“Huệ Tiên, sau này không cần sáng sớm tới đây thỉnh an đâu”. Lý phu nhân nói với Đường Uyển, nàng đang vắt khăn cho Lý phu nhân rửa mặt, hôm nay là ngày thứ tư sau khi thành thân, Đường Uyển sớm nào cũng tới đây hầu hạ bà rời giường thay quần áo.
Đường Uyển có lòng như thế, bà thật vui mừng, nhưng bà không cho rằng đây là việc Đường Uyển nên làm, bà cười. “Tuổi các con bây giờ đúng là lúc tham ngủ, có thể ngủ nhiều thì cứ ngủ nhiều một chút, tục ngữ nói: ăn năm cân thịt không bằng ngủ năm canh giờ, ngủ đủ giấc tốt hơn mọi thứ”.
“Mẹ, con dâu vốn nên hầu hạ mẹ”. Lý phu nhân nói vậy, Đường Uyển thật thoải mái trong lòng, cũng thật vui vẻ, nhưng nàng không dám nhận lời ngay, chỉ ngoan ngoãn đáp lại.
“Không có gì nên hay không nên cả”. Lý phu nhân mỉm cười, nhận lấy khăn lau mặt, nhìn Đường Uyển chăm chú, nói. “Khi mẹ vừa gả vào nhà, bà nội của Tử Quy, tức là mẹ chồng của mẹ cũng đối xử với mẹ như thế, bà chưa bao giờ bắt mẹ tuân theo quy củ gì, bà nói sống tốt mới là quan trọng, quy củ gì cũng không quan trọng bằng. Mẹ không biết mẹ chồng nhà người ta đối xử với con dâu như thế nào, mẹ chỉ biết đối xử với con như bà nội đã đối xử với mẹ năm đó. Bà nội là mẹ chồng tốt nhất, học bà nội luôn luôn đúng”.
Nói đến mẹ chồng quá cố, mặt Lý phu nhân trông hơi ảm đạm, bà thở dài một hơi. “Nếu bà nội còn sống, nhất định rất quý con”.
Đường Uyển chưa từng nghe Lý phu nhân nhắc tới bà nội, chỉ mơ hồ nhớ rõ, bà nội vì nước mà mất vào khoảng thời gian khó khăn nhất ở Tĩnh Khang, lúc ấy Triệu Sĩ Trình còn nằm trong tã lót, không nhớ gì về bà nội, tự nhiên cũng sẽ không kể cho nàng.
“Mẹ và bà nội nhất định ở chung rất hòa hợp”. Nhìn Lý phu nhân vì nhớ chuyện cũ mà buồn rầu, Đường Uyển thầm nghĩ như vậy, nàng từng nghe cha mẹ kể về khoảng thời gian khó khăn ở Tĩnh Khang, một đại nạn khủng khiếp, đối với hoàng thất, quan lại hay dân đen bình thường mà nói đó là quãng thời gian thống khổ nhất, ông bà nội của Đường Uyển cũng mất ở đại nạn đó, mỗi lần Đường Hoành nhắc lại đều rơi lệ.
“Đúng vậy”. Lý phu nhân nhớ lại. “Bà nội của Tử Quy và mẹ của mẹ vốn là bạn thân khuê mật, bà nội nhìn mẹ lớn lên, cho nên khi mẹ gả vào, trong lòng tràn đầy là khát khao hạnh phúc tương lai, một chút lo lắng cũng không có. Mẹ gả đến nhà họ Triệu khi mới mười sáu tuổi, nhà bình thường đều hận không thể có cháu ôm ngay. Nhưng bà nội chỉ nói mẹ còn nhỏ, sinh con sẽ chịu rất nhiều đau đớn, nhắc mẹ cứ từ từ. Khi mẹ sinh Tử Quy, sinh khó, là bà nội nắm tay khuyến khích mẹ, cùng mẹ nhịn xuống… Bây giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ nụ cười hiền hòa của bà nội Tử Quy”.
“Có được bậc trưởng bối như bà nội, là phúc của mẹ, cũng là phúc của Huệ Tiên”. Đường Uyển nói câu này là thật lòng thật dạ, bà nội quá cố có ảnh hưởng vô cùng lớn đến Lý phu nhân, ít nhất điều đó khiến nàng cảm thấy bà nội là mẹ chồng rất tốt với con dâu.
“Đúng vậy”. Lý phu nhân nở nụ cười, sau đó nhìn Đường Uyển. “Bà nội năm đó là tài nữ nổi tiếng phủ Khai Phong, thơ của bà truyền lưu rộng khắp, tranh vẽ của bà cũng tuyệt vời. Trong nhà vẫn giữ những bức họa bà tâm đắc nhất, khi nào rảnh rỗi chúng ta lấy ra thưởng thức”.
“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, những lời này kiếp trước Lý phu nhân chưa bao giờ nói với nàng, có lẽ vì khi gả nàng vốn không tình nguyện, Lý phu nhân biết lòng nàng không ở, liền giữ khoảng cách. Có điều dù Lý phu nhân lãnh đạm với nàng, nhưng chưa bao giờ làm khó dễ nàng.
Kiếp này, Đường Uyển cố gắng làm cô con dâu hiền trong mắt Lý phu nhân, nàng muốn sống hạnh phúc bên Triệu Sĩ Trình, tất nhiên muốn hòa hợp với Lý phu nhân, để Triệu Sĩ Trình không mắc phải phải tình huống khó xử bị kẹp giữa hai người phụ nữ. Hiện tại, nàng còn chưa cố gắng biểu hiện, Lý phu nhân đã tỏ thiện ý lớn nhất, Đường Uyển hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cẩn thận lại cảm thấy tình lý bên trong — nếu như Lý phu nhân không thông tình đạt lý, Triệu Sĩ Trình dù thích nàng đến mấy, Lý phu nhân mãi mãi không đồng ý, bọn họ nhất định chỉ có thể bỏ lỡ.
“Mẹ nhớ từng đọc được một bài thơ của Huệ Tiên.
Ca thanh phi lạc họa lương trần,
Tiếng ca lạc giữa chống hồng trần,
Vũ bãi hương phong quyển tú nhân,
Điệu múa chấm dứt còn vấn vương người trông,
Canh dục lũ thành ky thượng hận,
Thời gian như sợi tơ cuốn quít qua đi thành nỗi hận
Tôn tiền hốt hữu đoạn tràng nhân.
Bình rượu bất chợt cay xé lòng người”.
Lý phu nhân thuận miệng ngâm một bài thơ nổi tiếng trước đây của Đường Uyển, sau đó cười. “Lúc đó đọc bài thơ này, mẹ ghi tạc cảm khái, cô gái viết ra được bài thơ ấy không biết thanh khiết thông minh biết bao nhiêu, thật không ngờ tài nữ ngày nào lại trở thành con dâu của mẹ. Huệ Tiên, mẹ vẫn đang chờ những bài thơ mới của con đó”.
“Mẹ, Huệ Tiên đã bỏ thi từ ca phú”. Đường Uyển khẽ lắc đầu, thấy Lý phu nhân tròn mắt kinh ngạc, nàng nói. “Cầm kì thi họa tửu hoa vốn là trọng tâm trong cuộc sống của Huệ Tiên, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Huệ Tiên hiểu ra, củi gạo dầu muối tương dấm trà mới là quan trọng nhất trong cuộc sống. So với lãng phí thời gian tại chốn phong hoa tuyết nguyệt, không bằng bình thản kiên định giúp đỡ mẹ quản lý việc nhà”.
“Huệ Tiên là chịu đả kích quá lớn, nên đi từ cực đoan này đến cực đoan khác”. Đường Uyển vừa dứt lời, Lý phu nhân cũng hiểu nguyên nhân, bà lắc đầu. “Huệ Tiên, con là cô gái trong sáng hiểu biết, con hẳn là hiểu câu ‘nữ tử vô tài là phúc’ là hoàn toàn vô lý. Không có tài hoa, dù đẹp mấy đi nữa vẫn là mỹ nhân đầu gỗ mà thôi. Huống chi, dung nhan mỹ miều rồi cũng đến ngày già đi, tài hoa ngược lại, qua năm tháng càng tích tụ như trầm tích, càng lúc càng nhiều, người con gái có tài giống như rượu vậy, càng ủ càng thơm, có được sức hấp dẫn độc nhất vô nhị, cũng biết thưởng thức cuộc sống muôn màu”.
Đường Uyển hơi sững sờ nhìn Lý phu nhân, sau khi sống lại nàng vẫn một mực phủ nhận bản thân mình, luôn cảm thấy nguyên nhân khiến nàng bị nỗi buồn rầu vây hãm ngoại trừ nhìn nhầm người ra chính là quá đắm chìm trong cầm kì thi họa, Đường phu nhân ghét nhất ở nàng không phải là điểm này sao? Sao đến lượt Lý phu nhân lại hoàn toàn ngược lại?
“Quả thật, củi gạo dầu dấm mới là cuộc sống, nhưng nếu cuộc sống chỉ toàn củi gạo dầu dấm lại là tai nạn… À, mẹ nói vậy có chút bất công, phải nói là đối với cuộc sống ở gia đình chúng ta mà nói, chỉ toàn củi gạo dầu dấm mới là tai nạn”. Lý phu nhân thấy Đường Uyển sững sờ, chỉ cười. “Con ngẫm lại, Tử Quy lôi kéo muốn vẽ mi cho con, con lại nghĩ đến việc nấu cơm, Tử Quy muốn cùng đi ngắm hoa, con lại nghĩ trồng hoa tốn bao nhiêu bạc, ngâm thơ đối đáp dưới trăng con chỉ nghĩ sớm mai còn có công việc… Một lần hai lần còn tạm, nếu lần nào cũng vậy, Tử Quy sẽ lạnh tâm, một hồi tình cảm vợ chồng cũng lãnh đạm. Huệ Tiên, vợ chồng trân trọng nhau cử án tề mi là một loại cuộc sống, kính nhau như thuở ban đầu cũng là một loại cuộc sống, nhưng mẹ muốn nhất vẫn là vợ chồng hòa hợp cầm sắt hòa minh”.
“Mẹ không lo lắng con như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tử Quy sao?”. Đường Uyển nhìn lên Lý phu nhân, cuộc sống vẽ mi ngắm hoa ngâm thơ dưới trăng như lời Lý phu nhân vốn là cuộc sống nàng khao khát hướng tới, mà hiện tại cũng là giấc mộng xa xôi nhất. Nàng cứ ngỡ bản thân đã quên, nhưng khi Lý phu nhân vừa nhắc tới, chúng lại rục rịch nẩy mầm, nàng biết, nàng chưa bao giờ quên, chỉ là chôn nó thật sâu dưới đáy lòng, sau đó cương quyết nhắc nhở bản thân đó là sai lầm, nếu không niêm phong nó bản thân sẽ lại rơi vào bi kịch kiếp trước. Có điều, bây giờ, Lý phu nhân lại nhắc nhở nàng suy nghĩ của nàng là sai lầm, suy nghĩ trước kia mới là đúng.
“Tiền đồ? Nhà như nhà chúng ta, cần thiết đặt nặng tiền đồ của Tử Quy sao? Chẳng lẽ bắt nó đi thi Trạng nguyên?”. Lý phu nhân bật cười. “Tử Quy là con cháu hoàng tộc, tính tình không ngang ngược kiêu ngạo, không gây thị phi, mẹ đã vừa lòng lắm rồi, huống hồ nó còn khiêm tốn hữu lễ, thi thư cũng thông đạt, mẹ còn cầu gì? Bây giờ a, mẹ chỉ hy vọng vợ chồng son hai đứa ân ân ái ái, hòa thuận mà sống, những thứ khác không cần. Đương nhiên, nếu hai đứa sớm ẹ bồng cháu, mọi sự càng tuyệt vời”.
Nàng đúng là hồ đồ, sao lại đánh đồng Tử Quy với Lục Du? Hai người bọn họ căn bản không thể so sánh — Đường Uyển rất muốn gõ vào đầu mình một cái, nhưng lại ngượng ngùng.
“Nhưng con dâu vẫn muốn gánh vác bớt công việc trong nhà ẹ…”. Đường Uyển chưa nói hết, vì nàng bỗng cảm thấy câu này không thỏa đáng, Hồ phu nhân từng nói, không phải mẹ chồng nào cũng muốn con dâu có khả năng, có tài cán gánh lấy công việc quản gia, một vài bà mẹ chồng thích chưởng quản quyền cao trong nhà, không ưa con dâu “đoạt quyền”.
“Mẹ biết hơn một năm nay con vẫn theo bà thông gia học quản gia, sao, chờ không kịp muốn khoe với mẹ thành tích một năm qua phải không?”. Nhìn ra Đường Uyển bối rối, Lý phu nhân vui đùa. “Huệ Tiên có tâm giúp mẹ, cũng tốt, con về lựa ra một nha hoàn và một ma ma đắc lực bên người đưa qua, để mẹ xem xem nên cho bọn họ tiếp quản chuyện gì là được”.
Đường Uyển khó hiểu, vì sao nói nàng hỗ trợ nhưng lại chỉ chọn hai người đắc lực ra?
“Nhà chúng ta không giống nhà người ta, trong nhà ít người, bình thường mẹ cũng rất lười, không phải ngày nào cũng hỏi việc nhà”. Lý phu nhân nhìn Đường Uyển, bà biết có nhà nữ chủ nhân không phải mỗi ngày đều hỏi han từng thứ một, nhà họ Triệu cũng vậy, bà cười. “Hơn nữa trong nhà các ma ma quản sự rất nhiều, thông thường đầu tháng giữa tháng mẹ căn dặn phân phó chút ít, để bọn họ tự gánh vác công việc là được. Con muốn giúp đỡ chỉ cần tìm nha hoàn ma ma cho hai người đi quản, con cũng như mẹ, chỉ cần đầu tháng giữa tháng kiểm tra lại là xong, đừng nhốt mình vào mớ công việc nhà”.
Đơn giản vậy thôi? Đường Uyển thật kinh ngạc, xem ra việc quản gia là tùy vào mỗi người mỗi nhà, theo cách Lý phu nhân làm thì đúng là mình rảnh rỗi rất nhiều, thật sự có thể thả lỏng một chút, không cần cả ngày bị củi gạo dầu dấm vây quanh.
“Mẹ thấy cứ vậy đi, Huệ Tiên trước chọn ra người thích hợp đi quản công việc may vá, mẹ sẽ an bài cho bọn họ bàn giao”. Lý phu nhân là tuýp người nói là làm ngay, nếu hôm nay nhắc tới chuyện này, cứ quyết định luôn.
“Mẹ, con vừa vào nhà, việc này cứ từ từ tính”. Đường Uyển bị dọa nhảy dựng, không phải nàng luống cuống, mà là vừa tiến vào nhà người ta đã cướp quyền quản sự, có vẻ không tốt lắm.
“Cũng vì con vừa gả vào, mẹ mới muốn cho con quản”. Lý phu nhân nói ẩn ý. “Trên đời này, loại người gió chiều nào xoay chiều ấy là nhiều nhất, con vừa vào cửa đã được quản gia, các ma ma có thói quen xem hướng gió sẽ cung kính với con hơn, càng dễ cho con dung nhập vào nhà chúng ta”.
Lời này thật đáng giá cân nhắc. Đường Uyển nhìn Lý phu nhân, trong lòng đoán xem là Triệu Sĩ Trình nói gì với bà, hay do chính bà phát hiện điều gì, muốn nhân cơ hội này tạo thanh thế ình, mặc kệ là lý do nào, Đường Uyển đều cảm kích trong lòng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...