Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Vũ Thần duỗi thắt lưng, hơi mở đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ rồi lại nhắm lại… Từ khi sinh Vũ Mao tới nay cậu chưa từng ngủ say như vậy, quyến luyến hơi ấm của chiếc giường, Vũ Thần ở trên giường híp mắt nhưng không có ý nghĩ muốn dậy. Nhưng là cứ ngủ như vậy lại lo Vũ Mao sẽ tỉnh lại, cậu liền nghĩ muốn ôm Vũ Mao trải qua một buổi sáng biếng nhác.

“Bảo bối, ngủ cùng ba ba nào….” Thằng bé kia lại đá chăn khi ngủ rồi, tối hôm qua cậu ngủ say như chết nên chắc chắn đã quên đắp chăn cho bảo bối kia… Vũ Thần chậm rãi đưa tay sờ khoảng trống bên cạnh mình, lại sờ phải một thân hình lớn hơn Vũ Mao nhiều lần. “Hả?!”

Vũ Thần sững sờ, cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức mở to mắt thì thấy gương mặt phóng đại đang ngủ của Phương Trạch.

Đây là chuyện gì? Vũ Thần mạnh mẽ ngồi dậy, đầu óc bình tĩnh một lát mới biết mình đang ở trong khu nhà của Phương Trạch. Cậu cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, nhưng trong đầu không có chút ấn tượng gì về Phương Trạch. Tối hôm qua rõ ràng uống rượu với Dịch An, tại sao bây giờ lại ở trên giường Phương Trạch?

Anh ta sẽ không làm gì với lão tử chứ? Vũ Thần lập tức kiểm tra quần áo của chính mình, cũng không cảm thấy phía sau khó chịu thì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vũ Thần nghĩ đến kết quả tệ hại nhất không xảy ra nhưng không nghĩ sẽ buông tha cho Phương Trạch. Nghe được tiếng hít thở đều đều, Vũ Thần nhìn về phía Phương Trạch đang say ngủ, có loại xúc động muốn dùng gối đầu úp vào mặt anh.

Vũ Thần quyết định rời giường, nghĩ muốn giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra mà rời đi, bởi vì cậu lo lắng nếu đánh thức Phương Trạch thì tình hình khó có thể ứng phó. Tiếp theo cậu cũng lười hỏi Phương Trạch tại sao lại mang cậu tới đây, bởi vì cậu không khó tưởng tượng Phương Trạch đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì mà làm được.


“Vũ Thần?! Em tỉnh sao không gọi anh?” Phương Trạch đang mơ màng, nhìn thấy người bên giường thì đột nhiên bừng tỉnh. “Em tỉnh khi nào? Bây giờ em phải đi sao?” Nhìn thấy người kia đi thẳng ra bên ngoài không quay đầu lại, Phương Trạch lập tức xuống giường đuổi theo giữ chặt Vũ Thần.

“Buông tay, đừng khiến tôi cảm thấy anh thật phiền.” Sao lại thế chứ?! Tỉnh ngay lúc này! Vũ Thần hối hận lúc trước không úp gối Phương Trạch mà lại đi ra…

“Vì sao em không hỏi xem vì sao mình lại ngủ trong này?” Phương Trạch kinh ngạc tại sao Vũ Thần không làm khó dễ anh. Nhìn sắc mặt lãnh đạm của Vũ Thần, Phương Trạch rất hi vọng cậu có thể giận dữ với anh.

“Không cần thiết phải biết.” Vũ Thần không nhìn thẳng Phương Trạch, lại thờ ơ nói: “Tôi coi như tôi uống rượu rồi ngủ cả đêm ở ghế dài trong công viên.”

“Em đi tới quán ăn đêm với Dịch An, tại sao không sợ Dịch An làm gì em chứ?” Phương Trạch cất cao giọng, cổ họng sáng sớm chưa thông, nói mọt câu thì khàn khàn. “Hắn ta đều mang em đi thuê khách sạn, ý đồ có bao nhiêu là rõ ràng đi?”

Vũ Thần bất đắc dĩ giật tay khỏi Phương Trạch, cười châm chọc. “Ha ha, tôi tin tưởng Dịch An.”

“Vậy sao? Em tin tưởng hắn như vậy…” Phương Trạch hung hăng lên án Dịch An nhưng nháy mắt đã bị những lời này đánh bại, nhưng anh không chịu bỏ qua, hỏi: “Vậy tại sao khi nhìn thấy anh ngủ bên cạnh mà em vẫn còn bình tĩnh như vậy?”


“Anh chẳng qua chỉ là tên lang thang trong công viên thôi, ngoại trừ tối qua ngủ cùng một công viên thì tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào cả.” Vũ Thần không thèm để ý nhún nhún vai, đi ra phía cửa.

“Không có vấn đề gì sao? Chúng ta không phải còn có bé con sao?” Đáy lòng Phương Trạch nói cho anh biết anh không thể để Vũ Thần đi như vậy được, “Tuy rằng anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng khi anh biết sự tồn tại của Vũ Mao thì tâm tình không thể chỉ dùng một từ ‘vui’ mà biểu đạt hết được.”

Vũ Thần đi đến huyền quan, phát hiện không có giày của cậu, càng ảo não nói: “Anh có tư cách gì nói với tôi về bé con chứ!”

