Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

“Cho anh ôm Vũ Mao một chút đi…” Phương Trạch đến gần hai cha con, cánh tay thon dài hơi nâng lên muốn bế Vũ Mao từ trong tay Vũ Thần lại bị Vũ Thần tránh đi. “Nó không cần anh.”

“Em…” Phương Trạch nghẹn một câu trong cổ họng, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra vài phần mất mát.

“Tại sao anh có thể để Vũ Nhung để bé con tại đây mà đi chứ? Vì sao lúc đó không nói cho tôi biết…?” Vũ Thần sau khi nghe bé con khóc xong vẫn còn đang nấc cụt thì đau lòng vô cùng, trút toàn bộ tức giận lên người Phương Trạch, trong mắt vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ đối với Phương Trạch nhưng lại không thèm buông tha cho anh. “Anh người như thế làm sao có thể trông bé con chứ? Lỡ như xảy ra sai sót thì làm sao bây giờ?”

“Cho nên em cho anh cơ hội bù đắp được không?” Phương Trạch cảm thấy nếu anh không nắm bắt cơ hội thì anh có thể hoàn toàn mất Vũ Thần, trước đó Phương Trạch chưa bao giờ thổ lộ cõi lòng với bất cứ ai, hơn nữa hiện tại anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn nói hết những điều trong lòng. “Kỳ thật khi gặp lại, anh có rất nhiều điều muốn nói với em. Hôm nay có thể ở một mình cùng Vũ Mao như vậy, anh thật sự rất vui. Chuyện hai năm trước anh đều muốn nói rõ ràng với em, hiểu lầm cũng được, sự thật là thế, tất cả đều đã trôi qua. Tờ giấy trong đôi giày em đã xem rồi đúng không?”

Tờ giấy trong cặp giày trẻ con kia kỳ thật chính là giải thích của Phương Trạch về sự tình hai năm trước, thật thật giả giả, nhưng thật ra nội dung so với lần trước Vũ Thần đứng ngoài cửa nghe lén cơ bản giống nhau.

Vũ Thần có hơi hơi nhộn nhạo, nhưng không ngừng vỗ vỗ Vũ Mao vừa rồi khóc nháo um sùm mà hiện tại lại thản nhiên ngủ ngon trong lòng. Hai mắt Vũ Thần sáng ngời nhìn Vũ Mao trong lòng, khóe môi cong lên một độ cong duyên dáng. Có Vũ Mao thì tốt rồi, làm gì cần người khác xen vào, cậu thực sự thỏa mãn với tình trạng hiện tại. “Nhìn qua thì tôi đã đánh mất. Anh cũng nói đều trôi qua cả rồi, dù sao tôi cũng không có lưu luyến gì.”

“Vì sao muốn cắt đứt như vậy. Cho anh một cơ hội cũng là cho Vũ Mao một gia đình. Như vậy không tốt sao?” Phương Trạch không quan tâm ánh mắt của người đời, cho dù loại chuyện đồng tính luyến ái này có thể ảnh hưởng rất nhiều tới danh lợi của anh thì anh cũng không cần. “Tuy rằng không phải gia đình vợ chồng nam nữ bình thường, nhưng anh tin nếu có thể sống cùng một mái nhà thì tình cảm gia đình ấm áp đều giống nhau.” Giọng nói Phương Trạch trầm thấp, trong mắt hoàn toàn không phải là ánh mắt sâu không lường được thường ngày, mà là dịu dàng như nước. Anh nhìn Vũ Thần, chờ đợi đáp án.

“Tôi cảm thấy không cần. Giờ tôi sống tốt lắm, Vũ Mao cũng rất ổn.” Vũ Thần muốn dừng lại ở đây, chấm dứt liên quan tới Phương Trạch, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác không cam lòng rất mãnh liệt. “Tôi sẽ kết hôn, tìm cho bé con một người mẹ. Để cho nó lớn lên trong một gia đình hoàn hảo, cho nên anh còn muốn tôi nói thêm cái gì chứ?”


“Là như thế ư? Có lẽ thế…” Phương Trạch nghe thấy hai từ ‘kết hôn’ từ miệng Vũ Thần, đôi lông mày nhíu chặt lại, tạm dừng một chút. “Nhưng mà trước đó anh cũng có cơ hội, hơn nữa phải biết rằng bé con không chỉ đơn giản là của một mình em, quan hệ huyết thống nói sao cũng không kết thúc được. Cho dù em thật sự kết hôn với phụ nữ, anh cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm.”

“Không cần, anh nghĩ nhiều rồi. Bé con với anh không có quan hệ gì hết. Anh không coi tôi là quái vật thì tôi đã thực sự cám ơn rồi.” Vũ Thần cười yếu ớt như trước, vẻ mặt làm như không quan tâm.

Ánh mắt mất mát của Phương Trạch hiện lên một tia kinh ngạc. “Em sao có thể nói mình như vậy, tại sao anh lại có thể nghĩ về em như vậy chứ? Tuy rằng lúc đầu có chút kinh ngạc về chuyện bé con, nhưng như thế lại càng làm anh không thể buông tay em được.”

“Tùy anh, tôi nhất định phải kết hôn, cũng phiền anh đừng tới quấy rầy công việc của tôi nữa. Có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì mau xuất viện đi.” Vũ Thần chán ghét tâm trạng không yên của mình, đặc biệt nhiễu loạn cảm xúc của cậu lại là cùng một người. Mặc dù trong đầu hỗn loạn, nhưng Vũ Thần vẫn duy trì thần sắc lãnh đạm.

“Vì sao lại dứt khoát như thế? Chấp nhận anh khó như vậy sao? Vì sao đột nhiên nói muốn kết hôn với phụ nữ, cho anh lý do được không?” Phương Trạch rốt cuộc kiềm chế không được, liền mạnh mẽ giống như sư tử xổng chuồng, ép hỏi không được nên anh ảo não đấm liên tục vào tường, giọng nói dần suy yếu lại mang theo vài phần bất đắc dĩ. “Anh không muốn lớn giọng nói chuyện với em, cũng không muốn bức em. Chỉ là em cho anh lý do được không?”

“…” Vũ Thần cảm thấy mình nói cái gì cũng đều vô ích, cậu rất muốn hỏi Phương Trạch vì sao cứ theo đuổi không buông, làm cậu chạy trốn mệt mỏi đến thế.

“Vì sao không nói lời nào? Đối mặt với anh khó như vậy sao?” Tay Phương Trạch dừng giữa không trung, cân nhắc một hồi rồi nâng mặt Vũ Thần lên, động tác rất nhẹ, ngón trỏ và ngón giữa đụng vào cằm Vũ Thần. “Thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao? Anh không tin.” Phương Trạch không cố ý khiến cho Vũ Thần ngẩng đầu nhìn anh, hai cặp mắt đối diện, ánh mắt Phương Trạch giống như hận không thể đem đối phương nhét vào trong lòng mình.


Đụng chạm rất nhỏ làm lưng Vũ Thần không khỏi cứng còng, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo Vũ Mao tới mức các khớp tay đều trắng bệch. Chống lại ánh mắt Phương Trạch, thần kinh Vũ Thần như bị tê liệt, đơn giản là dời mắt đi.

“Để anh sống cùng em, cùng nhau nuôi bé con khôn lớn. Được không? Vũ Thần.”

“Anh… dựa vào cái gì? Chỉ bằng anh nói gió thì nó sẽ mưa ư? Nếu không phải anh, cuộc sống của tôi đâu có như thế này. Làm sao tôi có thể không có cảm giác với anh chứ?” Vũ Thần ý thức mình quá mức kích động đột nhiên cúi đầu, ánh mắt chuyển qua nơi khác như là né tránh cái gì đó. Sau đó nháy mắt thì ánh mắt hoa đào trở lên mãnh liệt, lộ ra tia sắc bén, cậu ngẩng đầu trịnh trọng nói với Phương Trạch. “Cho nên không cần quấy rầy tôi, đừng để tôi hận anh.”

“Em…” Phương Trạch không thể tin nhìn Vũ Thần, người trước mắt đột nhiên như vậy làm anh thấy khác lạ, anh không nghĩ Vũ Thần có thể là người nói chuyện như vậy. “Em, không giống với trước kia.” Phương Trạch cũng không khó tưởng tượng áp lực mà Vũ Thần chịu đựng khi rời khỏi anh hai năm trước, từ một Vũ Thần đơn thuần ngây thơ mà hiện tại đã thành thục hơn nhiều, cũng học được cách khống chế tâm tình, đem tâm ý giấu trong nụ cười nhợt nhạt.

“Mọi người sẽ thay đổi. Tôi đã nói xong, anh tốt nhất là tự mình hiểu lấy.” Vũ Thần thở phào một hơi, ôm Vũ Mao đi ra khỏi phòng bệnh.

Phương Trạch không tới ngăn cản, anh không muốn lại bị Vũ Thần chán ghét thêm.

Đứng phía sau Vũ Thần, dáng người mảnh khảnh trước kia bây giờ trở nên thon dài không ít, cũng có chút thành thục của đàn ông, Phương Trạch xuất thần đứng đó, sau nhiều lần giãy giụa trong lòng thì nhếch môi nói: “Nếu kết hôn thì nhớ gửi thiệp mời cho anh.”


Sau lưng truyền đến những lời này làm cho Vũ Thần dừng chân một chút. “Được. Nhất định rồi.”

Vũ Thần nói những lời này xong thì chân như nhũn ra, cậu không dám quay đầu nhìn Phương Trạch. Ít nhất một giây cuối cùng, cậu cũng không tỏ ra mình yếu thế.



Ngày hôm sau đi làm, Vũ Thần vốn có chút lo lắng không biết làm thế nào đối mặt với Phương Trạch lại không nghĩ rằng sáng sớm trợ lý của anh đã làm thủ tục xuất viện mà Phương Trạch thì đã rời khỏi bệnh viện tối qua.

Cuối cùng Vũ Thần cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lơ đãng lấy ra đôi giày trẻ con trong ngăn kéo, trong lòng có một loại cảm giác mất mát khó hiểu. Cậu bắt đầu hối hận tại sao mình lại lấy lý do thối nát rằng mình muốn kết hôn.

Chẳng lẽ cậu thật sự muốn tìm một người phụ nữ? Nếu cùng cậu kết hôn, người phụ nữ kia nhất định sẽ rất đáng thương… Vũ Thần không muốn ích kỷ lừa gạt tình cảm của người khác, lại càng không muốn người khác hi sinh để thành toàn cho mình.

Hiện tại nghĩ có phải hơi dư thừa hay không…

Vũ Thần thật sự là buồn lo vô cớ, cậu biết rằng chuyện bi kịch chân chính là chuyện cho dù cậu có thật sự muốn tìm một cô gái để kết hôn đi nữa thì cũng không phải nói tìm là sẽ tìm được. Tính cách ‘vú anh’ và trạch nam của cậu khi nào mới có thể thay đổi chứ? Nghĩ đến đây thì Vũ Thần càng khó chịu, chẳng lẽ cậu thật sự muốn sống cô đơn với Vũ Mao cả đời?


Nghĩ cái gì thì cái đó tới, Vũ Thần tan ca về nhà thì ba cậu đưa ảnh chụp cho cậu, nói cho cậu biết đây là đối tượng xem mắt cuối tuần này. “Mặt sau ảnh chụp có vi bác(1) và MSN, trước cứ thử tiếp xúc xem sao, sau khi tìm được đề tài chung thì gặp mặt cũng được.”

(1)vi bác là số tài khoản weibo

Vũ Thần vốn muốn hỏi ba cậu xem người này có biết tình hình của cậu không, không nghĩ tới Vũ Phong lại bật lại rằng: “Không biết có thể giới thiệu với con sao? Có thể tìm hiểu về cô gái này sao? Con nghĩ ba là loại người nào chứ?”

Nghe nói như thế, Vũ Thần đành phải hậm hực ngậm miệng lại.

Khuôn mặt người con gái trên ảnh chụp rất được, chưa hẳn là xinh đẹp động lòng người nhưng ít ra da trắng nõn vô cùng, làm cho người ta có cảm giác cô là một cô con gái rượu.

Tấm ảnh chụp nằm trong tay Vũ Thần chừng nửa giờ đồng hồ, tờ giấy mỏng manh đều trở nên nặng trịch.

Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Vũ Thần đã đồng ý. Chỉ là gặp mặt thôi, cũng không phải sẽ kết hôn, Vũ Thần cậu còn thua một người phụ nữ sao…

.:End 56:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận