Tiên sao?”.
“Đúng là rất giống Huệ Tiên”. Triệu Định Lân gật đầu, nói thật thì ông cũng nhìn không ra rốt cuộc cháu nội giống ai, nhưng Lý phu nhân nói giống Đường Uyển thì có không giống cũng phải giống, ông cười. “Nhưng sức khóc quả thật kinh người y như Tử Quy lúc mới sinh, lúc đó nó cũng khóc kinh thiên động địa, sau tôi bế nó đến đặt trong lòng mình nó mới ngừng khóc. Tôi nghĩ nên ôm đứa nhỏ vào ẹ nó đi, để nó nằm gần Huệ Tiên, khóc thế này mãi khan cả cổ thì khổ”.
“Để tôi ôm vào”. Lý phu nhân đồng ý, nhưng không giao bé cho Nghiêm ma ma. “Mẹ vào xem Huệ Tiên trước, nếu Đan ma ma đã dọn dẹp xong sẽ cho anh vào”.
Triệu Sĩ Trình vội vã gật đầu, nhìn theo bóng Lý phu nhân vào phòng sinh, tuy biết Đường Uyển mẹ tròn con vuông nhưng lo lắng trong lòng chàng không hề giảm bớt, nếu không tận mắt nhìn thấy Đường Uyển chàng sẽ không an tâm.
“Tử Quy, con ở đây chờ đi, cha sai người đến báo tin vui cho nhà thông gia”. Vốn chuyện như vậy không cần Triệu Định Lân đến làm, nhưng Lý phu nhân vào phòng sinh không biết khi nào mới ra, Triệu Sĩ Trình lại một bộ mất hồn mất vía, thôi để ông làm vậy. Mấy ngày nay Hồ phu nhân luôn sai người mang này mang nọ đến đưa, xem ra rất lo lắng, để bà thông gia biết Đường Uyển sinh được cậu con trai béo khỏe cũng cho nhà bên ấy vui mừng.
Triệu Sĩ Trình lung tung gật đầu, không biết có nghe hiểu hay không, Triệu Định Lân tỏ vẻ thông cảm cười cười, không nói thêm gì liền rời đi – nỗi lo của con trai ông hiểu hơn ai hết, năm đó ông cũng không phải giống như con ruồi bay qua bay lại trước cửa phòng sinh đó sao, cha mẹ nhìn xem còn phải chóng mặt. Đúng rồi, phải đi thắp cho cha mẹ nén nhang, nói cho cha mẹ biết cháu nội bảo bối của cha mẹ cũng đã làm cha, hương khói nhà họ Triệu đã có người kế nghiệp.
Triệu Sĩ Trình đợi bên ngoài không lâu lắm, chợt nghe Lý phu nhân gọi bảo chàng đi vào, chàng lập tức vén rèm đi vào, nhìn thấy Đường Uyển sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng mệt mỏi đang nằm trên giường, tóc của nàng bị mồ hôi tẩm ướt, hỗn độn phân tám trên gối, Đan ma ma đang chỉ huy hai nha hoàn cầm khăn lau tóc cho nàng, sợ mồ hôi khiến nàng cảm lạnh.
Đường Uyển giống như không biết gì đến thế giới bên ngoài nữa, nàng đang nghiêng đầu nhìn bé con bên cạnh gối của nàng, trên mặt đắm chìm trong hạnh phúc, thỏa mãn lại cười ngọt ngào. Có lẽ khóc mệt mỏi cũng có lẽ do về bên mẹ nên bé đã ngừng khóc, đang nhắm mắt lại ngủ, nhìn vừa ngoan vừa đáng yêu, dễ thương hơn hẳn hồi nãy.
“Con tới đây ngồi đi, mẹ đi sai người báo tin cho nhà thông gia”. Thấy Triệu Sĩ Trình đến, Lý phu nhân đứng dậy nhường vị trí cho chàng, sau đó cười nói. “Chỉ cho phép nói vài câu với Huệ Tiên thôi, con bé chịu mệt lâu như vậy, cần nghỉ ngơi cho khỏe”.
“Dạ”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Đường Uyển ở ngoài chăn, lại gần hơn cùng nàng ngắm con.
“Mẹ nói bé cưng giống em”. Đường Uyển biết Triệu Sĩ Trình đi vào, cũng biết chàng đang chăm chú nhìn mình, nhưng nàng luyến tiếc rời mắt khỏi con trai, mắt nàng lấp lánh nước, cho dù vừa trải qua thống khổ như bị ai xé rách mình ra nhưng nàng vẫn có chút không thể tin nổi mình đã làm mẹ, hạnh phúc quá lớn khiến tinh thần của nàng đang ở trạng thái cực độ hưng phấn, thân thể dù mỏi mệt lắm rồi nhưng chẳng cảm thấy gì cả.
“Bé cưng rất giống em”. Mặc dù vẫn nhìn không ra khuôn mặt vẫn còn nhăn nheo của con giống Đường Uyển thế nào, nhưng Triệu Sĩ Trình vẫn đồng ý với nàng, cười nói. “Mọi người bảo con trai giống mẹ, con gái giống cha sẽ có nhiều phúc, con của chúng ta chắc chắn vô cùng có phúc. Hơn nữa, Huệ Tiên xinh đẹp như vậy, con trưởng thành nhất định là bậc quân tử phiêu phiêu, ngọc thụ lâm phong”.
“Đương nhiên nha”. Đường Uyển âu yếm nhìn bé con, cảm thấy bé là em bé dễ thương nhất trên đời, mang thai vất vả, sinh nở đau đớn, nàng không nhớ rõ gì cả, trong mắt chỉ có con trai của nàng, nhìn thế nào cũng không đủ.
Nghe Đường Uyển trả lời ngay lập tức, Triệu Sĩ Trình bật cười, bà mẹ nào cũng vậy, luôn cảm thấy con mình là tốt nhất trên đời.
Nói chuyện tán gẫu với Đường Uyển một lát, đợi nàng rốt cuộc không cưỡng lại được, nằm xuống ngủ say, Triệu Sĩ Trình mới nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, chuyển qua xem, bé cưng không biết tỉnh lại lúc nào, đang mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chàng.
Trái tim của Triệu Sĩ Trình đột ngột mềm mại hẳn, chàng vỗ về tã lót, theo sự hướng dẫn của Đan ma ma, vụng về ôm lấy bé, đi đi lại lại trong phòng, bé hình như biết là cha đang ôm nên không khóc không nháo, ngoan ngoãn cho cha ôm, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp…
Ngày đứa nhỏ tắm ba ngày, thân thích bằng hữu tụ tập cả sảnh đường, ai ai cũng tươi cười, ra tay cũng thật rộng rãi, tặng lễ thiêm bồn rất nhiều, Đan ma ma đã chuẩn bị tâm lý biết bản thân chuyến này nhất định kiếm được đầy tràn cả bồn mà vẫn phải lắp bắp kinh hãi, nụ cười trên mặt nở rộ muốn thu cũng không thu được.
Triệu Định Lân nghĩ, đặt tên cho bé cưng là Thanh Lam, Triệu Sĩ Trình không thích tên này, cảm thấy sao mà giống tên con gái, nhưng Đường Uyển rất thích, chàng đành đồng ý thôi.
Lễ đầy tháng Thanh Lam, nhà họ Triệu lại một lần nữa khách quý chật nhà, vợ chồng Triệu Định Lân mừng được cháu đích tôn giống như muốn cho toàn thể người trong thiên hạ đều đến chia sẻ niềm vui của bọn họ, đi ngược lại với tác phong khiêm tốn bình thường, phát thiệp khắp nơi, ngay cả thân thích bạn bè ở xa tận Lâm An cũng nhận được thiệp mời, đều nể tình đến cửa chúc mừng, cho Thanh Lam lễ đầy tháng thật long trọng.
Ngay trong lễ đầy tháng của Thanh Lam, có người nhiều chuyện cố ý nhắc đến Lục Du trước mặt Đường Uyển, nói hắn đã rời khỏi Sơn Âm đi học hỏi, Đường phu nhân còn thề thốt nói ba năm sau, Lục Du sẽ tham gia khoa cử, sẽ đỗ được một trong ba giáp đầu quay về Sơn Âm làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông.
Đường Uyển chỉ cười thản nhiên, không nói câu nào, giống như đó chỉ là một người qua đường chẳng có liên hệ gì, người nhiều chuyện tự mất mặt, không có ai lại dám nhắc đến Lục Du trước mặt nàng nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...