“Trước tiên em cứ đi giày vào đã, anh đưa em đi, hơn nữa anh cũng không có xuất viện.” Phương Trạch cầm chìa khóa xe, lấy từ trong tủ giày ra một đôi giày mới, anh ngồi xổm xuống, đặt giày cạnh chân Vũ Thần. Đôi giày thoạt nhìn có chút lớn nhưng cũng có thể chấp nhận được. Phương Trạch nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của Vũ Thần, đi giày cho cậu. “Cứ đi giày trước đã.”

“Ai muốn đi đôi giày hỏng của anh chứ, tôi thà rằng đi chân trần ra ngoài.” Vũ Thần vin lấy tường đá văng tay Phương Trạch ra, mắng to, sau đó tông cửa chạy ra ngoài.

Phương Trạch lập tức đuổi theo bắt được Vũ Thần. “Hiện tại trời giá rét, em đi giày vào đi!” Phương Trạch gắt gao ôm Vũ Thần đang không ngừng giãy giụa, anh kiên quyết đi giày vào cho cậu, “Chờ em tìm được đôi thích hợp thì anh sẽ ném đôi giày đểu này đi được không? Đi vào so với đi chân trần tốt hơn nhiều.”


Vũ Thần khó chịu muốn cởi giày ra, nhưng Phương Trạch lại gắt gao nắm mắt cá chân của cậu không cho nhúc nhích.

Khí lực của Vũ Thần quả thật không đọ nổi với Phương Trạch, huống chi Phương Trạch ngang ngược ra sao cậu cũng không phải chưa từng biết qua, đành phải âm trầm châm chọc nói: “Giày đểu chính là giày đểu, còn nhiều như vậy.”

“Không được để chân bị lạnh.” Phương Trạch biết Vũ Thần chỉ là mượn chó chửi mèo(1), nhưng anh hoàn toàn không ngại mình bị mắng là kẻ trăng hoa. “Em bị muộn rồi, anh đưa em tới bệnh viện.” Phương Trạch xoa xoa mắt cá chân của Vũ Thần xong, thừa dịp Vũ Thần không kịp đề phòng mà khiêng cậu lên vai như khiêng bao gạo, anh không tốn chút sức nào cả. “Tối hôm qua cảm thấy em rất nhẹ, hiện tại chưa ăn sáng nên càng nhẹ hơn…”

(1)ở trên anh Vũ nói giày đểu, tiếng trung là phá hài, phá hài còn có nghĩa là người đàn bà lẳng lơ, ý anh Vũ đang chửi kháy anh Phương là người quan hệ trăng hoa.

“Anh thần kinh à, để tôi xuống dưới.” Vũ Thần cho rằng mình bị đối xử như phụ nữ nên liều chết giãy giụa, còn dùng nắm tay không lưu tình đấm vào lưng Phương Trạch. “Ông đây không phải phụ nữ, hơn nữa tôi cũng có chân.”

“Ăn bữa sáng nhiều một chút, chẳng có chút sức nào cả.” Phương Trạch mặc kệ Vũ Thần phản kháng sao đi nữa cũng vẫn ôm chặt cậu, rốt cuộc đem người nhét vào trong xe.

Vũ Thần ngồi trên xe cũng không phản kháng, tuy rằng rất ghét mình với Phương Trạch cùng ở trong loại không gian nhỏ hẹp mà kín mít này, nhưng nếu cùng Phương Trạch nói dài dòng sẽ bị muộn mất. Nghĩ đi nghĩ lại, như vậy sẽ là mất nhiều hơn được, cậu không thèm nhìn người ngồi ở ghế tài xế mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm xe cộ qua lại.


Phương Trạch không ngừng tìm đề tài, nhưng Vũ Thần đều không phản ứng lại. “Lát nữa sẽ tạt vào một quán bánh bao, em muốn ăn loại có nhân gì? Anh đi mua cho em.” Phương Trạch thỉnh thoảng liếc Vũ Thần, thấy cậu không đáp lại hỏi tiếp.

Vũ Thần bị tức đến mức làm gì còn muốn ăn bữa sáng chứ, liền lạnh lùng đáp lại một câu: “Trực tiếp đi làm.” Dọc đường đi cũng không nói một câu nào nữa.

Xe vừa dừng trước cửa bệnh viện thì Vũ Thần lập tức bước xuống khiến Phương Trạch sững sờ trong xe nửa ngày mới kịp phản ứng.

Phương Trạch biết mình hơi quá, nhưng anh vẫn có chút mất mát với thái độ lạnh lùng của Vũ Thần. Anh xuống xe vốn định đuổi theo Vũ Thần, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt muốn giết người của Vũ Thần thì anh lại không đuổi theo nữa. Anh dựa vào cạnh xe hút thuốc, tuy hút thuốc như vậy nhưng ngực vẫn rầu rĩ khó chịu, giống như có tảng đá lớn không bỏ xuống được, lại giống như có hàng trăm xúc tu đang quấy đảo trong lòng anh làm cơ thể và trái tim anh đều đau đớn.

Người đi lại trong bệnh viện hoặc các y tá trẻ tuổi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi hút thuốc thì không nhịn được, hai mắt nhìn anh, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc vì sao người đàn ông đẹp trai như vậy lại đứng đây hút thuốc, trong mắt khó nén một tia cô đơn.

Vũ Thần chạy tới báo danh xong thì lập tức trở về phòng trực ban thay dép lê. Nhìn chằm chằm đôi giày da mới tinh bên chân, cậu mãnh liệt giẫm lên vài cái. Ngẫm lại vẫn chưa hết giận, con người hư hỏng như vậy còn ai muốn chứ. Vì thế cậu liền xách đôi giày quăng vào thùng rác.

… …

.:End 53:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận