Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân


Trời vẫn còn tối,Lạc Chân có chút lạnh, vì mặt đất đầy bụi bẩn nên cô không dám ngồi xuống, đành phải ôm đầu gối ngồi xổm bên đống lửa, cô lặng lẽ liếc nhìn Trì Trường Thanh bên cạnh.

Với cô cô muốn hắn về cha mẹ và các ca ca của cô, nhưng cô hơi sợ .  Khi cô nhìn sang lần thứ ba, Trì Trường Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào lạc chân, nói: “Nàng đang nhìn cái gì vậy?”  Lạc Chân bị bắt quả tang, cô không khỏi có chút xấu hổ.

Dũng cảm lấy thanh củi viết xuống đất rồi chỉ cho anh ta nhìn: Ngươi có cha mẹ và ca ca ta ra sao không?   Trì Trường Thanh nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu,Lạc Chân mở to hai mắt, chờ đợi nhìn hắn, Trì Trường Thanh nói: “Không biết, ta mới vừa trở về kinh không bao lâu, tin tức cũng không có.”Lạc Chân lập tức thất vọng.

Ánh nhìn trong mắt cô ấy ánh sáng mờ đi trong giây lát.

Một lúc sau, cô ấy dùng gậy dẹt chữ và bắt đầu vẽ lại: Ngươi có biết cách tìm ra tung tích của họ không?.   Trì Trường Thanh thản nhiên nói: “Không biết.”  Sắc mặt Lạc Chân có chút tái nhợt, nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi môi vốn không có chút máu nào lại ửng đỏ,Nàng tiếp tục viết: ta muốn tìm người để hỏi.chỉ cần hỏi.   Trì Trường Thanh hơi ngả người về phía sau, dựa vào tường, khoanh tay, bình tĩnh nói: “ngươi hỏi ai?”  Lạc Chân do dự một chút, Trì Trường Thanh nhìn nàng nói: “trận tranh ngai vàng, cha nàng và 2 ca ca đều đứng về phía Ung Vương, bây giờ hắn đã bị đánh bại và Tần Dụ lên ngôi, việc đầu tiên hắn ta làm là loại bỏ những người bất đồng chính kiến, hắn cầm tù tần Vũ và cử người đến đánh gãy chân hắn ta.

Đối xử với chính đệ đệ mình như vậy, lạc tập là người đúng đầu ủng hộ Ung Vương, nàng nghĩ số phận của ông ấy sẽ ra sao?" mỗi lần nói một lời, sắc mặt của lạc chân trở nên tái nhợt.


Nghe hết những lời đó, chỉ đơn giản là tái nhợt, tựa như có một lớp sương tuyết, đôi mắt mở to đầy vẻ bối rối và hoảng sợ, hoảng sợ nhìn hắn, như thể cô không hiểu lời nói.Trì Trường Thanh khẽ cau mày, không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy chuyện này không nên nói cho nàng biết, nhìn thấy thiếu nữ ánh mắt dần dần ươn ướt, hắn đột nhiên đau đầu dữ dội, lại sắp khóc.   Trì Trường Thanh ho nhẹ một tiếng, cân nhắc lời nói của mình, nói: "nhưng chỉ để đề phòng thôi, tình huống cụ thể ta không biết, Ung Vương vốn là vị hôn phu của ngươi, ngươi có lẽ biết hắn."Lạc chân lắc đầu bất lực, vị hôn phu nào thế? Cô không hiểu, trước đây cô chỉ gặp tần Vũ có mấy lần, chưa nói chuyện mấy câu đã nhận ra nhau, Trì Trường Thanh kiên nhẫn nói: “ung vương là người có tâm, cha và cac ca cô ấy là thuộc hạ của hắn ta , cánh tay phải của hắn,theo ta , hắn sẽ không bị tiêu diệt dễ dàng như vậy."Nghe xong, sắc mặt của lạc chân trông khá hơn, cô ấy cố gắng vui lên và viết xuống đất: nhưng ta vẫn muốn biết về họ.  Cô dừng lại, liếc nhanh Trì Trường Thanh rồi viết Ta có thể nghĩ biện pháp đi gặp Lưu bá bá, hắn cùng cha ta là chí giao.Trì Trường Thanh hơi nhướng mày: “Hộ bộ Thượng thư lưu vinh?”  Lạc Chân gật đầu, , trì trường thanh không chút lưu tình dội thêm bát nước lạnh, nói: "Lưu vinh từ trước đắc tội qua tần Dụ, dưới mắt ước chừng là tự thân khó bảo toàn, ngươi có lẽ ngay cả hắn mặt cũng không thấy, hơn nữa..."Trì trường thanh hơi híp mắt một chút, nói:"Ngươi có phải hay không quên một chuyện?"  Lạc Chân nửa há miệng, ngơ ngác nhìn lại, Trì Trường Thanh nhặt một cành cây, vuốt phẳng trên mặt đất những chữ nhỏ bé mảnh khảnh mới có thể bình tĩnh nói: " Ta lấy một trăm ngàn binh quyền cũng định xa Đại tướng quân một chức đổi ngươi tánh mạng, hôm nay ta bị đuổi giết, ngươi cùng ta là người trên một cái thuyền, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể trở về kinh sư sao?"? Sắc mặt của lạc chân lại tái nhợt.Trì trường thanh đem nhánh cây bỏ ra, khuyên bảo: "ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ cứu mạng ngươi.

Nếu kẻ đó truy đuổi đuổi kịp, chúng ta sẽ không còn cách nào khác là cùng nhau xuống địa ngục và trở thành một cặp ma mới cưới."Lạc Chân bị những lời này dọa đến không dám cử động, Trì Trường Thanh đứng dậy nói: "15 phút nữa chúng ta sẽ rời đi, không thể ở đây lâu, lý dịch sẽ đuổi kịp chúng ta." Hắn khẽ cử động ngón chân và giơ củi gần đó ném vào lửa, khiến vô số tia lửa bắn ra và nhanh chóng biến mất trong không khí.  Trì Trường Thanh đi ra ngoài,Lạc Chân ôm đầu gối ngồi xổm bên đống lửa, nàng vô cùng hoảng sợ, cha,ca ca và mẹ đều mất tích, tương lai của nàng mờ mịt, nhưng nàng lại không thể làm gì được.

Nước mắt nàng trào ra, chóp mũi đau nhức, những giọt nước mắt nóng hổi từng giọt lăn xuống, rơi vào quần áo,lặng lẽ khóc.Trăng treo giữa trời, ánh sáng mờ nhạt, trải dài bóng cây, Trì Trường Thanh cởi dây cương ngựa, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, quay đầu lại thì thấy đó là Lạc Chân, về phía nàng.

Mới khóc một lần, mắt đỏ hoe, lông mày hơi cau lại, như thể bị bắt nạt. Trì Trường Thanh nhìn nàng: “đi?”Lạc Chân khẽ gật đầu, sau đó Trì Trường Thanh lên ngựa đưa tay cho nàng,Lạc Chân chưa từng nắm tay nam nhân xa lạ nên có chút khẩn trương.

Trì Trường Thanh thấy cô lại ngơ ngác, cau mày, chỉ cúi người tới, dùng hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô , dễ dàng bế cô đặt lên trước mặt mình, trên lưng ngựa, ngựa bắt đầu chuyển động.Lạc chân giật mình, tay không còn chỗ tựa, đành phải nắm lấy vạt áo, toàn thân cứng đờ, trên đầu cô truyền đến giọng nói của một chàng trai trẻ: “giữ quần áo của ta, se không bị ngã.”Nghe xonglạc Chân không còn quan tâm đến sự đề phòng giữa nam và nữ nữa.

Ngựa cao như vậy, nếu nó rơi xuống, cô có thể bị gãy cổ, nhưng tính mạng của cô vẫn bị đe dọa.

Cô lập tức ngoan ngoãn đưa tay tới vạt áo Trì Trường Thanh , nắm thật chặt, giống như một con thú nhỏ đáng thương đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.Cô cảm giác được người đàn ông đó khẽ cười nhẹ,Lạc Chân có chút bối rối, cô ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Trì Trường Thanh trên mặt không có biểu cảm gì, tiếng cười vừa rồi có lẽ là do cô tưởng tượng.Trì Trường Thanh phi ngựa một mạch không ngừng nghỉ cho đến tận bình minh,Lạc Chân ngồi trên ngựa khổ sở, không phải cô chưa từng cưỡi ngựa, nhị ca thỉnh thoảng cũng lén lút dẫn cô đi cưỡi, nhưng lúc đó ngựa đi rất chậm, không gập ghềnh, không giống như con ngựa này chạy rất nhanh, trên đường gió rất mạnh,Lạc Chân bị thổi bay đến mức rùng mình, không nhịn được mà dựa vào trong ngực Trì Trường Thanh.Hơn nữa, càng không thể diễn tả được là cô cảm thấy mông đau nhức, toàn thân đau nhức, như thể giây phút tiếp theo sắp tan vỡ, nhưng cô lại không dám nói với Trì Trường Thanh rằng cô đã đến đây cả ngày.


Đường và đã tức giận.Bầu không khí rất im lặng, Trì Trường Thanh có lẽ không muốn nói chuyện, Lạc Chân cũng không nói được, giữa hai người căn bản không có chút giao tiếp nàoBởi vì chúng tôi đi dọc theo con đường quan bằng phẳng nên đường đi rất thuận lợi, mãi đến rạng sáng, Trì Trường Thanh mới dừng lại bên bờ sông, chuẩn bị uống nước, trước tiên hắn bế lạc chân đặt xuống đất, sau đó quan sát.

Bất lực nhìn Lạc Chân ngã thẳng xuống.Trì Trường Thanh : ... Lạc Chân toàn thân đau nhức, ngồi cũng khó chứ đừng nói là đứng, hơn nữa vừa rồi cái mông của nàng lại càng đau hơn, khiến nàng khóc lên, sắp ngã ra ngoài.

, nước mắt trào ra.Trì Trường Thanh nhìn thoáng qua, ý thức được sự sơ suất của mình, hắn quen cưỡi ngựa, có đôi khi tình thế quân sự cấp bách, một con ngựa có thể chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, nên hắn tự nhiên quên mất cô gái này mảnh khảnh yếu đuối.

Giống như một bông hoa có xương, làm sao có thể chịu đựng được sự dày vò này?Lúc nhảy xuống ngựa Lạc Chân vẫn ngồi dưới đất, cố gắng tự mình đứng dậy, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình thật xấu hổ.Trì Trường Thanh đi tới bên cạnh cô hỏi: “đau không? Lạc Chân nhẹ nhàng gật đầu, Trì Trường Thanh lại đưa tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nâng cô lên, thật đúng là nâng cô lên.

Lạc Chân không hiểu tại sao cánh tay của người đàn ông này lại mạnh mẽ đến vậy, mặc dù trông hắn ta không hề khỏe mạnh, thậm chí còn gầy gò và mảnh khảnhTrì Trường Thanh ôm cô, nhìn quanh, nhìn thấy bên đường có một tảng đá phẳng, liền để cô ngồi lên rồi nói: “lần sau nếu thấy đau thì nói cho ta biết.”Chắc là do ý thức được lời nói không thích hợp ,hắn đổi lời nói: “chỉ cần kéo quần áo của ta một cái là ta biết.”Lạc Chân lại ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, Trì Trường Thanh nhìn chằm chằm vào nàng, kiếm mỹ hơi cau mày, nói: “ nàng…”Lạc Chân nhìn lại không biết tại sao.

Đôi mắt cô gái ươn ướt, đôi mắt đen trắng khiến người ta liên tưởng đến một con nai trong rừng.


Cô ấy giản dị và vô hại, với đôi má hồng hào, đôi má đào.

Thanh tú xinh đẹp tựa như một mỹ nữ, Trì Trường Thanh dừng lại một chút mới nói tiếp: “sao mặt nàng ỏ thế?”Lạc Chân thần sắc có chút mơ hồ, vô thức sờ lên mặt mình, cảm thấy có chút ấm áp.

Khi cô kịp phản ứng, một bàn tay to đặt lên trán cô, cảm thấy mát lạnh, sắc mặt Trì Trường Thanh có chút không tốt, hắn buông tay xuống, giọng điệu trách móc: “Nàng có bệnh cũng không biết sao? ”Lạc Chân sửng sốt, lại sờ lên mặt mình, cô thực sự không biết, chỉ cảm thấy choáng váng, ngoài ra không có cảm giác khó chịu nào khác, chắc là do tối qua cô bơi ra ngoài hào nước.Trì Trường Thanh đứng dậy nhìn về phía trước, nắng sớm đã dần nhô lên, nhuộm vàng mây núi phía xa, như được rắc một lớp bột vàng mỏng, rất đẹp, trong xanh, có bếp nấu buổi sáng.

Thong thả dâng lên giữa núi non, như một bài thơ hay một bức tranh.Lạc Chân bị bệnh, bây giờ tiếp tục lên đường cũng không thích hợp, nếu tình trạng chuyển biến xấu sẽ không tốt, kẻ truy đuổi nhất thời không đuổi kịp được, Trì Trường Thanh chỉ đơn giản là đưa cô đến ở một nơi gần đó.

Thị trấn trị bệnh trước rồi tính sau.Trên đường đi, Trì Trường Thanh cảnh cáo lạc chân: “đừng để ý đến người lạ, cũng đừng…”  Giọng nói của hắn dừng lại, chợt nhớ tới Lạc Chân có chút câm, không thể cùng người khác nói chuyện, cho nên hắn lại dừng lại, hắn chỉ nói: “mọi việc ta đều chịu trách nhiệm.”Lạc Chân ngoan ngoãn gật đầu, xem ra rất tin tưởng, Trì Trường Thanh nhìn nàng, không hiểu nghĩ tới, sao nàng lại ngoan ngoãn như vậy? Không dễ bị bắt cóc sao?Đây là một thị trấn rất nhỏ, được xây dựng ven sông, tên gọi rất đơn giản, gọi là Cư Trấn, vì chỉ cách kinh thành khoảng trăm dặm nên các dân buôn hay khách du lịch từ bắc vào nam thường chọn ở lại.

Đây nghỉ ngơi ở đâu đó, dùng bữa, uống chút trà và nghỉ ngơi trong một hoặc hai giờ.  Cho nên lúc Trì Trường Thanh dẫn ngựa vào trấn cũng không có vẻ gì đặc biệt lắm, điều duy nhất khiến người ta chú ý chính là một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi trên ngựa, vô cùng xinh đẹp, môi đỏ mọng.

Hàm răng trắng ngần như đang ở trên thiên đường, dù một người có mặc quần áo thô thiển cũng không thể che giấu khí chất thông minh trong sáng.   Trì Trường Thanh dắt ngựa tiến về phía trước, hỏi thăm vị trí quán trọ của người đi đường,Lạc Chân ngồi trên ngựa, lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng người đàn ông, sau đó mới từ từ nằm xuống, cô biết tư thế của mình rất không đứng đắn, nhưng bây giờ cô không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, toàn thân cô thật sự đau nhức và căng cứng, nếu không phải cô nắm chặt yên ngựa, nếu không cô sẽ mất sức và lăn xuống ngựa.   Trì Trường Thanh cuối cùng cũng tìm được quán trọ trong trấn, dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn lạc chân, chỉ thấy cô gái này đã ngủ gật trên lưng ngựa từ lúc nào, cái đầu nhỏ lắc lư như một cô bé.


Gà mổ cơm khiến mọi người bật cười.  Người phục vụ trong quán trọ nhìn thấy khách, vội vàng bước ra chào, đang định mở miệng chào thì Trì Trường Thanh xua tay ra hiệu cho anh ta im lặng, người phục vụ bối rối không nói nữa.

Trì Trường Thanh đưa tay ôm lấy cô gái, có lẽ cô ấy sau khi được nhấc xuống ngựa đã rất mệt mỏi, cử động khó nhọc nhưng vẫn chưa tỉnh lại.Người trong tay anh rất nhẹ, giống như đang ôm một đám mây, ấm áp và mềm mại, như thể chỉ cần một lực nhỏ nhất cũng có thể làm cô tan nátTrì trường thanh vững vàng ôm nàng, thấp giọng phân phó điếm tiểu nhị “cho ngựa ăn và ở trọ.”Tiểu nhị nhanh chóng đồng ý, cười nói: “đại nhân, mời đi cùng tôi.”Trong phòngtrì trường thanh đem trong ngực người đặt lên giường, động tác rất nhẹ, đưa tay chạm vào trán Lạc Chân thậm chí còn nóng hơn trước, cậu khẽ cau mày, xoay người đi ra ngoài, đếm vài đồng xu và đặt chúng lên quầy, hắn nói: "Xin phiền tiểu ca thay tại hạ tìm một vị đại phu tới, càng nhanh càng tốt, mấy cái này tiền lẻ coi như phí đi lại." Tiểu nhị nhận tiền, mỉm cười như hoa, rồi nói: "được rồi, ngài đừng lo lắng, tôi sẽ đi ngay."Thấy hắn đi ra ngoài, Trì Trường Thanh quay người đi về.

Lạc Chân vẫn đang ngủ, lông mày hơi nhíu lại, giống như bị che đậy.

Trong lòng dâng lên một tầng buồn bã khó nguôi ngoai, có lẽ nàng bị bệnh nặng, hai má đỏ bừng, Trì Trường Thanh đứng sang một bên, lần đầu tiên cảm thấy hụt hẫng.Năm mười bốn tuổi, ông rời nhà đi lính, bắt đầu ra trận đánh giặc, có một trận cuồng phong đẫm máu với đao kiếm, binh lính trong quân đội hầu hết đều là những người đàn ông to lớn và thô kệch.

Cực kỳ thô bạo.

Tướng quân chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm sóc người khác.

Huống chi điều cần chăm sóc bây giờ lại là một bông hoa mỏng manh như vậy, chỉ cần sơ suất một chút là cô ấy sẽ chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận