Cuộc Sống Mới Của Đường Uyển

“Khí hậu nhà họ Triệu đúng là nuông chiều người ta, Huệ Tiên đầy đặn hơn lúc mới thành thân, khí sắc cũng càng ngày càng tốt”. Lâm Ngữ Hội vừa ngồi xuống liền cười khanh khách khen, hôm qua chị gửi thiệp mời, hôm nay cố ý tới thăm Đường Uyển.

“Là béo ra”. Đường Uyển nhớ đến thở dài, Lý phu nhân nói thời gian đầu mang thai là quan trọng nhất, phải thật cẩn thận, huy động bảy tám nha hoàn ma ma đến hầu hạ nàng từng li từng tí, Triệu Sĩ Trình và Nghiêm ma ma đều đồng ý với bà, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng như sắp đánh trận đến nơi, thiếu đường đút cơm cho nàng ăn nữa là trọn bộ. Tình huống của nàng không giống các thai phụ khác, những người khác ba tháng đầu đều nôn nghén nghiêng trời lệch đất, nàng lại rất ít nôn ọe, sáng sớm tỉnh dậy dạ dày hơi khó chịu nhưng rửa mặt chải đầu ăn sáng xong cảm giác đó lại biến mất, cho nên nàng không gầy xuống ngược lại còn béo ra, sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng vô cùng tốt.

“Sao? Lý phu nhân cả ngày bắt uống thuốc bổ ăn đồ bổ phải không?”. Vừa thấy Đường Uyển như thế, Lâm Ngữ Hội liền hiểu ngay nàng buồn rầu cái gì, năm đó chị mang thai con đầu lòng mẹ chồng chị cũng khẩn trương như vậy.

“Còn không phải vậy”. Đường Uyển vội vàng gật đầu, mặt thì buồn rầu nhưng ánh mắt lại giấu không được vui sướng ngọt ngào.

“Ai mà chẳng như thế”. Lâm Ngữ Hội cười khúc khích, sau đó nói. “Hôm nay chị đến đây là có chuyện muốn cầu Huệ Tiên”.

“Có chuyện gì chị cứ nói đi, gì mà cầu hay không cầu chứ?”. Đường Uyển giận Lâm Ngữ Hội một câu, chị và Uông Ngọc Trân quan hệ tốt, đối xử với nàng cũng thân mật, thật không nên nói câu khách khí như vậy.


“Em còn nhớ Ngữ Khê em họ chị đúng không?”. Lâm Ngữ Hội nhắc đến em họ, vẻ mặt sủng nịch và bất đắc dĩ. “Chắc là bị Huệ Tiên ảnh hưởng, con bé về Lâm An xong quy củ theo Đại bá mẫu học quản gia một thời gian, tuy hiện tại vẫn không thế nào thích công việc đó nhưng cũng không kháng cự như trước kia. Hôm vừa rồi gửi thư cho chị, nói hiện tại bản thân rất ngoan, muốn thưởng”.

Đường Uyển đương nhiên không quên cô gái trong sáng luôn tươi cười ấy, càng không quên bộ dáng canh cánh trong lòng thật đáng yêu khi cô ấy nghe nàng không muốn chạm vào cầm kì thi họa nữa, nàng cười hỏi. “Phần thưởng của em ấy liên quan đến em phải không?”.

“Đúng vậy”. Lâm Ngữ Hội cười bất đắc dĩ. “Con bé muốn xin một bài thơ mới của Huệ Tiên, còn nói các tiểu nương tử trong thi xã đều đang kiễng chân mong đợi, chỉ cần cầu được bài thơ mới của em, có lập gia đình cũng cam tâm tình nguyện”.

“Ngữ Khê sắp thành thân?”. Đường Uyển vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn Lâm Ngữ Hội, sau đó cười rộ lên. “Nếu là như thế em cũng không thể chối từ rồi”.

“Vậy là Huệ Tiên đồng ý?”. Lâm Ngữ Hội mừng rỡ, trước khi đến quả thật chị không ôm nhiều hy vọng, chị và Uông Ngọc Trân quan hệ thân thiết, tất nhiên biết Đường Uyển chẳng hiểu đã bị gì đả kích đến không muốn cầm bút sáng tác thơ từ lâu. Hôm nay chị đến là nhân tiện mượn danh Lâm Ngữ Khê qua chơi với Đường Uyển thôi.

“Hiện tại em cũng nghĩ thông, giỏi thơ văn và sống tốt vốn không liên quan nhiều, phải xem thử mình sống ở môi trường nào sống với ai, bây giờ em có làm gì cũng không ai thấy chướng mắt nữa”. Đường Uyển cười ngọt ngào, hai tháng ngắn ngủi gả đến nhà họ Triệu, nàng chỉ thấy hạnh phúc và thỏa mãn, dù ngẫu nhiên có chút buồn rầu nhưng đó cũng là buồn rầu một cách vui vẻ. Nàng thật may mắn bản thân đã được sống lại, may mắn không bị hận thù che mất lý trí sinh nông nổi làm gì đó trả thù, hủy đi cuộc sống mới của bản thân, đương nhiên, nàng may mắn nhất nàng đã không để lỡ mất Triệu Sĩ Trình.


“Đúng vậy em à, phụ nữ chúng ta sống tốt hay không phải xem gả cho người như thế nào, gặp phải người không ra gì thì có mạnh mẽ đến mấy cũng đành sống thảm đạm thôi”. Lâm Ngữ Hội thở dài một hơi, sau đó nói. “Huệ Tiên có nghe tin đồn gần đây bay lả tả bên ngoài không? Phùng thiếu phu nhân nhà họ Lục đang ầm ĩ muốn Lục Du giải thoát cho cô ta đó?”.

Giải thoát? Đường Uyển sửng sốt một chút mới hiểu Lâm Ngữ Hội đang nói gì, nàng kinh ngạc hỏi. “Phùng thiếu phu nhân không phải đang lớn bụng sắp sinh sao? Sao lại ầm ĩ sinh sự trong thời điểm như vầy?”.

Đường Uyển nhớ mang máng tết Nguyên Tiêu Phùng Uyển Nhược đã có bầu, tuy không rõ lúc đó mang bầu bao lâu, nhưng dựa theo những gì nàng hiểu về Đường phu nhân thì xác định chắc chắn là không lâu đã vội khoe khoang trước mặt nàng. Vậy bây giờ hẳn là mới chín tháng, sắp sinh. Mang thai lớn tháng như vậy sao có thể ầm ĩ đòi ly hôn với Lục Du, còn huyên náo cho ai ai cũng biết?

“Lớn bụng sắp sinh?”. Lâm Ngữ Hội hít một hơi, giọng nói tỏ vẻ thương hại. “Hơn hai mươi ngày trước, Phùng thiếu phu nhân bị Lục Du nói lời đả kích, hai người tranh chấp, Phùng thiếu phu nhân ngã, sinh non”.

“Gì cơ?”. Đường Uyển hoảng hồn mở to hai mắt, sao có thể như vậy? Đường phu nhân vẫn tâm tâm niệm niệm ngóng trông cháu nội ra đời kia mà? Sao có thể để cho Phùng Uyển Nhược mang thai lớn tháng còn bị đả kích? Thậm chí ngã? Lỡ đâu nguy hiểm là một thây hai mạng.

“Phùng thiếu phu nhân coi như mệnh lớn, vẫn sinh được một bé trai thiếu tháng…”. Nói đoạn, Lâm Ngữ Hội khinh thường hừ mũi. “Nghe nói, bà đỡ mới đặt chân vào nhà họ Lục, chưa biết tình huống của Phùng thiếu phu nhân có hung hiểm gì không, Đường phu nhân đã vội vã đòi bà ấy giữ lại đứa nhỏ, giữ đứa nhỏ khó giữ được người lớn, nha hoàn ma ma từ nhà mẹ đẻ đi theo Phùng thiếu phu nhân đều nghe rõ ràng, nói Đường phu nhân sợ Phùng thiếu phu nhân khôi phục xong không để yên cho Lục Du nên muốn mẹ chết giữ con, bà đỡ phúc hậu thiện tâm không muốn làm loại chuyện thương thiên hại lý như thế, làm bộ như chưa nghe, cứu Phùng thiếu phu nhân khỏi cửa hiểm”.


“Bà ta sao có thể ngoan độc đến độ đó!”. Đường Uyển luôn nghĩ, Đường phu nhân là kiêu ngạo ngang ngược chuyên chế, nhưng không ngờ còn độc ác như vậy, nàng không tin Đường phu nhân nóng vội, ích kỷ mê đầu, miệng nói không uốn lưỡi, gánh lấy cái danh ‘mưu sát con dâu’, Đường phu nhân quả thật càng lúc càng khủng bố, may mà nàng đã bị bọn họ bỏ đi, không còn liên quan gì đến nhà họ Lục nữa.

“Quá sức ngoan độc!”. Lâm Ngữ Hội lắc đầu, sau đó nói tiếp. “Đứa bé sinh non, vốn sinh ra đã kém cỏi, chưa đầy tháng đã chết non, Phùng Uyển Nhược không chịu bỏ qua, phát điên muốn nhà họ Lục đền mạng cho con trai”.

Phùng Uyển Nhược nhất định hận chết nhà họ Lục! Đường Uyển âm thầm suy nghĩ, sau tò mò hỏi. “Người nhà họ Lục không lấp liếm chuyện này, cứ để huyên náo xôn xao dư luận vậy sao?”.

“Nhà họ Lục quả thật muốn che lấp mọi chuyện, nhưng muốn đâu có nghĩa là được!”. Lâm Ngữ Hội khinh thường. “Bọn họ nghĩ nhà họ Phùng ở tuốt Tiễn Đường xa xôi, chỉ cần giam lỏng Phùng thiếu phu nhân và các người hầu từ nhà mẹ đẻ của cô ta, chờ cô ta bớt đau thương sau cái chết của đứa bé, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù sao Phùng Uyển Nhược vẫn phải sống với Lục Du cả đời, đâu thể bỏ được. Ai ngờ Phùng Uyển Nhược vừa sinh non, mấy người hầu đã lanh chân đi báo tin, đứa nhỏ chết không đầy ba ngày, người nhà họ Phùng đến, đến rất đông nữa là đằng khác, các chị dâu của Phùng thiếu phu nhân, cháu trai cháu dâu trạc tuổi Phùng thiếu phu nhân cũng đến. Một buổi tâm tình với Phùng thiếu phu nhân xong, hùng hùng hổ hổ chẳng thèm quản đó có phải nhà họ Lục hay không, mấy cậu cháu trai đánh Lục Du bầm tím mặt mũi, nói là xả giận dùm cô cô”.

“Đường phu nhân nhất định đau lòng muốn chết!”. Đường Uyển lạnh nhạt nói, Lục Du bị đánh, nàng thấy xứng đáng, hắn nên bị ai đó đánh ột trận nhừ tử để tỉnh táo lại đi, đừng tưởng trên đời này ai cũng phải để hắn vào mắt!

“Có thể không đau lòng sao? Hắn là con trai quý hơn mệnh của bà ta mà!”. Lâm Ngữ Hội bĩu môi tiếp tục nói. “Mấy ngày nay nhà họ Phùng và nhà họ Lục đang nháo nhào nát bét trong đó, nhà họ Phùng buộc tội nhà họ Lục khắt khe Phùng thiếu phu nhân, chẳng những hại cô ta sinh non, còn định hại chết tính mạng Phùng thiếu phu nhân nữa, về sau tính sao tạm thời không nói, nhưng Phùng thiếu phu nhân tuyệt đối không thể tiếp tục sống với Lục Du nữa, lỡ đâu ngày nào đó bị nhà họ Lục hại mất mạng, đòi Lục Du trả tự do cho cô ta, hai người ly hôn. Người nhà họ Lục lại cãi là cả Đường phu nhân và Lục Du đều không có lỗi, là Phùng Uyển Nhược điêu ngoa vô lý cãi nhau với Lục Du mới ngã rồi sinh non, hại cháu nội bà ta chưa đầy tháng đã chết non – tất cả là lỗi của Phùng Uyển Nhược. Nếu nhà họ Phùng kiên trì muốn chặt đứt hôn nhân này, nhà họ Lục căn cứ đạo lý ‘dưa hái xanh không ngọt’ cũng đồng ý, nhưng không viết giấy trả tự do, mà sẽ viết giấy ruồng bỏ”.

“Lục Du nếu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược chẳng khác nào nhận lỗi về nhà họ Lục, bọn họ đương nhiên không chịu”. Đường Uyển cười lạnh một tiếng, nói vậy chỉ sợ Lục Du muốn cưới vợ khác khó càng thêm khó, trừ phi đối phương là tái giá hoặc cũng bị nhà chồng ruồng rẫy, dựa theo tính cách Đường phu nhân, sao có thể để những phụ nữ như vậy “làm bẩn” đứa con cao quý độc nhất vô nhị của bà ta? Nhưng nếu là bỏ vợ, bọn họ lấy lý do gì để bỏ?


“Bọn họ không chịu là chuyện của bọn họ, nhà họ Phùng nào chịu thua! Con gái vàng ngọc đang yên đang lành gả cho nhà họ Lục, sống khổ sống sở ấm ức mà không được báo người nhà biết, cho dù ly hôn cũng không bỏ qua cho Lục Du”. Lâm Ngữ Hội bức xúc. “Nghe nói cả nhà họ Phùng lẫn nhà họ Lục đều đang phái người đi nhà họ Tiền ở Lâm An mời Đường phu nhân ngày xưa làm mối hôn sự này, chờ Đường phu nhân lại đây phân xử”.

Vị Đường phu nhân kia chỉ sợ không đến tham gia vũng bùn này. Đường Uyển chỉ mới gặp vị Đường phu nhân đó vài lần, nhưng cảm thấy bà này nhất định né như né tà, tìm cớ lánh đi thôi.

“Dù sao, hai nhà hiện đang giằng co, không biết khi nào có kết quả!”. Lâm Ngữ Hội cười mỉa. “Nhưng mặc kệ khi nào, Lục Du xem như danh tiếng thối không thể thối hơn được nữa, cả đời này đừng hòng cưới được tiểu nương tử nhà trong sạch nào!”.

“Hết thảy do hắn ta tự rước lấy!”. Đường Uyển cười đến thản nhiên. “Đàn ông ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được, căn bản không đáng để bất kì ai phó thác chung thân”.

“Đúng vậy!”. Lâm Ngữ Hội lắc đầu ngao ngán, thôi không nói nhà họ Lục nữa, chỉ cười. “Mấy ngày nữa chị đến lấy thơ của Huệ Tiên hay bây giờ có sẵn?”.

“Bây giờ cũng có, nhưng chị chờ mấy ngày nữa em xứng thêm tranh vẽ, lại sai người đưa sang cho chị”. Đường Uyển cũng cười, nếu đã tặng người, có họa có từ xứng nhau sẽ thành ý hơn nhiều.

“Vậy chị chờ tin tốt từ Huệ Tiên!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui